Bách Luyện Thành Thần

Chương 2075: Tinh thần trách nhiệm

“Không ngờ Lê Dân… lại có hàm nghĩa này” Trong mắt La Chinh hiện lên vẻ say mêBà gật đầu: “Bản mệnh của mẹ tên là Lạc Thủy”

Trong Lê Dân, đương nhiên họ sẽ không gọi nhau là Lê gì gì đó.

Nhưng trong Thần vực thì những người biết tên của bà vẫn gọi bà là Lê Lạc Thủy, hoặc là người phụ nữ họ Lê.

“Lạc Thủy?” La Chinh ngây người, sau đó hỏi: “Hình như trong Thần vực có một con sông tên là Lạc Thủy”

La Chinh không hiểu tường tận về Thần vực, nhưng hắn tình cờ sưu tầm được một bộ “Lạc Thủy Thất Phạn Tự” ở thần thành Danh Kiếm, đương nhiên sẽ có hiểu biết về con sông Lạc Thủy trải dài ba miền này. Lạc Thủy là một con sông cực kỳ cổ xưa trong Thần vực, cũng là con sông dài nhất.

Lê Lạc Thủy nghe vậy thì khẽ mỉm cười: “Bởi vì con sông đó được đặt theo tên của mẹ!”

“Đặt theo tên của mẹ…” La Chinh câm nín.

Nhìn biểu cảm của La Chinh, trên mặt Lê Lạc Thủy đầy vẻ dịu dàng, bà lại nói: “Chinh Nhi còn điều gì muốn hỏi không?”

“Có!” La Chinh đột nhiên cất cao giọng.

Cho tới bây giờ, La Chinh còn rất mơ hồ về rất nhiều thứ.

Hắn có rất nhiều rất nhiều thứ muốn biết…

“Tại sao mẹ lại trốn ở dưới lòng đất?” Sau đó La Chinh hỏi.

Lê Lạc Thủy đưa ánh mắt nhìn về phía xa, sắc mặt ảm đạm: “Đương nhiên là để tránh một số người”

“Những thánh nhân của liên minh các gia tộc quyền thế sao? Đông Phương Thuần Quân?” La Chinh cau mày hỏi.

Lê Lạc Thủy cười nhạt: “Đông Phương Thuần Quân tạm thời tính là nửa kẻ, còn những thánh nhân kia vẫn chưa đến mức…”

“Đông Phương Thuần Quân chỉ có thể tính là nửa kẻ?” La Chinh lại bị sốc.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì với trạng thái hiện tại của mẹ, bà hất tay một cái là có thể giết chết Đồ Ách – kẻ có thể sánh với á thánh.

Những thánh nhân đó có thể thực sự không là gì trước mặt mẹ hắn.

“Kể từ khi Thần vực ra đời, trong mắt mẹ chỉ có hai người thực sự là thiên tài, một người là cha con, người còn lại là Đông Phương Thuần Quân” Lê Lạc Thủy mỉm cười: “Cả hai đều có thể bước vào Bỉ Ngạn cảnh dựa vào năng lực của bản thân. Lúc đó, Đông Phương Thuần Quân hẳn là đã qua biển chân ý rồi. Nếu như mẹ đoán không lầm, hiện giờ có lẽ ông ta đã bước nửa bước lên Bỉ Ngạn cảnh…”

Nghe tới đây, mắt của La Chinh lóe lên.

Bước nửa bước lên Bỉ Ngạn cảnh…

Thảo nào Đông Phương Thần Quân sở hữu sức hiệu triệu lớn đến vậy ở Thần vực, ông ta đã thực sự tu luyện đến cảnh giới như vậy rồi.

Người ta nói rằng ở trong vùng đất Đạo Tranh này chỉ còn một cường giả Bỉ Ngạn cảnh là một bộ xương khô. Chẳng qua chỉ riêng chân ý của đạo tỏa ra từ bộ xương ấy đã lớn mạnh đến vậy, nếu như cường giả Bỉ Ngạn cảnh đến thật thì sẽ đáng sợ đến mức nào?

“Tiếc là hồi đó cha con quá bốc đồng” Lê Lạc Thủy nhắc đến La Tiêu thì trên mặt hiện lên vẻ tưởng niệm: “Tài năng của ông ấy hơn hẳn Đông Phương Thuần Quân, nếu không phải đã ngã xuống thì có lẽ bây giờ ông ấy đã đạt đến Bỉ Ngạn cảnh”

La Chinh im lặng.

Việc cha ngã xuống là một thực tế đã được khẳng định.

Cũng may không gian đại diễn chưa bị hủy diệt, ít nhất cũng có cơ hội tái sinh cho cha mình.

Còn mẹ thì ẩn náu ở sâu dưới lòng đất, quanh năm không thấy mặt trời.

Thậm chí chỉ còn lại một cái đầu.

Cha mẹ như thế này, người làm con trai như hắn sao có thể chịu nổi?

La Yên đang ngủ say trong lòng hắn. Nhìn vẻ mặt bình thản của muội muội, không hiểu sao vai hắn lại trở nên nặng trĩu.

Lúc này La Chinh mới hiểu tại sao trong không gian đại diễn, Tinh Vĩ, lão tộc trưởng thậm chí cả Hoa Thiên Mệnh đều không chịu nói cho hắn biết sự thật. Cho dù đã gặp được Vũ Thái Bạch và La Yên ở Thần vực, thì họ vẫn giấu giếm hắn…

Thứ mà hắn phải đối mặt quá khó khăn.

“Mẹ xin lỗi…” Lê Lạc Thủy đột nhiên nói.

La Chinh nhìn mẹ mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Trách nhiệm này quá nặng nề, là người làm mẹ đây không đúng” Lê Lạc Thủy cúi đầu tự trách mình.

Bà là người rất nhạy cảm, đương nhiên sẽ nhận ra cảm xúc của La Chinh.

Ai lại muốn con trai con gái mình trải qua những gian khổ như vậy để tới cứu mình?

Nghe vậy lông mày của La Chinh chợt nhíu lại. Một luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra, hắn nhìn Lê Lạc Thủy mà nói: “Cha mẹ gặp nạn, thân là con trai mà nếu như gánh nặng này cũng không chịu nổi, thì La Chinh con há có mặt mũi đứng ở đời?”

Lê Lạc Thủy nhìn bộ dạng nghiêm túc của La Chinh thì bỗng ngây người.

Sau khi nhìn hắn với biểu cảm phức tạp suốt hồi lâu, bà mới nói một cách vui mừng: “Chinh Nhi… đã trưởng thành thật rồi!”

Dứt lời bà nở nụ cười ngọt ngào với La Chinh, bất kể là vẻ ngoài hay tâm trạng thì đều giống như một thiếu nữ, như thể bà không phải một người mẹ.

Hai người sánh bước bên nhau, nhưng La Chinh không còn truy vấn ngọn nguồn nữa. Hắn sợ mẹ sẽ lại tự trách mình.

Nhưng có một chuyện cực kỳ quan trọng, hắn phải biết.

“Mẹ, Chinh Nhi vẫn còn một điều nữa không rõ” La Chinh nói.

“Chuyện gì thế?” Lê Lạc Thủy hỏi.

La Chinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày đó con tiến vào trong lòng đất của Thiết gia, có phát hiện ra một con quái vật giống như bùn lầy. Nó là gì thế…”

Hiện tại hắn đang dừng lại ở chân thần cấp thấp, dùng hết mọi thủ đoạn cũng không thể nâng cao được tu vi của bản thân.

Thứ duy nhất khiến hắn ngưng tụ ra thần cách chính là bùn, cho nên La Chinh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào đây.

“Đó không phải là bùn, mà là một con Linh Ô” Lê Lạc Thủy trả lời: “Tại sao con lại hỏi điều này?”

“Thì ra nó gọi là Linh Ô… Tu vi của Chinh Nhi đang dừng lại ở chân thần cấp thấp. Lúc đó con ngưng kết ra thần cách chính là dựa vào thứ đó, nhưng hiện tại con không thể nâng cao tu vi, cho nên con không biết có phải vấn đề nằm ở đây không” La Chinh thành thật trả lời, không hề che giấu.

“Con dựa vào Linh Ô để ngưng kết ra thần cách ư?” Lê Lạc Thủy kinh ngạc.

La Chinh gật đầu: “Đó là bí thuật hỗn độn mà sư tôn ban tặng cho con, cho nên thế giới bên trong cơ thể con…”

“Bí thuật hỗn độn! Bọn họ thật sự dám…” Lê Dạ Thủy cất cao giọng.

Ngay cả đám Kiếm Ngao cách xa trăm trượng ở phía sau cũng nghe thấy, bọn họ nhìn về phía trước với ánh mắt kỳ lạ.

“Sao vậy mẹ?” La Chinh nhìn phản ứng của mẹ mình với vẻ tò mò.

“Hơn nữa, con đã mở ra thế giới trong cơ thể, thu nạp Linh Ô, còn thành công ngưng kết ra thần cách?” Vẻ mặt của Lê Lạc Thủy có hơi kích động.

“Vâng” La Chinh lại gật đầu.

“Thế giới trong cơ thể của con đã hóa ra bao nhiêu chữ Phạn?” Lê Lạc Thủy lại hỏi.

“Một ngàn không trăm tám mươi chữ Phạn màu vàng” La Chinh trả lời.

“Một nghìn không trăm tám mươi!”

Trong mắt Lê Lạc Thủy ánh lên vẻ kinh ngạc. Bà ngây người nhìn La Chinh, trong sự kinh ngạc còn ẩn chứa cả niềm vui mừng. Bà lẩm bẩm: “Cố Bắc điên cuồng đến mức dám giao bí thuật hỗn độn cho con, con cũng dám tu luyện, hơn nữa còn tu thành…”

La Chinh bĩu môi: “Tu luyện cái này quả thực rất đau đớn”

Lúc đó, hắn đã trải qua sự tra tấn vô nhân đạo, thậm chí đến giờ nghĩ lại vẫn thấy khiếp sợ.

“Trên thực tế, bí thuật hỗn độn do Cố Bắc tạo ra là một cách khai thiên lập địa khác, không ngờ lại thực sự thành công? Hơn nữa thứ con ngưng kết ra là vực Thiên Phạn! Lẽ nào ngay cả điều này mà phu quân cũng tính ra rồi sao!”Lê Lạc Thủy vẫn không thể hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận