Bách Luyện Thành Thần

Chương 2896: Bất ngờ

Ở trong thế giới mẹ mà muốn ảnh hưởng đến Bỉ Ngạn là chuyện cực ký khó khăn, như hồn đan cũng chỉ có thể trợ giúp ở một mức độ nào đó, giúp tăng cường khí tức linh hồn của người trong Bỉ NgạnVí dụ như những người dưới cờ ở ngoài Long thành mượn ánh sao để tu hành trong Bỉ Ngạn cũng là một loại lực tác động từ bên ngoài.

Diễm Phi không thể điều khiển Phượng Ca tấn công sinh linh trong Bỉ Ngạn, cũng không thể khiến tu vi linh hồn của Phượng Ca tăng vọt, song bà lại có thể diệt trừ kẻ định chiếm xác.

Bởi vì, nếu nói theo một ý nghĩa nào đó thì dương hồn trong thế giới mẹ và dương hồn trong Bỉ Ngạn là một, tồn tại dưới một hình thái sát nhập quỷ dị nào đó. Sau khi Hổ Doãn chui vào sâu trong dương hồn Phượng Ca, nó vừa nằm trong Bỉ Ngạn mà cũng vừa nằm trong thế giới mẹ, tức là trong tầng hai của đình viện biệt lập tại Tâm Lưu kiếm phái.

Nhờ vậy, Diễm Phi mới có không gian để phát huy!

Mà một mặt, Hổ Doãn vẫn đang trong quá trình chuyển thân thành thuần khiết chứ chưa được tính là Thuần Khiết Giả chân chính, linh hồn vốn cực kỳ yếu ớt. Mặt khác, dù gì Hổ Doãn cũng là sinh linh Ám vực sinh ra trong Thập Tam Trọng Thiên, không thể nào sánh được với các sinh linh Ám vực ở trọng thiên cao hơn.

“Vụt vụt vụt…”

Hổ Doãn nhảy tới nhảy lui trong lồng giam do lửa vàng biến thành, nhưng cứ mỗi lần nó đến gần lồng giam là sức nóng hầm hập lại khiến nó đau đớn đến mức buộc phải lui lại.

“Ta là Thuần Khiết Giả! Ngươi… Không thể giết ta!” Hổ Doãn tuyệt vọng hét lên.

Bên ngoài lồng giam, một cái bóng mờ ảo lặng lẽ xuất hiện, đó chính là phân hồn do Diễm Phi ngưng tụ thành, mà lửa ký ức của Phượng Ca thì đang nằm im trên bờ vai của bà.

“Đúng là khí tức của Thuần Khiết Giả…” Diễm Phi nhìn Hổ Doãn chăm chú, vẻ mặt đầy thận trọng.

Trong Ám vực có rất nhiều tồn tại hùng mạnh, Thuần Khiết Giả chính là nhân vật nổi bật trong số đó, một khi được sinh ra thường đều là kẻ sau mạnh hơn kẻ trước.

Nhưng Thuần Khiết Giả sinh ra như thế nào, tại sao lại sinh ra… thì vẫn là một bí ẩn rất lớn.

“Ngươi không thể giết ta! Nếu ngươi giết ta, Tiên Huyết Nghị Hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối không!” Hổ Doãn tiếp tục hét lên với Diễm Phi.

“Nhưng ngươi muốn giết con gái ta” Vẻ mặt Diễm Phi đanh lại.

Những lời đe dọa của Hổ Doãn sẽ chỉ khiến Diễm Phi càng muốn giết nó hơn. Bà chỉ thoáng nghĩ một chút, lồng giam màu vàng đã nhanh chóng co lại, hàng rào tạo nên bởi ngọn lửa vàng rực dính vào linh hồn Hổ Doãn, nỗi đau bị đốt cháy khiến nó hét lên thảm thiết hệt như heo bị chọc tiết.

Chỉ sau vài hơi thở, tiếng hét thảm ấy đột nhiên ngừng lại. Lúc Diễm Phi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc thì một cảnh tượng quái lạ bỗng diễn ra. Linh hồn màu trắng của Hổ Doãn bắt đầu giãn ra thật nhanh, lớn dần và phồng lên…

“Chuyện gì vậy?” Ánh mắt Diễm Phi trầm xuống. Bà định trói linh hồn đang phồng to lên ấy, nhưng lại không thể nào đấu chọi nổi với sức mạnh này!

“Đùng!”

Thoáng chốc, linh hồn Hổ Doãn đột nhiên nổ tung, sinh ra một vòng xoáy cuộn trào mãnh liệt!

Lực hút của vòng xoáy ấy rất lớn, ngay đến phân hồn của Diễm Phi cũng tức tốc bị kéo vào, mà ngọn lửa ký ức màu cam của Phượng Ca cũng bị hút vào trung tâm vòng xoáy.

“Vụt!”

Diễm Phi ở tại tầng hai đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt khó coi vô cùng. Bà dùng giọng nói nghẹn đắng chứa đầy sự không cam lòng kêu lên: “Sao lại thế được!”

Lăng Sương đang thử chữa trị cho cơ thể La Chinh thấy vẻ mặt của Diễm Phi thì cũng buồn hẳn đi. Dù nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại là không tốt.

Ngón tay Diễm Phi lại đặt lên huyệt Thái Dương của mình lần nữa, một ngọn lửa vàng óng phóng ra như sét đánh, vọt thẳng lên không gian trên đầu bà. Hai mắt bà giờ đây đã đỏ ngầu.

Khi Diễm Phi định tiến vào đầu Phượng Ca lần nữa thì phát hiện, linh hồn Phượng Ca đã bị một cái kén tỏa ánh sáng trắng bọc kín lại. Cái kén ấy tựa như hoàn toàn hòa thành một thể với linh hồn, muốn phá nó thì không khó nhưng có thể sẽ xé nát luôn cả linh hồn Phượng Ca…

***

Hai xúc tu xương răng kia lại hung hăng cưa về phía hai tay La Chinh.

Trong cơn đau dữ dội, hai tay La Chinh lại cảm thấy hơi mát. Hắn cẩn thận quan sát thì thấy máu thịt trên hai tay mình đang khép lại!

Chỉ có điều, tốc độ khép lại vẫn không bì được với tốc độ rách ra, nếu bị cưa thế này thêm vài lần nữa thì hai tay La Chinh chắc chắn sẽ gãy mất.

Mấy cái xúc tu này chắc định cưa hắn thành từng khối nhỏ rồi mới từ từ thưởng thức đây mà.

“Xoạch xoạch xoạch…”

Khi cơn đau cứ kéo đến hết lần này tới lần khác, một loạt tiếng gào thét bỗng vọng lại từ bên ngoài hang động tam giác. Âm thanh ấy nghe như trên trăm con heo đang cùng nhau kêu lên.

“Là đám quái mặt heo kia…” La Chinh thầm nghĩ trong lòng.

Những tiếng thét ấy vừa vang lên, xúc tu xương răng bỗng ngừng lại. La Chinh cứ thế bị mang ra ngoài hang trong tư thế treo ngược.

Hắn gần như hiểu ra ngay lập tức rằng đám quái mặt heo kia vừa cản xúc tu lại.

La Chinh không tin đám quái mặt heo kia lại tốt bụng đến thế. Lúc hắn xâm nhập vào Thánh Mộ, chúng đã hận không thể cạo xương lột da hắn rồi, đứng nói chi đến việc hắn còn đào xới cả Thánh Mộ của người ta lên.

“Vèo!”

Chỉ lát sau, La Chinh đã bị treo ngược ở bên ngoài hang động tam giác.

“Tách tách tách tách…”

Máu tươi chảy dọc theo hai cánh tay hắn và nhỏ xuống dưới.

Đám quái mặt heo nhộn nhịp tụ tập lại, đứng đó nhìn La Chinh đang trong trạng thái vô cùng thê thảm, trên mặt con nào con nấy đều là vẻ hả giận.

“Không thể để hắn chết dễ như thế!”

“Kẻ dám khinh nhờn Thánh Mộ phải chịu cực hình nghiêm khắc nhất!”

“…”

Đám quái mặt heo kia kêu gào ầm ĩ, tự mình nghĩ ra những hình phạt mà chúng cho rằng nghiêm khắc nhất để tra tấn La Chinh.

Lúc này, con quái mặt heo màu xanh lại xuất hiện. Nó híp mắt nhìn chằm chằm La Chinh một lúc rồi nói: “Không giết hắn!”

“Không giết hắn?”

“Kẻ này nghiệp chướng nặng nề!”

“Không thể để hắn sống sót!”

Đám quái mặt heo chẳng hiểu gì, mà ngay cả La Chinh cũng cảm thấy quái lạ.

Con quái mặt heo màu xanh này trước đó còn hận không thể một ngụm nuốt sống hắn, sao bây giờ lại muốn tha mạng cho hắn?

“Để hắn làm mồi câu cho Hắc Đàm!” Quái mặt heo màu xanh nói xong liền ngoác miệng cười ha ha.

Đám quái mặt heo còn lại thoáng ngẩn ra một chút rồi cũng lập tức bật cười hô hố.

“Ý kiến của tộc trưởng quá hay!”

“Đây chính là kết cục của kẻ xâm nhập Thánh Mộ!”

“Hắn nhất định sẽ sống không bằng chết!”

Đối với quái mặt heo, Hắc Đàm chính là vùng đất cấm, bất kỳ sinh linh nào bị đưa vào đó làm mồi câu đều phải nhận kết cục vô cùng thê thảm!

Mặc dù La Chinh không biết Hắc Đàm là nơi nào, nhưng nhìn nụ cười xấu xa trên mặt đám quái mặt heo là hắn biết ngay nơi đó tuyệt đối chẳng phải chỗ tốt lành gì.

Mấy cái xúc tu nhấc hai tấm sắt dày nặng từ trên sơn cốc xuống, chắc vì suy xét đến hình thể của La Chinh mà tấm sắt ấy dài khoảng cỡ một người. Ở giữa hai tấm sắt là một không gian rỗng tuếch, vừa vặn khóa chặt ngay cổ và hai tay La Chinh. Chưa hết, đằng sau tấm sắt còn có hai sợi dây thừng.

La Chinh định dùng sức vật lộn một phen, nhưng khi hắn phóng sức mạnh Bỉ Ngạn ra thì trên tấm sắt bỗng hiện lên những đường vân trông vô cùng quái dị, cả tấm sắt vẫn trơ ra không nhúc nhích tí nào!

“Nếu giãy ra được khỏi Thanh Đồng Giám, vậy coi như ngươi lợi hại. Ha ha” Một con quái mặt heo giễu cợt.

La Chinh im lặng thử mấy lần rồi chỉ đành bỏ cuộc, yên tĩnh ngồi ở một bên. Ánh mắt hắn nhìn vào hang động ánh sáng trong khe núi, vẻ mặt rầu rĩ.

Phượng Ca còn đang bị nhốt trong phòng tối dưới phần mộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì e là dương hồn của nàng sẽ bị bóng trắng kia nuốt mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận