Bách Luyện Thành Thần

Chương 216: Tranh giành thứ hạng

Vương Húc Phong lần này đi cùng với các sư huynh sư đệ, đặc biệt tới ngoại môn để quan sátThực ra khi bắt đầu Vương Húc Phong chưa cảm nhận được quá nhiều nguy cơ, với thực lực Tiên Thiên Thất Trọng như hắn đã có khác biệt lớn với đệ tử xếp thứ tám nội môn Tiểu Vũ Phong rồi.

Loại khảo hạch như hôm nay, trong nội môn Tiểu Vũ Phong ngày nào cũng có thể tiến hành khảo hạch, thậm chí bản thân ảo trận này chính là một phương thức tu luyện của đệ tử nội môn.

Thành tích tốt nhất mà Vương Húc Phong đạt được trong khảo nghiệm là mười ngàn tám trăm điểm, mà Giả Vân xếp thứ tám trong nội môn cũng chỉ được mười ngàn năm trăm điểm, không thể bắt kịp hắn trong một thời gian ngắn.

Nhưng mấy ngày gần đây luôn có một tin đồn, trong đại hội toàn phong lần này, đệ tử ngoại môn La Chinh sẽ đại diện cho Tiểu Vũ Phong xuất chiến.

Bảy chỉ tiêu của nội môn đã được chọn ra dựa theo thứ tự từ lâu, nếu La Chinh đại diện cho Tiểu Vũ Phong xuất chiến, vậy thì chắc chắn đệ tử bị đẩy đi là người xếp thứ bảy Vương Húc Phong.

Lúc đầu Vương Húc Phong còn không cho là đúng, cảm thấy một đệ tử ngoại môn làm sao có thể vượt qua mình được? Nhưng từ sau thử luyện trảm yêu, Lâm Canh có thứ hạng không tệ trong nội môn lại nói chắc như đinh đóng cột với mọi người, thực lực của La Chinh rất mạnh, thậm chí mạnh đến mức khó có thể tin được, một mình hắn có thể đối kháng với yêu tướng!

Thực lực của Lâm Canh dĩ nhiên mạnh mẽ, có điều so tốp mười của nội môn vẫn có chênh lệch nhất định, cho nên lời của hắn cũng chỉ có thể tham khảo ở mức độ nhất định.

Nhưng cho dù vậy, trong lòng Vương Húc Phong vẫn có một chút bất an, bởi vì Lâm Canh nói La Chinh có thể đối kháng với yêu tướng, mà bản thân Vương Húc Phong, cho đến hiện tại vẫn chưa chắc có thể bắt được yêu tướng!

Nhìn từ điểm này, La Chinh vẫn có khả năng thực sự tiến vào tốp bảy.

Đệ tử nội môn hôm nay đến đây quan sát không chỉ có một mình Vương Húc Phong, những đệ tử nội môn khác cũng đến, trong đó còn có Châu Lạc – đệ tử đứng thứ năm, và Ngọc Tuyền – đệ tử đứng thứ ba…

Ngọc Tuyền họ Thạch, cả họ tên là Thạch Ngọc Tuyền. Khi La Chinh vẫn còn là Nửa Bước Tiên Thiên, Thạch Ngọc Tuyền đã bắt đầu chú ý rồi. Lúc đó hắn khẳng định nếu La Chinh đặt chân vào nội môn, sau này sẽ giành lấy vị trí cao!

Có điều lúc đó Thạch Ngọc Tuyền nghĩ La Chinh ít nhất vẫn cần thử luyện một khoảng thời gian mới có tư cách tấn công lên bảng xếp hạng đệ tử nội môn.

Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, thời gian này lại không hề dài, chẳng qua chỉ là vài tháng, La Chinh đã đột phá lên Tiên Thiên Cảnh, bắt đầu tranh giành vị trí thứ bảy.

Thạch Ngọc Tuyền nhìn La Chinh ở phía xa xa, La Chinh không hề có quá nhiều biểu cảm, chỉ là duy trì một nụ cười nhẹ nhàn nhạt, chính từ kiểu cười này có thể nhìn ra hắn vô cùng tự tin. Từ đáy lòng Thạch Ngọc Tuyền đột nhiên nảy sinh ra một suy nghĩ, rất có khả năng La Chinh không phải chỉ tấn công vị trí thứ bảy, mà là thứ hạng cao hơn nữa!

Có điều cho dù là thứ hạng gì, cuối cùng người bị đẩy đi chắc chắn là Vương Húc Phong ở vị trí thứ bảy, vẫn chưa uy hiếp được tới Thạch Ngọc Tuyền ở vị trí thứ ba. Cho dù La Chinh vượt qua Thạch Ngọc Tuyền, hắn vẫn có thể đại diện cho Tiểu Vũ Phong chinh chiến đại hội toàn phong!

Đợi sau khi các đệ tử ngoại môn trong tốp 30 đều đến đủ, một vị đạo sư tuyên bố bắt đầu khảo hạch.

Đệ tử đầu tiên là Triệu Trác Thiên xếp thứ ba mươi, đối với Triệu Trác Thiên vừa mới bước chân vào trước vị trí ba mươi, hy vọng giành lấy hạng mười để tiến vào nội môn rất mờ mịt. Có điều ảo trận này coi như cung cấp miễn phí cho Triệu Trác Thiên dùng một lần, có thể xem như một lần tu luyện, đồng thời cũng có thể tiến hành một lần kiểm tra thực lực của bản thân, đối với đệ tử ngoại môn đây là cơ hội chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Khi Triệu Trác Thiên bước vào trong ảo trận, một màn sương mù màu trắng sữa bao vây lấy hắn.

Đây là một loại ảo trận tầm trung, cho nên sẽ không xảy ra cảnh tượng thay trời đổi đất gì hết. Chỉ là sau khi bao vây người tham gia khảo hạch, nó sẽ tạo ra giả tưởng khảo hạch đối với một mình người đó.

Một lát sau liền nhìn thấy toàn thân Triệu Trác Thiên run rẩy kịch liệt một trận, sau đó màn sương mù xung quanh tan đi từng lớp…

Một vị đạo sư bên cạnh đọc lên số điểm mà Triệu Trác Thiên đạt được: “Triệu Trác Thiên, bốn trăm mười điểm, thất bại!”

Muốn bước chân vào nội môn, đầu tiên phải đứng trong hàng mười, thứ hai phải vượt qua điểm cơ bản là ba ngàn điểm. Nếu lần này có người lọt được vào tốp mười, nhưng điểm số lại chưa đạt đến ba ngàn, vậy thì người này cũng không có cách nào bước vào nội môn. Bởi điều này chỉ có thể nói rõ thực lực của nhóm đệ tử lần này quá kém, không thể chứng minh đệ tử đó có tư cách bước vào nội môn.

Triệu Trác Thiên ngược lại vẫn vô cùng lạc quan, cười hì hì đi ra từ trong ảo trận. Mặc dù không hài lòng với số điểm mà bản thân đạt được, nhưng thực lực của hắn là như vậy, có thể tùy lúc điều chỉnh tâm thái cũng là một tài năng.

Cũng giống như một số võ giả là con cưng của trời, từ nhỏ đến lớn đều thuận lợi, gặp phải bất kì đối thủ nào đều nhất định phải thắng, nếu sức chịu đựng của những người này quá kém, sau khi thất bại một lần sẽ khó có thể thông suốt, tạo thành cản trở đối với lòng võ đạo của chính mình, vậy thì thành tựu sau này sẽ càng khó nâng cao.

“Người thứ hai, Từ Hiểu, tiếp nhận khảo hạch!”

“Người thứ ba… …”

Ước chứng thời gian mỗi một đệ tử tiếp nhận thử thách đều trong khoảng một tuần hương, có những người thời gian có vẻ dài hơn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ từ hai đến ba tuần hương.

Từ người thứ ba mươi trở về trước, điểm số cũng bắt đầu dần dần tăng lên.

Khi đến người thứ mười ba, điểm số đã tăng lên đến ba ngàn một trăm điểm.

Đạt được từ ba ngàn điểm trở lên liền có tư cách bước vào nội môn, cũng chính là nói, vị đệ tử xếp thứ mười ba này đã có tư cách bước vào nội môn, nhưng cần phải xem mười hai người xếp phía trước hắn phát huy thế nào.

Nếu có ba người thành tích thấp hơn hắn, hắn mới có thể bước vào nội môn, tính khả thi cũng không hề lớn.

Có điều từ thành tích của hắn có thể phản ánh một sự thật, thực lực của Tiểu Vũ Phong lần này tăng lên rất nhiều, ít nhất người đứng thứ mười ba đã đột phá ba ngàn điểm, vậy thì tranh đoạt điểm số tiếp theo sẽ càng kịch liệt hơn.

Lại qua một hồi, thành tích của người thứ mười hai, thứ mười một, thứ mười lần lượt đều xuất hiện, cơ bản đều đã vượt qua ba ngàn điểm.

Sắc mặt vị đệ tử xếp thứ mười ba kia dần dần ảm đạm, mong chờ những đệ tử ngoại môn xếp hạng phía trên có điểm số thấp hơn hắn, chắc chắn là chuyện không thể nào. Xem ra lần này dù vượt qua ba ngàn điểm nhưng vẫn xác định là bị loại.

Khi Chương Vô Huyền đi ra từ trong màn sương mù màu trắng, khuôn mặt tròn tròn mang theo nụ cười, có thể nhìn ra, lần này hắn rất tự tin, đạt được thành tích không tệ.

Quả nhiên, một vị đạo sự hô lên: “Chương Vô Huyền, bốn ngàn không trăm ba mươi ba điểm!”

Hắn là đệ tử ngoại môn đầu tiên có thành tích vượt qua bốn ngàn điểm.

Khảo hạch tiếp theo cơ bản đã mất đi sự hồi hộp, chỉ là nhìn điểm số bao nhiêu mà thôi, nhưng đệ tử trong tốp mười đều đạt được điểm cao, chỉ cần không có gì bất thường, cơ bản đều có thể tiến vào nội môn.

Cuối cùng sau khi Hách Thế Các đạt được thành tích không tồi – năm ngàn năm trăm điểm thì đến lượt La Chinh ra trận.

La Chinh là điểm nổi bật của khảo hạch lần này.

Dù là ai cũng đều cho rằng điểm số của La Chinh sẽ không thấp, rất có khả năng phải cao gấp đôi điểm số của Hách Thế Các.

Có điều có một số người nghe nói La Chinh muốn tiến lên tốp bảy trong nội môn thì liền để ý đến điểm của Vương Húc Phong. Vương Húc Phong đạt được số điểm cao kinh khủng là một vạn tám trăm điểm, phần lớn đệ tử ngoại môn cho rằng La Chinh muốn vượt qua Vương Húc Phong thì tính khả thi không lớn.

“Khà khà… Vương Húc Phong, căng thẳng sao?” Bên cạnh Vương Húc Phong, một vị đệ tử nội môn hỏi.

Vương Húc Phong quay đầu lại nhìn qua đệ tử nội môn kia. Người nói là đệ tử xếp thứ hai nội môn Nghiêu Nhạc, nhìn thấy bộ dạng hả hê của Nghiêu Nhạc, Vương Húc Phong liền thấy không vui. Bởi vì Nghiêu Nhạc xếp thứ hai, vậy nên dù điểm của La Chinh có vượt qua Nghiêu Nhạc thì trong bảy người cũng chỉ có thể loại bỏ Vương Húc Phong.

Thấy tên này hả hê trước mặt mình, trong lòng Vương Húc Phong rất không thoải mái, nhưng thực lực của Nghiêu Nhạc là Tiên Thiên Cửu Trọng, đã gần với Tiên Thiên Đại Viên Mãn, hắn đương nhiên không phải là đối thủ. Lúc này hắn cũng chỉ có thể nhịn, hai tay nắm chặt nhìn chằm chằm La Chinh bước vào ảo trận.

Đại hội toàn phong là cuộc tỉ thí vô cùng quan trọng, đối với mỗi một đệ tử Thanh Vân Tông, đó đều là một cơ hội.

Có một số đệ tử có lẽ chưa đạt được thành tích đặc biệt tốt ở đại hội toàn phong, nhưng vì bộc lộ ra khả năng thiên phú ở phương diện nào đó mà được các vị cao tầng trong Thanh Vân Tông nhận làm đệ tử thân truyền, những ví dụ này chỗ nào cũng có, dù là ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

La Chinh bước vào trong phù văn, những phù văn xung quanh mặt đất đột nhiên lóe lên ánh sáng màu xanh lam, lập tức liền có từng đợt sương màu trắng tràn tới, bao vây cả cơ thể.

So với ảo trận của đài Thất Tinh Kiếm Quang, thiết kế của ảo trận tầm trung này càng đơn giản hơn, sau khi bị sương mù màu trắng bao vây, hoàn cảnh xung quanh không hề xảy ra bất kì biến đổi gì, nhưng cách đó không xa liền xuất hiện một vài bóng người bắt đầu xúm về phía La Chinh.

“Nửa Bước Tiên Thiên?” La Chinh liếm liếm bờ môi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Những người này đều là thực lực Nửa Bước Tiên Thiên, với thực lực hiện tại của La Chinh, Nửa Bước Tiên Thiên căn bản chẳng có gì rắc rối đối với hắn.

Có điều số lượng những người này không ít, nhìn qua thì thấy, bốn phương tám hướng dường như đều là bóng người, có vẻ không dưới một trăm người.

La Chinh rút thanh Lưu Quang Kiếm trong tay ra, vươn tay vung nhẹ, từng đường kiếm quang tản ra từ trong Lưu Quang Kiếm.

Những bóng người đó bị đường kiếm chém đứt, trong chớp mắt biến thành từng vòng sương mù, dung hợp với màn sương màu trắng kia.

“Giết!”

Những chỗ đường kiếm của La Chinh quét qua, trong chớp mắt đã có bảy tám người bị cắt thành sương mù trắng. Khảo hạch ở trình độ này căn bản chính là một mình La Chinh thẳng tay tàn sát.

Trong thời gian vài nhịp thở, trên trăm võ giả Nửa Bước Tiên Thiên bị La Chinh xử lý sạch sẽ.

“Vậy là xong sao?” La Chinh không hề cho rằng khảo hạch này khó, nhưng hiện tại có vẻ hơi quá đơn giản.

Tiếng nói vừa dứt, phía trước lại xuất hiện từng đợt bóng người, thực lực của bóng người xông tới lần này mạnh hơn, cảnh giới cũng tương đương với La Chinh, là thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng.

Giữa Nửa Bước Tiên Thiên và Tiên Thiên Cảnh là một cách biệt lớn. Dù rằng võ giả Tiên Thiên Nhị Trọng vẫn không thể ngăn chặn đường kiếm của La Chinh, nhưng tốc độ giải quyết rõ ràng chậm hơn một chút.

Thậm chí có một số võ giả Tiên Thiên Nhị Trọng vẫn có thể tấn công La Chinh trong khe hở khi hắn xuất chiêu.

Với khả năng phòng ngự biến thái của hắn, Tiên Thiên Nhị Trọng vẫn chưa đủ để phá vỡ. Lúc này hắn vẫn bỏ qua phòng ngự, tập trung tất cả tâm tư vào tấn công, tiếp tục tàn sát võ giả Tiên Thiên Nhị Trọng.

Từng bóng người bị đường kiếm của La Chinh cắt thành sương mù trắng, lần tàn sát này đã tốn của La Chinh thời gian một tuần hương. Thể lực hao tổn chỉ cần hít sâu một hơi là có thể bù lại.

“Còn nữa không?” La Chinh cầm chặt Lưu Quang, từng đường kiếm quang di chuyển trên thân kiếm.

Rất nhanh, đợt võ giả thứ ba đã xuất hiện.

“Tiên Thiên Lục Trọng, dù bọn họ chỉ là thực lực cơ bản nhất, nhưng cũng đủ để mình nghiêm túc ứng phó rồi” Sắc mặt của La Chinh cuối cùng cũng nghiêm túc.

Một đấu một, Tiên Thiên Lục Trọng đã không phải là đối thủ của La Chinh, nhưng ở cách đó không xa có đến gần hai mươi võ giả Tiên Thiên Lục Trọng.

Một mình, đối mặt với hai mươi tên Tiên Thiên Lục Trọng, cho dù là La Chinh cũng không thể không nghiêm túc.

“Keng keng!”

La Chinh chém một kiếm về một tên võ giả trước mặt, nhưng điều khiến La Chinh không ngờ tới là, người đó lại có thể chặn kiếm của La Chinh.

“Thực lực của Tiên Thiên Lục Trọng quả nhiên khác biệt, có điều… đường đường là tiên khí lại dễ dàng bị chặn vậy sao?” La Chinh dùng lực vung lên, liền nghe thấy âm thanh khiến người ta ghê răng, đó là âm thanh binh khí trong tay võ giả kia bị Lưu Quang Kiếm trong tay La Chinh cứng rắn chém đứt. Kiếm này của La Chinh khiến cả người cầm binh khí cũng bị chém làm đôi, lập tức biến thành sương mù trắng.

Xử lý xong tên đầu tiên, phía sau liền có bốn võ giả xông lên. Sau khi độ khó tăng lên, La Chinh ứng phó hiển nhiên cũng hơi mất sức, bốn vị võ giả cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng hợp sức tấn công, La Chinh không hề lựa chọn chống lại.

Ngược lại chân hắn bắt đầu hoạt động, trong chớp mắt cả cơ thể lóe lên nghiêng về một bên, đồng thời Lưu Quang Kiếm trong tay bắt đầu vung lên tới tấp.

“Băng Kiếm!”

Băng Kiếm là chiêu có uy lực mạnh nhất trong kiếm pháp cơ bản, tay cầm kiếm thu lại, chân phải khẽ nhấc lên, cả cơ thể nghiêng đi một góc nhất định, sau đó đột nhiên đạp chân phải lên mặt đất. Mượn sức mạnh của một đạp này, cả người La Chinh liền giống như một ngọn núi cao sắp đổ sụp, nghiêng về phía trước, từng tầng kiếm ý dường như xen lẫn uy thế khi núi lở, đột ngột phủ xuống bốn võ giả ở bên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận