Bách Luyện Thành Thần

Chương 2931: Thu xếp

Trong Cẩm Tú Cung chỉ còn lại Lam Tình và Hoắc Trạch cùng với vài người tộc Cửu LêCó lẽ vì trong người bọn họ chảy cùng một dòng máu nên tuy lần đầu gặp mặt nhưng La Chinh vẫn cảm thấy gần gũi.

Tam gia gia đã giao những người này cho La Chinh, tất nhiên hắn sẽ quan tâm chăm sóc họ chu toàn.

“La Chinh ca ca, huynh có thể vực dậy Cửu Lê thật ư?” Lam Tình mở to đôi mắt lúng liếng, hỏi.

Nàng từng nghe kể về thời huy hoàng của Cửu Lê. Khi đó họ không cần phải trốn chui trốn nhủi như bây giờ, và mỗi lần đến ngày tế tộc đều sẽ có hơn vạn dị tộc tới bái lạy. Hễ Đại gia gia tức giận, toàn bộ thế giới mẹ đều sẽ chấn động…

Một thời huy hoàng như vậy chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Lam Tình, nếu La Chinh ca ca thực sự có thể làm được thì tốt rồi.

Nàng nhỏ tuổi nhất, cũng ngây thơ nhất, nhưng nhóm Hoắc Trạch lại không tán thành cho lắm. Không phải bọn họ không tin thực lực và thiên phú của La Chinh, nhưng bọn họ cảm thấy hứa hẹn như vậy không thể hoàn thành.

Xi Vưu là nhân vật như thế nào cơ chứ? Vậy mà cuối cùng vẫn thua dưới tay tộc Hữu Hùng…

Mà Hữu Hùng và Thần Nông Thị là hai đại tộc không hề thua kém Cửu Lê thời hoàng kim, ngay cả Thiên Cung cũng không dám đối chọi gay gắt, chỉ dựa vào một mình La Chinh chẳng khác nào mơ tưởng hão huyền.

“Tình muội, có mấy lời nghe thôi là được. Vực dậy Cửu Lê à, ha ha… Người mê nói mộng mà thôi” Một thanh niên bên cạnh Lam Tình nói.

Hoắc Trạch nhíu mày, mắng: “Tiển Thạch!”

Mấy người Cửu Lê mà Lê Lộc dẫn tới lần này đều là những người ưu tú nhất trong tàn quân Cửu Lê, Tiển Thạch cũng là một trong số đó.

“Ta nói sai sao? Đại tù trưởng từng là nhân vật thế nào? Cuối cùng vẫn bại dưới tay Cơ Hiên Viên! La Chinh tuy lợi hại nhưng chỉ trong thế hệ chúng ta thôi, còn muốn dẫn dắt tộc Lê chúng ta vùng lên? Đây không phải mơ mộng hão huyền thì là cái gì?” Tiển Thạch tiếp tục nói: “Hắn chỉ dựa vào chút may mắn nên lợi hại hơn chút trong Bỉ Ngạn mà thôi!”

“Ngậm cái mồm thối của ngươi lại! Đừng quên thân phận của La Chinh huynh!” Sắc mặt Hoắc Trạch triệt để lạnh xuống.

Trên đường quay về Trì Nghĩa từng nói với bọn họ, độ tinh khiết trong huyết mạch của La Chinh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu Cửu Lê không sa cơ như bây giờ, địa vị của La Chinh đã ở rất cao rồi, mấy người bọn họ không thể với tới.

“Thân phận thì thế nào? Bây giờ Cửu Lê đã lụn bại như vậy, thân phận có thể nói lên điều gì?” Tiển Trạch mạnh miệng phản bác.

“Ngươi cho rằng vị Thu tiền bối kia thu nhận chúng ta, thậm chí bằng lòng giúp chúng ta lấy được vé vào cửa Hồn Nguyên Đại Thế Giới là vì mặt mũi của ai?” Trong mắt Hoắc Trạch bùng lên ánh lửa, hung hăng trừng mắt nhìn Tiển Thạch.

Trong mắt những thế lực siêu cấp này, Cửu Lê đã không còn giá trị gì, vinh quang xưa kia ngoại trừ để hoài niệm thì căn bản không đáng một xu!

Bọn họ có thể dựa vào Thiên Cung để tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, không phải nhờ vào mặt mũi Lê Lộc mà là La Chinh!

“Nhớ kỹ! Về sau La Chinh là thiếu chủ của chúng ta!” Hoắc Trạch hung hãn nói.

Tiển Thạch bị Hoắc Trạch mắng một trận, vẫn không phục ra mặt: “Bảo ta nhận hắn làm thiếu chủ? Dựa vào cái gì? Trừ phi hắn mạnh hơn ta!”

Dứt lời, khí tức trong người y chợt tăng vọt, một bức tượng hung thú nổi lên trước người: “Thần Hoang Hung Điêu!”

Dọc đường đi Tiển Thạch đã nghe Lam Tình, Hoắc Trạch ca ngợi cái vị “Thiên Hành” trong Bỉ Ngạn mạnh thế nào, bây giờ gặp mặt mới thấy thì ra cũng chỉ có vậy. Y muốn so đấu một trận nên trực tiếp lấy tín vật Bỉ Ngạn của mình ra.

Thần Hoang Hung Điêu cũng là một món tín vật Bỉ Ngạn thượng phẩm trong Thập Tam Trọng Thiên, vừa lấy ra là khí tức hung sát đã bạo phát khắp Cẩm Tú Cung.

Nhóm Hoắc Trạch còn chưa kịp ngăn cản, Tiến Trạch đã hóa thành một trận gió lao về phía La Chinh, một chưởng giáng thẳng xuống đầu.

“Khai Thiên Chưởng!”

Tiển Trạch là đích tôn của Lê Lộc, thiên phú cực cao, một chưởng này đã rút ra sức mạnh Bỉ Ngạn của Thần Hoang Hung Điêu lên tới chín trăm thần quân lực!

Nếu bị một chưởng này đánh trúng, đừng nói một người, dù là một ngọn núi cũng phải vỡ ra làm đôi.

“Tiển Thạch, đừng làm càn!”

“Dừng tay!”

Lam Tình và Hoắc Trạch biến sắc, bọn họ biết Tiển Trạch tính tình gàn dở, nhưng suốt dọc đường Lê Lộc đã dặn đi dặn lại rằng phải yên tĩnh rồi, nào ngờ y vừa tới đã gây họa.

Lúc ở trong Bỉ Ngạn, nhóm Lam Tình đã biết thực lực của La Chinh, nhưng Bỉ Ngạn và thế giới mẹ khác biệt, hắn có thể ngăn cản đòn này hay không còn chưa biết chừng.

“Bảy trăm thần quân lực ở Thập Tam Trọng Thiên cũng xem như không tệ…”

Sắc mặt La Chinh vẫn bình tĩnh. Hắn thậm chí còn chẳng xê dịch bước chân, giơ tay lên một cái, dung dịch Phong Thạch đã bám vào xương cốt tay phải. Sau đó hắn nhẹ nhàng đưa tay về phía trước, bắt được tay của Tiển Thạch một cách chuẩn xác.

“Bịch!”

Cẩm Tú Cung khẽ lay động, mặt đất dưới chân La Chinh nứt ra, đòn tấn công thanh thế rầm rộ cứ thế bị hóa giải nhẹ bẫng như không.

Tay Tiển Thạch bị La Chinh giữ chặt, không rút ra được!

Nhóm Hoắc Trạch thấy một màn này đều thầm hít sâu một hơi.

Trên đường đi Trì Nghĩa đã từng nói qua, nếu La Chinh vào Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên, thực lực của hắn nhất định vượt xa người cùng cấp. Khi đó Tiển Thạch còn hừ lạnh một tiếng, nhóm Hoắc Trạch cũng cảm thấy đánh giá này hơi quá, bây giờ xem ra có lẽ Trì Nghĩa còn đánh giá thấp La Chinh.

Một tay đón đỡ đòn đánh dốc hết toàn lực của Tiển Thạch mà không hề bị thương, bọn họ rất khó tưởng tượng trong những người cùng cấp còn ai có thể làm được điều này.

Hoắc Trạch vội vàng nói với La Chinh: “Huynh đệ Tiển Trạch này của ta không biết cấp bậc lễ nghĩa, xin La Chinh huynh rộng lượng bỏ qua cho”

La Chinh hờ hững buông tay, nhìn lên trần nhà Cẩm Tú Cung: “Đều là huynh đệ cùng tộc, ta thông cảm. Tộc Lê chúng ta đã thành ra thế này, ngoại trừ cố gắng cũng không có lựa chọn nào khác. Nếu tam gia gia đã giao mọi người cho ta, ta chỉ có một yêu cầu” Ánh mắt hắn sáng quắc, nói: “Đừng để ta nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của các ngươi”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Hoắc Trạch, Tiển Thạch và những người tộc Cửu Lê khác đều trở nên phức tạp.

Trong mảnh đất nhỏ nhoi nơi tộc Cửu Lê ẩn thân, bóng ma về tộc Cửu Hùng vẫn lởn vởn không chịu tiêu tan, dù là trưởng bối hay tiểu bối thì dường như đều đã mất đi bản tính và tâm huyết vốn có của tộc Cửu Lê, một mực cam chịu.

Trong khi đó, La Chinh một thân một mình trong Thiên Cung, nhưng hắn chưa từng quên mình là người tộc Cửu Lê, tinh thần tự tin như khắc sâu vào tận xương cốt. So sánh hai bên với nhau, bọn họ bỗng thấy mình trở nên hèn yếu.

“Dù sao ta cũng tin tưởng La Chinh ca ca nhất định có thể làm được!” Lam Tình hếch mũi, nói cực kỳ nghiêm túc.

“Ta cũng tin tưởng” Hoắc Trạch nói.

“Cửu Lê chúng ta nhất định sẽ tốt lên!” Những người khác trong tộc Cửu Lê cũng phụ họa.

Thu Âm Hà tiễn Lê Lộc đi rồi vòng lại nói với đám người La Chinh: “Ta đưa các ngươi lên núi Thái Nhất trước, mọi người theo ta”

Đây là lần đầu tiên mấy người này rời xa trưởng bối trong tộc, khi đối mặt với Thu Âm Hà còn thấy hơi căng thẳng. Họ không nói lời nào đi theo đằng sau.

Đứng trên thanh kiếm của Thu Âm Hà nhìn xuống Long Thành cùng những ngọn núi xa xa, tất cả mọi người tộc Cửu Lê đều không giấu được vẻ tò mò.

Từ khi sinh ra bọn họ đã sống chui rúc trong một mảnh đất nhỏ, thế giới mẹ tuy rộng lớn nhưng bọn họ chưa từng đặt chân tới. Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy quy mô của một thế lực siêu cấp.

Trở về Tâm Lưu kiếm phái, Thu Âm Hà xin giúp bọn họ một đình viện biệt lập, thu xếp cho sáu người tộc Cửu Lê ở trong đó.

Thân phận Cửu Lê vẫn rất nhạy cảm, tuy Tâm Lưu kiếm phái cũng là khu vực trung tâm của Thái Nhất Thiên Cung nhưng Thu Âm Hà vẫn đặc biệt căn dặn sáu người bọn họ phải ẩn giấu thân phận, nếu có gì cần thì liên lạc với La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận