Bách Luyện Thành Thần

Chương 2804: Lại có thêm người tới

Thu Âm Hà cùng Hà Trì thấy bà lão lưng còng ấy cũng khá bất ngờ, đồng thời còn cảm thấy vui mừng khôn xiếtSau khi Cổ Thần truyền tin La Chinh bị núi Thái Hạo bắt đi cho Thu Âm Hà biết, Thu Âm Hà liền đi mời Hà Trì cùng đến núi Thái Hạo với mình.

Trước khi xuất phát, Hà Trì lại tiết lộ cho Lâm Chiến Đình.

Bọn họ không thể nào ngờ được, núi Thái Ất không chỉ có một mình Lâm Chiến Đình tới, mà ngay cả sơn chủ cũng tới!

Thái Nhất Thiên Cung hiện đang do Đông Hoàng đứng đầu, nhưng theo sát phía sau chính là sơn chủ của núi Thái Ất – lão Anh. Trong Thiên Cung này, bà giữ một địa vị vô cùng quan trọng.

Có thể nói, Thiên Cung phát triển cho đến ngày nay ít nhất có một nửa công lao của lão Anh.

“Thật không ngờ chỉ vì một đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái mà ngay cả lão Anh cũng tới. Từ Thọ ta được nhiều người yêu thương đến vậy, thật sự là vừa mừng vừa lo” Rốt cuộc Từ Thọ cũng rời khỏi long ỷ màu vàng, vừa bước ra một bước đã xuất hiện ngay bên cạnh lão Anh, đưa tay định đỡ bà.

Ai ngờ lão Anh “Hừ” một tiếng, cánh tay lắc nhẹ, hất tay Từ Thọ ra. Bà nói: “Không cần ngươi đỡ!”

Từ Thọ thầm oán trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vững nụ cười tươi rói, cun cút đi theo đằng sau lão Anh.

Phải tốn hết thời gian cả một nén nhang, Lăng Sương mới đỡ được lão Anh lên long ỷ màu vàng.

Cây gậy nhỏ dài trong tay lão Anh nhẹ nhàng gõ vài lần lên mặt sàn mạ vàng bóng loáng khiến trên đó xuất hiện hết vết lõm này đến vết lõm khác. Bà nói: “Hai thứ đồ quỷ quái hèn hạ kia, lăn hết ra đây cho ta!”

“Bịch bịch…”

Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, hai tên thủ lĩnh Ám Bộ đang trốn trong bóng tối cùng lảo đảo ngã ra ngoài.

Bọn họ vừa hiện thân cũng vội vàng cung kính chắp tay bái lạy lão Anh, không dám có nửa lời bất mãn!

Đại đa số người trong Thiên Cung chưa ai được trông thấy lão Anh ngoài đời thật, nhưng đều từng nghe truyền thuyết về tài năng như thần của bà.

Cây gậy mỏng mảnh trong tay lão Anh chính là kiếm của bà, tên là Long Đằng Trượng kiếm.

Năm xưa bà tự sáng tạo ra Thái Ất kiếm quyết, một mình trấn giữ Long Nhai, dốc hết sức lực định ra càn khôn. Chiêu Thái Ất Lạc Thần của bà từng giết chết Chúa tể của cả một thế lực siêu cấp ở cách trăm châu, thủ đoạn truyền kỳ ấy chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta hoảng hốt.

Hơn nữa, tín vật Bỉ Ngạn của lão Anh lại thuộc loại cường hóa, không sở hữu bất cứ một năng lực đặc thù nào, đây cũng chính là điểm đáng sợ nhất!

Dù bây giờ nhìn lão Anh chỉ là một bà lão gần đất xa trời, nhưng cảm giác kính sợ trong lòng họ thì lại không vơi đi chút nào.

“Giao La Chinh ra đây!”

Lão Anh ngồi trên long ỷ màu vàng, ra lệnh.

Từ Thọ thở dài thườn thượt. Dù sơn chủ của núi Thái Ất đã đích thân tới đây nhưng ông ta vẫn định cương quyết chống chọi đến cùng.

Ông ta nở nụ cười khổ, nói: “Lão Anh chỉ vừa tới mà đã kết luận La Chinh ở núi Thái Hạo chúng ta, Từ Thọ ta thật sự nghĩ không thông”

“Chẳng có gì là nghĩ không thông cả. Mặc kệ La Chinh ở nơi nào, hôm nay ngươi cũng nhất định phải giao ra” Hiển nhiên lão Anh còn bá đạo hơn cả Từ Thọ. Bà căn bản không cho phép Từ Thọ phân trần mà cứ thế gây sức ép lên ông ta.

Nếu là chuyện khác, Từ Thọ rất có thể sẽ thỏa hiệp. Thế nhưng đây lại là Chân Ngộ Thiên…

“Việc này Từ Thọ thật sự không biết rõ tình hình, tha thứ Từ Thọ khó mà nghe lệnh” Ông ta bình tĩnh nói.

Thu Âm Hà, Hà Trì cùng Lâm Chiến Đình đều lặng yên liếc nhìn nhau.

Đến lúc này rồi mà Từ Thọ vẫn cứng miệng như vậy, thật sự là do bắt buộc phải lấy Chân Ngộ Thiên cho bằng được sao? Hay là còn có mưu tính gì khác? Nếu cứ tiếp tục đôi co thì kết quả sẽ thế nào?

“Ngươi không nghe lệnh cũng chẳng sao. Chiến Đình, cứ lục soát núi là được!” Lão Anh ra lệnh.

“Vâng, sơn chủ đại nhân” Lâm Chiến Đình gật đầu.

Từ Thọ lại “Hừ” một tiếng: “Lão Anh, không tìm ra người liền muốn đến lục soát núi Thái Hạo ta, trong cả Thái Nhất Thiên Cung này nào có đạo lý như thế. Nếu việc này truyền ra ngoài, vậy sau này quy củ của bảy núi có phải nên sửa lại, nhận núi Thái Ất làm Tông chủ sơn?”

Bảy núi liên minh, đây chính là quy định đặt ra bởi Đông Hoàng. Ngoại trừ Đông Hoàng thân là Tông chủ sơn nên có năng lực hiệu lệnh quần hùng, còn lại không một ai có thể ra lệnh cho sáu ngọn núi lớn khác.

Dù lão Anh có thực lực siêu cấp, mơ hồ đủ khả năng sánh vai cùng Đông Hoàng, nhưng bà ức hiếp núi Thái Hạo như thế chính là làm trái với quy định. Như vậy, khi các sơn chủ của những núi khác như núi Thái Kim, núi Thái Tú nghe được việc này sẽ nghĩ gì?

Vừa nghe được câu này, trên gương mặt đầy rẫy nếp nhăn của lão Anh cũng thoáng qua vẻ do dự.

Lăng Sương mím môi, thầm nghĩ trong lòng, Từ Thọ này đúng là gian xảo thật đấy, nếu quy chụp cái mũ này xuống thì bà ngoại nàng cũng bị rơi vào thế khó xử. Nhưng La Chinh… Trên mặt nàng hiện rõ vẻ lo lắng.

Mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì cũng buồn bực không thôi. Từ Thọ quá kiên cường.

“Vụt…”

Lúc này, trước cửa Hạo Nhiên Kiếm điện lại có hai bóng người lướt qua. Mặc dù còn chưa thấy rõ là ai, nhưng Từ Thọ cùng hai thủ lĩnh Ám Bộ cũng thầm run rẩy, đồng thời trong lòng la lớn là đừng có thêm ai đến nữa!

Bắt đầu từ Thu Âm Hà, sau đó liên tiếp có người tới đây đòi thả La Chinh, mà người đến tiếp theo còn lợi hại và có địa vị cao hơn người đến trước. Bây giờ không biết lại có thêm ai nữa?

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như này thì họ đã mở đại trận bảo vệ núi ra rồi!

Từ Thọ quay đầu nhìn lại, vừa thấy hai người kia liền hít vào một hơi thật sâu.

Ánh mắt của mọi người cùng hội tụ về phía cửa đại điện, họ lập tức nhận ra đó là lão Hải phụ trách phát cờ trong Long thành.

Nếu chỉ là lão Hải thì đâu đủ khiến Từ Thọ nhụt chí, chủ yếu là bên cạnh lão Hải còn có một người phụ nữ mặc cung trang màu tím đi cùng, cũng chính là Diễm Phi.

Trong lòng Từ Thọ buồn bực đến nỗi muốn nôn ra máu. Rốt cuộc thằng nhóc La Chinh này có lai lịch thế nào? Không phải ông ta chỉ bắt một đệ tử Tâm Lưu kiếm phái về thôi à? Khiến núi Thái Ất ra mặt còn chưa đủ mà ngay cả Đông Hoàng cũng muốn đứng ra luôn?

Đây là thế đạo gì!

Diễm Phi mỉm cười, thân hình nhẹ nhàng lướt đi giữa không trung, dải gấm phất phơ xung quanh trông hệt như một nàng tiên nữ trong bức tranh tuyệt đẹp.

Bà vừa bay đến vừa nói: “Tên nhóc này thật không để người ta bớt lo lắng được mà. Mới vừa ra khỏi Thái Đích Cung đã bị bắt đến núi Thái Hạo rồi?”

Diễm Phi vừa vào Hạo Nhiên Kiếm điện, Thu Âm Hà, Từ Thọ, Hà Trì cùng thủ lĩnh Ám Bộ đồng loạt cúi chào, Lăng Sương cũng phải hành lễ, mà ngay cả lão Anh cũng gật đầu với Diễm Phi chào hỏi.

Dù gì bà cũng là sủng phi của Đông Hoàng, mà hiện giờ cũng là người duy nhất có thể gặp ông.

Từ Thọ biết, Diễm Phi xuất hiện nghĩa là ông ta không thể nào kháng cự được nữa. Không biết Huyễn Sư đã ra tay chưa? Phải chăng đã lấy được toàn bộ Chân Ngộ Thiên?

Diễm Phi đi thẳng đến ngôi cao trong Hạo Nhiên Kiếm điện và đứng cạnh lão Anh, sau đó liền giơ ra Xích Kim lệnh óng ánh sắc vàng. Bà nói: “Sắc lệnh của Đông Hoàng, núi Thái Hạo nhanh chóng thả La Chinh ra, không được chậm trễ!”

Nhận được sắc lệnh của Đông Hoàng, Từ Thọ biết mình không còn khả năng kéo dài thêm nữa.

Thế nhưng ý nghĩ trong đầu ông ta bỗng lướt qua, trên mặt lại nở nụ cười và hỏi: “Không biết La Chinh là nhân vật bậc nào mà phải khiến Đông Hoàng ra sắc lệnh, muốn Diễm Phi tự mình đi một chuyến?”

Diễm Phi mỉm cười trang nhã, nói: “Hôm nay La Chinh còn đến Thái Đích Cung tìm con gái ta. Tên nhóc này thật sự rất được, xứng đôi với Phượng Ca nhà ta, có khi sau này hắn sẽ thành con rể của ta cũng không chừng. Vừa vặn lão Hải đưa tin đến Thái Đích Cung nên ta phải cố sức đích thân đi đến đây một chuyến, chẳng lẽ lạ lắm à?”

Vừa nghe được câu này, trên mặt Thu Âm Hà, Hà Trì, lão Hải và Lâm Chiến Đình đều hiện rõ vẻ quái lạ. Trong thoáng chốc, bọn họ cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm trạng mình lúc này nữa.

Lăng Sương đứng cạnh long ỷ màu vàng – nơi lão Anh đang ngồi – thì cắn môi, hai hàng lông mi khẽ run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận