Bách Luyện Thành Thần

Chương 2485: Sức mạnh của núi

Trong mắt người Thần vực, cấm địa gần như là bất khả xâm phạm, đó là phạm vi do chủ nhân tạo ra thế giới này định raThế nhưng trong mắt Hiên Viên Vệ, ngoại trừ núi Thánh Nhân và bảng đá thống trị là không thể làm gì, còn những thứ khác bọn họ đều có thể sử dụng sức mạnh để giải quyết.

Truyền tống trận nối liền bốn cấm địa lớn và linh sơn Bất Chu đã bị Vũ Thái Bạch hủy bỏ từ lâu.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Bàng Miểu, Hàm Thanh Đế liền chỉ đạo các Thánh Nhân thuộc gia tộc quyền thế cùng ba người Hốt Diễm, Hậu Bá, Tra Diệu khởi hành đi tới linh sơn Bất Chu.

Mặc dù thánh nhân trong liên minh các gia tộc quyền thế không muốn bán mạng cho bọn họ, nhưng sau khi gia nhập liên minh, bọn họ cũng không thể tự làm chủ, chỉ có thể đi theo.

Nửa ngày sau, ba Hiên Viên Vệ và các thánh đã đi tới Chu Thiên vực.

Cấm địa linh sơn Bất Chu không rộng lớn như vực sâu Ma Vực, chỉ chiếm một nửa diện tích của Chu Thiên vực.

Trên một dãy núi sừng sững trơ trọi, trước mắt mọi người xuất hiện một vòng kết giới tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong vòng sáng là phạm vi của linh sơn Bất Chu…

“Cho dù chúng ta phá hủy toàn bộ linh sơn Bất Chu, Vũ Thái Bạch cũng sẽ không ngây ngốc trấn giữ trong đó. Hắn sẽ tự rút đi, rất có thể sẽ chạy tới rừng Lang Tuyền” Hàm Thanh Đế nói.

Những thánh nhân khác vẫn chưa nói gì.

Đám người Mục Hải Cực, Đường Vãn vẫn duy trì vẻ im lặng.

Cho dù Hiên Viên Vệ đã truyền thụ chân ý Âm Dương Hỗn Độn cho bọn họ để thu mua lòng người, nhưng vẫn không thể nào khiến bọn họ vui lòng phục tùng.

Một mặt là Mục Hải Cực và liên minh các gia tộc quyền thế có quan hệ vô cùng tốt với Đông Phương Thuần Quân, sao bọn họ có thể thần phục kẻ thù là Hàm Thanh Đế? Một mặt khác là các gia tộc quyền thế đột nhiên bị ép gia nhập, trong lòng mang đầy oán hận.

“Không sao, cấm địa để bọn họ ẩn náu không nhiều, nếu có thể đánh vỡ linh sơn Bất Chu, chúng ta sẽ tiếp tục tiến tới rừng Lang Tuyền” Hốt Diễm thản nhiên nói.

Có thể nói trước đây các Hiên Viên Vệ đã chịu đủ giày vò, chỉ biết gửi gắm hy vọng vào Liệt Hải Xỉ và bảng đá thống trị. Nhưng bây giờ bọn họ đã liên lạc được với Úy Nhàn đại nhân, độ tự tin cũng được nâng cao thêm một bậc.

Giải quyết đám người ẩn nấp trong cấm địa chẳng qua chỉ là tiện thể mà thôi…

“Ra tay đi, các vị” Hốt Diễm thản nhiên nói.

Dưới mệnh lệnh của các Hiên Viên Vệ, đông đảo thánh nhân đồng loạt ra tay về phía cấm địa.

Tuy những thánh nhân này chưa từng cố gắng hết sức, nhưng thánh nhân giơ tay nhấc chân là có thể hủy thiên diệt địa. Đạo uẩn lập tức khuếch tán trên vòng sáng kết giới phân chia giữa cấm địa và Thần vực, chấn động dữ dội không ngừng quanh quẩn trong Chu Thiên vực.

***

Trên đỉnh linh sơn Bất Chu, Vũ Thái Bạch trong một bồ đồ màu trắng đang ngồi xếp bằng.

Sau khi sư tôn trở về, gánh nặng trên người hắn cũng được đặt xuống, toàn thân buông lỏng rất nhiều.

Nhưng chưa thả lỏng được bao lâu, dường như phiền phức lại tới.

“Quả nhiên ra tay rồi…”

Vũ Thái Bạch nhìn về phía linh sơn Bắc Bất Chu, thì thào nói.

Chỉ cần linh sơn Bất Chu chịu công kích, hắn có thể cảm nhận được ngay lập tức, dù sao hiện tại hắn và linh sơn Bất Chu cũng đã trở thành một chỉnh thể.

Sau vài hơi thở, tiếng nổ vang dội truyền tới, theo đó còn có cảm giác chấn động kịch liệt, giống như động đất.

“Thái Bạch huynh, đã xảy ra chuyện gì!”

Kiếm Vô Ngân bay tới từ bên kia đỉnh núi, mặt mày nghiêm trọng.

Cấm địa là tồn tại gần như không thể công phá, nhưng có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Gia tộc Huyền Nguyệt cách rừng Lang Tuyền rất gần, sau khi ra khỏi đảo nổi đã lựa chọn rừng Lang Tuyền, mà Kiếm tộc thì lựa chọn linh sơn Bất Chu.

“Có người tấn công cấm địa” Vũ Thái Bạch thản nhiên nói.

Kiếm Vô Ngân như nhớ ra điều gì, lập tức hỏi: “Là đám Hiên Viên Vệ kia?”

“Bọn họ còn chưa ra tay” Vũ Thái Bạch cười: “Kẻ ra tay là đám thánh nhân kia”

“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Kiếm Vô Ngân nhíu mày hỏi.

“Rời đi” Vũ Thái Bạch đáp ngắn gọn.

Lúc trước La Tiêu đã dặn dò hắn xây dựng truyền tống trận thông tới rừng Lang Tuyền, cho dù bên nào bị tấn công cũng sẽ lựa chọn từ bỏ linh sơn Bất Chu ngay lập tức.

Sau khi trả lời, thân hình Vũ Thái Bạch lóe lên, biến mất khỏi đó. Chỉ một thoáng sau, hắn đã xuất hiện sát biên giới linh sơn Bất Chu.

Đông đảo thánh nhân thuộc liên minh các gia tộc quyền thế đang không ngừng tấn công kết giới linh sơn Bất Chu, thấy Vũ Thái Bạch xuất hiện thì lập tức dừng tay.

Hàm Thanh Đế liếc mắt nhìn Vũ Thái Bạch một cái, thản nhiên nói: “Thực lực của các ngươi không đủ để chống lại chúng ta. Nếu các ngươi lựa chọn đầu hàng, ta có thể thuyết phục Hốt Diễm đại nhân tha mạng cho hầu hết người trong các ngươi…”

Vũ Thái Bạch bình tĩnh nói: “Bây giờ không thể chống lại, nhưng chuyện tương lai ai có thể nói chắc được chứ?”

“Vù!”

Hàm Thanh Đế chợt tiến sát kết giới, lạnh lùng uy hiếp: “Nhưng các ngươi không có tương lai! Không bao lâu nữa tất cả các ngươi sẽ chết!”

Vũ Thái Bạch cũng chậm rãi tiến sát vòng sáng kết giới, chỉ cách Hàm Thanh Đế trọn một gang tay. Hắn mở hé miệng, Hàm Thanh Đế không nghe được hắn nói gì.

“Ngươi nói cái gì?” Hàm Thanh Đế hơi nghi hoặc.

“Ta nói, các ngươi có thể thử xem…” Ngay khi Vũ Thái Bạch vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt hắn đã đánh một quyền về phía Hàm Thanh Đế.

Giờ khắc này, cánh tay phải của hắn bất chợt phình to…

Sau lưng hắn, ngọn linh sơn Bất Chu khổng lồ đến mức khó có thể nhìn bao quát bỗng tỏa ra vầng sáng vô hạn. Trên bề mặt ngọn núi xuất hiện vô số khe nứt, trong mỗi một khe nứt đều có sức mạnh bản nguyên đang chảy, mà toàn bộ sức mạnh bản nguyên đều hội tụ trên cánh tay phải của Vũ Thái Bạch, ống tay áo bao phủ trên cánh tay hắn bỗng chốc vỡ nát.

Tại Thần vực, linh sơn Bất Chu tượng trưng cho truyền thuyết về sức mạnh.

Trong truyền thuyết, thời viễn cổ có người vẫn luôn gánh linh sơn Bất Chu mà đi, song khi đi tới Chu Thiên vực thì không đi nổi nữa, ngược lại còn bị linh sơn Bất Chu đè lên. Qua một thời gian dài, linh sơn Bất Chu hấp thu sức mạnh của người này, trở thành vật tượng trưng cho sức mạnh trong Thần vực.

Nếu chỉ xét về sức chiến đấu, có thể Vũ Thái Bạch đánh không lại Ngự Thần Phong, dù sao sức mạnh của linh sơn Bất Chu rất khó đánh tới đối phương.

Có điều, Hàm Thanh Đế lại không ngờ Vũ Thái Bạch đột nhiên gây khó dễ như thế. Sau khi nắm giữ vực sâu Ma Vực, Hàm Thanh Đế cũng chẳng xem người nắm giữ cấm địa khác ra gì, ngàn lần không ngờ tới cú đấm này của hắn!

“Ù…”

Vòng sáng kết giới của linh sơn Bất Chu có thể ngăn cản tất cả, nhưng sẽ không ngăn cản người kiểm soát nó.

Một cú đấm này của Vũ Thái Bạch gần như đã rút hết hơn phân nửa sức mạnh của ngọn núi, sức mạnh bản nguyên mênh mông gần như nhiều gấp mười lần một thánh nhân. Toàn bộ sức mạnh ấy hội tụ trong nắm đấm của Vũ Thái Bạch, hình thành một sức hút rộng trăm mét.

Không gian trong phạm vi sức hút bao phủ đổ sụp về phía nắm đấm, Hàm Thanh Đế không hề phòng bị, thậm chí không tự chủ được bị luồng sức mạnh đổ sụp này lôi đi, thân thể dán chặt vào vòng sáng kết giới.

Khi Hàm Thanh Đế phản ứng kịp thì đã không thể thi triển dịch chuyển không gian để tránh thoát nắm đấm này nữa, thời khắc mấu chốt chỉ có thể đưa thân thể ra.

“Ầm!”

Cú đấm này đập thẳng vào ngực Hàm Thanh Đế.

Đứng trước sức mạnh này, ngay cả thân thể thánh nhân cũng dễ vỡ như tờ giấy. Cú đấm này đập cho nửa người Hàm Thanh Đế nát bấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận