Bách Luyện Thành Thần

Chương 3524: Rải độc

Bản thân tế đàn cánh hoa tam giác cũng là một thể sinh mạngNgạc Yêu Vương biết, Bất Hủ cảnh đã bị giam vào trong tế đàn không ai thành công tránh được.

Dù sao Bất Hủ cảnh của mấy thế lực cực mạnh, tộc Ngạc Yêu cũng không bắt nổi. Còn Bất Hủ cảnh nào bị bắt và bị ném vào tế đàn đương nhiên thực lực sẽ yếu hơn không ít.

Đáng tiếc, lần này tộc nhân tộc Ngạc Yêu gặp phải một trường hợp hiếm thấy là La Chinh…

Mấy gai nhọn rỗng ruột đâm lên người La Chinh hết lượt này đến lượt khác mà vẫn không thể nào thu được máu tươi. Ngược lại, dường như cánh hoa tam giác đã nhìn thấu sự biến hóa trong cơ thể La Chinh nên càng có thêm nhiều xúc tu mang theo gai nhọn rỗng ruột mọc ra hơn!

Sau khi đâm vào trong cơ thể La Chinh, gai nhọn rỗng ruột không hút nữa mà càng có thêm nhiều cây gai khác đâm vào người hắn liên tục không ngừng.

Chỉ một lát sau, bên ngoài cơ thể La Chinh đã cắm chi chít đầy gai nhọn, nhìn không khác gì một con nhím.

Mà khi số gai nhọn rỗng ruột cắm vào trong cơ thể La Chinh ngày càng nhiều, kinh mạch của La Chinh càng có ít chỗ hơn để bỏ chạy.

“Khụ khụ, sớm muộn gì cũng sẽ đến đường cùng, còn chưa nghĩ đến chuyện phản kích à? Chắc đủ rồi chứ?” La Chinh miễn cưỡng rặn ra một câu từ trong cổ họng.

Để tránh gai nhọn rỗng ruột, ngay cả trái tim của La Chinh cũng chia năm xẻ bảy và hóa thành rất nhiều cá thể, nối liền với nhau bằng một đường kinh mạch chủ.

“Ngươi đang nói chuyện với ai? Vì sao tình huống bên trong cơ thể ngươi lại đặc biệt đến vậy…”

Có tiếng nói phát ra từ trong cánh hoa tam giác, đó chính là do tế đàn sống này phát ra.

“Đương nhiên là đang nói chuyện với chính ta rồi” La Chinh cười gượng: “Huyết mạch của ta khá đặc biệt, không thì ngươi đã bị ta xé nát rồi”

“Chỉ bằng ngươi?” Tế đàn sống cười lạnh: “Mặc dù không biết ngươi làm thế nào thay đổi được kinh mạch, nhưng ta chỉ cần đâm đủ nhiều gai vào thì cuối cùng ngươi cũng không tránh được đâu…”

“Roẹt roẹt roẹt roẹt…”

Càng có nhiều gai nhọn rỗng ruột xuất hiện hơn và cùng phóng về phía La Chinh.

La Chinh thấy mấy gai nhọn kia lại chỉ nở nụ cười, chỉ khi chọc giận “tế đàn sống” này thì Khởi Nguyên Thần Huyết mới có thể nghiêm chỉnh lại, hắn cũng bớt bị tra tấn…

“Phập phập phập…”

Khi đợt gai nhọn cuối cùng này đâm vào trong cơ thể La Chinh, mấy kinh mạch vặn vẹo kia không còn cách nào né tránh nữa, có mấy chỗ bị gai nhọn đâm vào.

“Ha ha ha, đã bị giam vào đây rồi, có giãy giụa đến mấy thì cũng đều vô nghĩa” Tế đàn sống nói xong liền bắt đầu tham lam hút máu huyết trong kinh mạch ra.

Thấy cảnh này, La Chinh bỗng nhướng mày, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Với tính tình của Khởi Nguyên Thần Huyết thì sao có thể bị tế đàn sống hút ra dễ dàng vậy được?

“Huyết mạch trong cơ thể ngươi rất mạnh, rất tinh khiết, ta rất thích. Ha ha ha, thật là món ngon có một không hai…” Tế đàn sống vừa hút máu vừa bày tỏ sự phấn khích của mình.

Nhưng nó mới nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, sau đó bỗng thét lên đầy đau đớn…

Cánh hoa tam giác quanh tế đàn xuất hiện từng mảng màu tro tàn, hiển nhiên đã bị trúng kịch độc. Khi màu tro biến thành đen tuyền thì trên bề mặt bắt đầu thối nát thành từng hố sâu này đến hố sâu khác.

Ngạc Yêu Vương ở bên ngoài mới đến gần đã thấy cánh hoa tam giác đen sì đi, cái hố thật to nhanh chóng lan rộng ra, sau đó toàn bộ cánh hoa tam giác cuộn ngược ra xung quanh, khô héo hoàn toàn. Lực sinh mệnh vốn đang dồi dào nay đã tan biến hết không còn chút nào, cột sáng vốn đang chiếu thẳng lên trời cũng biến mất.

Vị Ngạc Yêu Vương này đứng ngây ra, cả ba Ngạc Yêu Vương đang quỳ lạy đằng sau cũng trợn tròn mắt.

Tất cả Ngạc Yêu vẫn đang duy trì tư thế thành kính, chưa ngẩng đầu nhìn một cái nào nên cũng không biết “tế đàn” của chúng đã bị thối rữa và chết rồi.

“Có, có chuyện gì thế…” Ngạc Yêu Vương đứng gần nhất ngơ ngác nhìn chuyện đang diễn ra.

Lúc này La Chinh vùng ra khỏi từng xúc tu đang cuộn lấy mình, vươn tay nhổ hết mấy cây gai trên người mình ra.

Mặc dù mấy lỗ nhỏ chi chít đầy trên người khiến La Chinh cực kỳ đau đớn, nhưng đó cũng không phải là tổn thương quá nghiêm trọng không chịu đựng nổi. Ánh sáng lục lóe lên ngoài cơ thể La Chinh, thoắt cái đã chữa trị xong.

“Tế đàn này ăn phải thứ không nên ăn” La Chinh nhìn chằm chằm Ngạc Yêu Vương, cười nói.

“Là ngươi?” Trên mặt Ngạc Yêu Vương toàn là vẻ không thể tin.

Nó thật sự không tin chỉ bằng một Nhân tộc Bất Hủ cảnh mà có thể biến tế đàn thành ra như vậy!

“Có thể xem là vậy” La Chinh gật đầu, hắn rất xác định Khởi Nguyên Thần Huyết thuộc về một bộ phận của mình.

“Ngươi… Muốn chết!”

Hai mắt Ngạc Yêu Vương này như muốn nứt ra, nó quơ móng sắc bổ nhào về phía La Chinh.

“Nên ra tay rồi nhỉ?” La Chinh nhìn chằm chằm Ngạc Yêu Vương đang chạy tới thật nhanh và hỏi.

Có lẽ Khởi Nguyên Thần Huyết cũng biết rõ bây giờ không thể để cho La Chinh đối mặt một mình được, rốt cuộc nó cũng dấy lên thêm một cơn sóng nữa trong cơ thể La Chinh.

Đầu ngón tay phải của La Chinh bỗng truyền đến cảm giác nóng ran, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt đầu ngón tay của hắn vậy. La Chinh vội làm theo bản năng, vươn tay ra chỉ về phía Ngạc Yêu Vương.

“Phập!”

Ngón tay La Chinh kéo ra thật dài, đâm thẳng vào ngực Ngạc Yêu Vương.

Ngạc Yêu Vương dùng ánh mắt quái dị nhìn La Chinh, thân thể run lên bần bật, sau đó ngã huỵch xuống.

Mà cùng lúc khi Ngạc Yêu Vương ngã xuống, ngón tay kéo dài của La Chinh đã thu về.

La Chinh nhìn ngón tay của mình, cũng có vẻ rất ngạc nhiên. Lần này Khởi Nguyên Thần Huyết chỉ cải tạo mỗi ngón tay thôi mà lại dùng rất tốt…

Chỉ có điều, Ngạc Yêu Vương kia vừa ngã xuống thì một khối bùn bên cạnh đột nhiên độn lên, biến thành một đống đất dài và hơi nhọn. Đống đất ấy nhanh chóng biến hình, từ đỏ biến thành đen, cuối cùng biến ra Ngạc Yêu Vương vừa rồi.

“Muốn đánh giết một Ngạc Yêu trên Ngạc Thổ à? Có phải mơ tưởng quá rồi không?” Ngạc Yêu Vương châm chọc.

Lúc La Chinh chém giết trong lòng đất đã phát hiện ra điểm đặc biệt này của đám Ngạc Yêu. Dù hắn có chém đám Ngạc Yêu này thành bao nhiêu mảnh thì chúng luôn có thể phục sinh trở lại. Nhưng hắn không ngờ rằng đám Ngạc Yêu này có thể mượn nhờ Ngạc Thổ mà bất tử bất diệt.

Nếu bốn Ngạc Yêu Vương có thể sống lại liên tục thì đúng là hơi phiền phức. Ngạc Yêu tuyệt địa rộng lớn đến vậy, e rằng khó mà ra được.

Ngạc Yêu Vương kia nhấc chân bước về phía La Chinh, nhưng mới chỉ được hai bước thì La Chinh bỗng phát hiện ra một vấn đề: Cứ mỗi một bước Ngạc Yêu Vương đi ra, trên Ngạc Thổ màu đỏ tươi lập tức lưu lại dấu chân đen sì…

“Màu sắc trên người ngươi đang phai đi kìa…” La Chinh nhắc nhở.

Ngạc Yêu Vương cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi trầm xuống.

Màu đen kia thuận theo lòng bàn chân của nó khuếch tán trên Ngạc Thổ, trông như một giọt thuốc nhuộm nhỏ vào vại nước trong veo, mà tốc độ khuếch tán lại càng lúc càng nhanh.

“Là độc!”

Ngạc Yêu Vương gầm thật lớn, đồng thời nhảy bật lên định bay lên cao. Thế nhưng nó bỗng cảm thấy cả người không còn sức lực, lại ngã lăn ra đất và dung nhập vào trong Ngạc Thổ…

Ngạc Yêu Vương vẫn có thể sống lại, chỉ cần Ngạc Thổ còn tồn tại một giây thôi thì nó sẽ có thể sống lại vô số lần. Nhưng chất độc vừa rồi trên ngón tay La Chinh không chỉ nhằm vào vị Ngạc Yêu Vương này, mà là nhằm vào toàn bộ Ngạc Thổ!

“Ngạc Thổ của chúng ta trúng độc rồi!”

“Đào hết số đất đen ấy đi!”

“Giết thằng nhãi kia trước đã!”

Ba Ngạc Yêu Vương còn lại cũng loạn hết cả lên.

Mối nguy lớn nhất của chúng chẳng phải La Chinh, mà chính là Ngạc Thổ đang bị nhiễm độc càng lúc càng nặng.

Đám Ngạc Yêu kia xông lên, điên cuồng đào xới Ngạc Thổ màu đen, nhưng Ngạc Thổ đào xong được nhấc lên cao xong cũng lại rơi ngược xuống mặt đất.

Mà càng nguy hiểm hơn là chất độc màu đen này không chỉ khuếch tán dọc theo bề mặt, mà nó còn khuếch tán vào sâu trong lòng đất nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận