Bách Luyện Thành Thần

Chương 2910: Canh gác

Các sinh linh Ám vực vẫn đang núp trong góc tối thấy kết cục của khỉ đen và quái một mắt thì đều toát hết mồ hôiTrước đó chúng cũng định mặc kệ mọi thứ mà xông vào trong thành phố Thanh Ngọc, chỉ có điều thực lực của chúng không bằng khỉ đen mà cũng chẳng so được với quái một mắt, thế nên lý trí của chúng vẫn kìm được cơn xúc động trong lòng. Bây giờ con nào con nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, tựa như vừa nhặt về được một cái mạng, nên chúng chỉ trơ mắt ra nhìn La Chinh cùng Phượng Ca rời đi.

Chỉ một Thuần Khiết Giả thôi đã đủ cho chúng sống dở chết dở rồi, chúng cũng không dám lén lút theo đuôi.

Ám vực chiếm hết hơn phân nửa Thập Tam Trọng Thiên, không gian bên trong cực kỳ rộng lớn.

Ban đầu, La Chinh vốn định đi thuận theo sơn cốc kia để quay về, nhưng vì trước đó La Chinh và Phượng Ca bị đám khỉ đen đuổi giết suốt dọc đường nên cũng hoảng hốt chạy bừa, lại thêm sơn cốc kia bị Phượng Ca hủy mất một phần nên bây giờ hai người họ không tìm ra được con đường ấy nữa.

Chỉ có điều, với thân phận Thuần Khiết Giả của Phượng Ca, bây giờ họ đi lại trong Ám vực cũng khá là an toàn, chỉ cần đi mãi theo một hướng là sẽ có thể rời khỏi Ám vực.

Sau khi bay qua sườn núi của một ngọn núi nhỏ, La Chinh cảm giác bóng đêm xung quanh bỗng nặng nề hơn. Hiệu quả của Ám Chi Quả Thực lại sắp hết.

“Phượng Ca, lấy một hạt Ám Chi Quả Thực cho ta” La Chinh nói.

Phượng Ca không làm theo lời hắn mà lại vẫy tay, tạo ra một chùm sáng bao phủ trên đỉnh đầu La Chinh. Sau đó nàng cười thật tươi và nói: “Làm vậy sẽ không cần Ám Chi Quả Thực gì nữa”

Nơi nào ánh sáng chiếu rọi sẽ chẳng khác gì với bên ngoài Ám vực, đúng là không cần phải ăn Ám Chi Quả Thực nữa.

“Nhưng làm vậy không tiện lắm?” La Chinh nói.

Dù gì đi chăng nữa, ăn Ám Chi Quả Thực vẫn có độ tin cậy và an toàn hơn.

Nào ngờ Phượng Ca lại hừ một tiếng rồi nói: “Không muốn thì tự đi!”

Nghe thấy câu trả lời mang đậm tính trẻ con của nàng, trên mặt La Chinh cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Chỉ có điều, mặc dù hiện tại Phượng Ca hơi điên điên khùng khùng, nhưng vẫn đáng yêu hơn Phượng Ca với bộ mặt lạnh như băng sơn nhiều.

Hai vầng sáng chầm chậm di chuyển trong Ám vực, những nơi hai người đi qua, vầng sáng bao phủ trên thân họ tựa như lưỡi dao sắc bén khoét ra hai cái rãnh trên mặt đất.

Dọc đường đi, cây cối trong Ám vực bị ánh sáng chiếu vào cũng nhanh chóng lụi tàn rồi tan biến. Các sinh linh Ám vực quanh đó thấy vậy đều kinh hoảng tột độ, vội vàng núp cho thật kỹ, thậm chí còn không dám thớ mạnh chứ đừng nói là có ý nghĩ gì đối với hai người họ.

Nếu chọc giận hai người này và nhận phải một tia sáng chiếu tới thì mạng sống của chúng coi như phí hoài một cách vô duyên vô cớ.

La Chinh cũng không biết con đường mình chọn là đường gì, bọn họ đi được hơn hai canh giờ thì đến một khu vực toàn là đồi núi và dãy núi cao thấp nhấp nhô.

Nếu gặp phải ngọn núi khá cao, Phượng Ca cũng lười băng qua mà lập tức phóng ra một tia sáng, trực tiếp tạo ra một hang động dưới chân núi lớn rồi chui thẳng qua núi. Lúc này nàng thật đúng với câu “Gặp núi mở núi, gặp nước cắt nước”, suốt cả đường đi hoàn toàn không có vật cản gì.

Hai người càng đi, cảnh vật xung quanh càng hoang vắng. Cuối cùng họ cũng đến trước một ngọn núi thật lớn, đây chính là ranh giới phân cách Ám vực và Bỉ Ngạn ở ngoài kia.

Có lẽ vì đã ở trong Ám vực khá lâu nên mặc dù có vầng sáng của Phượng Ca bao bọc lấy, song lúc La Chinh bò lên tới đỉnh núi vẫn cảm thấy ánh sáng bên ngoài Ám vực quá chói mắt.

“Ơ? Nơi đó là… Di Thiên thần miếu?” La Chinh đứng trên đỉnh núi, không ngờ thấy được Di Thiên thần miếu, mà lại còn là chính diện thần miếu nữa!

Như vậy có nghĩa là, bọn họ lượn cả một vòng lớn, cuối cùng đi ra từ một mặt khác của Ám vực. Xem ra họ đã tốn không ít công sức đi lòng vòng, nhưng dù gì cũng ra được.

Trước khi rời khỏi Ám vực, trong lòng La Chinh bỗng sinh ra chút nghi hoặc.

Toàn bộ mọi thứ trong Ám vực đều e ngại ánh sáng, hoặc là chúng và vật chất tồn tại trong ánh sáng hoàn toàn xung đột. Ngay đến khối ngọc xanh vô cùng kiên cố mà khi bị ánh sáng chiếu vào cũng nhanh chóng tan rã như băng tuyết giữa ngày hè, chẳng qua so với các vật chất khác thì ngọc xanh rắn chắc hơn nhiều nên tốc độ tan cũng chậm hơn một chút.

Trong thành phố Thanh Ngọc, Phượng Ca đã để lại không ít dấu vết. Mặc dù Văn Minh Chi Khí có thể chịu đựng được ánh sáng do Phượng Ca phóng ra, nhưng trên thực tế nó vẫn sẽ bị ánh sáng tiêu diệt. Như vậy, nếu La Chinh mang Văn Minh Chi Khí ra khỏi Ám vực, chẳng phải nó sẽ bị tan biến mất hay sao?

La Chinh thoáng khựng lại rồi lấy Văn Minh Chi Khí ra lần nữa, hỏi Thanh Ngọc Chi Linh về nghi vấn trong lòng mình.

Thanh Ngọc Chi Linh chỉ đưa ra một đáp án: Ngọn nến.

Sở dĩ các sinh linh Ám vực mong muốn lấy được ngọn nến là vì trong bản tính của chúng vẫn rất khát khao ánh sáng. Mặt khác, ngọn nến còn là cầu nối nối liền giữa Ám vực và Quang vực.

Nếu La Chinh muốn dung hợp Văn Minh Chi Khí thì phải thắp sáng ngọn nến và tiến vào Ám vực, sau đó tiến hành dung hợp trong hoàn cảnh mờ tối. Đây đại khái là phương pháp duy nhất giúp dung hợp tín vật Bỉ Ngạn trong Ám vực!

“Nhưng… nếu ta dung hợp tín vật Bỉ Ngạn của Ám vực và đặt thứ này vào thế giới trong cơ thể của ta, vậy ánh sáng trong thế giới đó cũng sẽ diệt trừ nó mà?” La Chinh tò mò hỏi.

Thanh Ngọc Chi Linh chỉ thờ ơ cười đáp lại: “Ánh sáng vốn là một loại năng lượng, đừng nói đến ánh sáng của thế giới trong cơ thể ngươi, mà ngay cả tầng cấp năng lượng tích chứa trong ánh sáng của thế giới mẹ cũng không đủ diệt trừ đồ vật trong Ám vực”

“Ra vậy…” La Chinh gật đầu, trong lòng đã hiểu ra chút ít.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe đến định nghĩa “Tầng cấp năng lượng” này. Khi còn ở Thần vực, La Chinh dùng năng lượng phóng ra từ Chân Lý Phương Tinh đã phá hết được toàn bộ chiêu thức tuyệt sát của Đông Phương Thuần Quân, nguyên nhân cũng là vì tầng cấp năng lượng của Chân Lý Phương Tinh quá cao.

***

Trước cửa chính Di Thiên thần miếu tụ tập rất đông dương hồn.

Trong lần thăm dò trước, đám Nhĩ Thử bị tổn thất quá lớn, thế nên những ngày vừa qua, chúng thậm chí còn chẳng muốn ngó ngàng đến hội đấu giá nữa.

Lần này, thế lực dự định mở Di Thiên thần miếu chính là tộc Hữu Hùng!

Lần trước tộc Hữu Hùng xảy ra xung đột với La Chinh và bị thiệt hại vài tinh nhuệ, cho nên không còn tư cách tiến vào thần miếu nữa, nhưng cũng nhờ thế mà họ thoát được một kiếp nạn. Kể cả các tộc như Kim Ô, Thần Nông Thị cũng may mắn giống vậy.

Bây giờ bọn họ đã quay về Di Thiên thần miếu.

“Ngoại trừ dương hồn của các tộc là Hữu Hùng, Thần Nông Thị và Kim Ô ra, không cho phép bất cứ ai khác tiến vào. Mọi người mau đi đi” Một người tộc Hữu Hùng lớn tiếng tuyên bố, cách gã không xa có vài chục người đang trải Triền Hồn Ti trên mặt đất.

Từng sợi Triền Hồn Ti bao trùm khắp cả mặt đất tạo thành một thảm cỏ màu lam sáng lấp lánh.

Các thế lực siêu cấp tham dự trong lần mở cửa Di Thiên thần miếu này cũng không có mấy, dù là tộc Ly Uyên hay là các thế lực siêu cấp khác đều đã chịu tổn thất quá khủng khiếp. Di Thiên thần miếu thật sự quá nguy hiểm, thoạt nhìn thì như một miếng bánh thơm ngon nhưng trên thực tế, không phải ai cũng vớ lấy ăn được.

Lúc này, các dương hồn tụ tập trước cổng Di Thiên thần miếu hầu hết đều thuộc mấy tộc nhỏ.

Lăng Sương ngồi trên sườn núi đối diện Di Thiên thần miếu, ngơ ngác nhìn cánh cửa của thần miếu.

Nàng canh gác ở đây đã rất lâu rồi. Trong mắt nàng từng sinh ra ảo giác vô số lần rằng La Chinh sẽ đẩy cánh cửa Di Thiên thần miếu ra và lững thững bước ra từ trong đó, thế nhưng cánh cửa ấy vẫn cứ lù lù bất động.

Lần này tộc Hữu Hùng lấy được chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu và mở cửa, liệu La Chinh có thể nhảy ra từ trong đó không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận