Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 998: Ta Muốn Cảm Hóa Bọn Họ

Giờ khắc này, trong thông đạo đã hoàn toàn yên tĩnh.
Lão ẩu kinh ngạc đứng tại chỗ, khó có thể tin được tình cảnh này.
Đây chính là hai tên cường giả Bán Tiên cảnh, với tình hình hiện tại nàng còn chưa khỏi hẳn thương thế, dù đối đầu hai người này, cũng không chắc có thể thật sự tiêu diệt.
Thế mà hiện tại, đôi nam nữ Bán Tiên cảnh kia lại bị một tiểu tử Hợp Thể Kỳ đánh cho hôn mê, việc này nếu nói ra ngoài thì ai sẽ tin?
- Tiểu tử, ngươi diễn quá nhiều, không thể trực tiếp một chút sao? Phải ngay thẳng như bản thần tôn ấy, bất cứ kẻ địch nào tới đây, đều chỉ là cành khô mà thôi.
Lúc này, Husky đứng trên hai chân, vẻ mặt kiêu ngạo đi ra chỉ chỉ chỏ chỏ.
Từ Khuyết giơ hắc côn lên, còn chưa kịp ra tay, Husky đã lập tức đổi giọng hô:
- Móa, đừng đừng đừng, người mình người mình mà, Tạc Thiên Bang trâu bò, tiểu tử ngươi thật là đẹp trai!
- Thối lắm, lẽ nào ta chỉ soái thôi sao?
Từ Khuyết cả giận nói.
Husky sợ hãi hô:
- Đúng vậy, ngươi ngoại trừ soái ra thì không còn gì cả.
- Haiz, Husky, lúc nào ngươi mới có thể không thẳng thắn như thế nữa đây.
Từ Khuyết thả hắc côn xuống, lắc đầu thở dài.
Mọi người ở đây nhìn trò khôi hài này đều không biết nói gì.
Từ Khuyết gõ ngất đôi nam nữ này, khiến bọn họ chấn động không thôi.
Dù sao sức mạnh hệ thống không tầm thường, đôi nam nữ này hầu như còn chưa kịp ra tay đã bị Từ Khuyết gõ hôn mê, rất nhiều người đều không biết đôi nam nữ này mạnh bao nhiêu.
Nhưng Vu trưởng lão thì khác, nàng rất rõ ràng thực lực lão ẩu, ngay cả lão ẩu còn muốn mai phục kẻ địch, thế mà Từ Khuyết lại dễ dàng gõ hôn mê hai người kia, có thể thấy được trong lòng nàng ngơ ngác đến nhường nào.
Giờ khắc này, ánh mắt Vu trưởng lão nhìn về phía Từ Khuyết đã trở nên càng thêm kính nể.
Khương Hồng Nhan thì trước sau như một, nàng đã quá quen thuộc, tên tiểu tử Từ Khuyết này đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích, đừng nói hắn có thể đánh ngất Bán Tiên cảnh, dù lúc này hắn gõ hôn mê Nhân Tiên cảnh, Khương Hồng Nhan cũng cảm thấy rất bình thường.
- Ngươi... ngươi làm sao làm được?
Lúc này, lão ẩu đã phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Từ Khuyết, kinh ngạc hỏi.
- Chính là xuất kỳ bất ý tấn công bất ngờ, đây mới gọi là phục kích. Nhớ tới đấy, từ giờ trở đi, ngươi nợ ta học phí, để ta chơi tám năm... phi không đúng, là nợ ta tám kiện Tiên Khí.
Từ Khuyết cười nói.
Sắc mặt lão ẩu khẽ thay đổi, muốn nói lại thôi, vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng không ngờ Từ Khuyết thật sự có thể giải quyết hai tên Bán Tiên cảnh, hiện tại tên tiểu tử này làm được, nàng cũng không cách nào để phản bác.
Còn tám kiện Tiên Khí... sợ là có đào rỗng toàn bộ Dao Trì cũng tìm không được một nửa số lượng này, huống chi là một mình nàng.
Món nợ này sợ là trả không nổi rồi.
Lão ẩu dứt khoát ngậm miệng, không bàn cãi gì về vấn để này nữa, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nàng biết, chỉ cần tìm được Tam Văn Linh Đạo Thạch, thành công đột phá cảnh giới, nàng có thể rời khỏi giới này, đến lúc ấy, vấn đề nợ nần này sẽ không tồn tại nữa.
- Hai người kia ngươi muốn xử lý như thế nào?
Lúc này, Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn hướng về lão ẩu hỏi.
- Đương nhiên là giết, tuyệt đối không thể để bọn họ sống, bằng không tương lai bọn họ trở lại Tiên Giới, phát động thế lực sau lưng bọn họ để trả thù, ngươi và ta đều không sống nổi.
Lão ẩu sắc mặt ngưng trọng nói.
"Híttt!"
Từ Khuyết nghe thế thì hít vào một ngụm khí lạnh, vẻ mặt sầu khổ nói:
- Chuyện này... sợ là không hay lắm, dù sao cũng là hai mạng người, tại sao có thể nói giết là giết đây, nếu không chúng ta thử dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ đi?
- Hả?
Hắn vừa dứt lời, Husky đã trợn to hai mắt tỏ vẻ khiếp sợ.
Khương Hồng Nhan cũng hơi kinh ngạc, nhìn về Từ Khuyết.
Mạng người? Không thể nói giết là giết? Muốn dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ?
Tên tiểu tử này đổi tính từ lúc nào thế? Lại muốn chơi trò gian gì sao?
- CMN, tiểu tử, ngươi trúng tà à? Nhanh, bản thần tôn giúp ngươi trừ tà.
Husky lập tức hô.
- Trúng em gái ngươi, cả ngày đánh đánh giết giết, còn ra thể thống gì! Huống hồ trời cao có đức hiếu sinh, mạng người quan trọng, chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng thương tổn bất kỳ sinh mệnh nào.
Từ Khuyết hùng hồn mạnh mẽ, vẻ mặt nghiêm túc nói ra.
Lão ẩu nhất thời cười lạnh:
- Trên tay hai người này đã nhiễm máu tươi trăm vạn người, nếu ngươi không giết bọn họ, tương lai gặp phiền phức chính là ngươi.
- Ta không sợ, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.
Từ Khuyết lắc đầu, kiên định đáp.
Đám đệ tử Ly Diệp Tông nghe thế thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?
Thật vĩ đại!
Không nghĩ tới, Vương công tử lại là người đại nghĩa như vậy, sau khi chế phục được đối thủ, lại lấy lòng nhân từ để đối xử, muốn lưu lại cho bọn họ một con đường sống.
Hơn nữa hắn còn biết rõ nếu hắn làm như vậy, trong tương lai mình sẽ gặp phiền toái lớn, mà hắn vẫn không lo sợ gì.
- Thật sự là thánh nhân trên đời.
- Một người chính nghĩa.
- Chúng ta thật xấu hổ.
- Đến bây giờ, ta mới thật sự hiểu Vương công tử là người như thế nào.
Đám đệ tử Ly Diệp Tông đều cảm khái.
Chỉ có Vu trưởng lão tỏ vẻ quái lạ, vô cùng ngờ vực, nàng không cảm thấy Từ Khuyết là người như thế.
Cái gì mà thánh nhân trên đời, một nười chính nghĩa, những phẩm chất này tuyệt đối không tồn tại trên người hắn.
Các ngươi đã gặp thánh nhân nào thích tập kích ngực chưa? Lúc nào thì gặp người chính nghĩa chuyên đi lừa bịp chưa?
Tên tiểu tử này vốn là một tên lưu manh đấy!
- Vương Đại Chùy, ngươi xác định không để lão thân giết bọn họ?
Lúc này, lão ẩu nhìn Từ Khuyết, ngờ vực hỏi.
Hiển nhiên, nàng cũng không tin Từ Khuyết là loại người nhân từ.
Từ Khuyết kiên định gật đầu:
- Không sai, nể mặt Tạc Thiên Bang ta, tha cho hai người bọn họ đi, thân thể mọi người đều là da lông xương thịt, vì sao phải tương tàn lẫn nhau?
- Ha ha, lời này ngươi phải hỏi hai người bọn họ, nếu ngươi không giết bọn họ, chờ bọn họ tỉnh lại, người thứ nhất họ giết chính là ngươi.
Lão ẩu cười lạnh.
- Ta có thể cảm hóa bọn họ, lấy đức thu phục người.
Từ Khuyết hai tay chắp sau lưng, chính khí nói.
- Cảm hóa?
Lão ẩu nổi giận, lắc đầu liên tục, nàng chưa từng thấy người nào ngây thơ ngu xuẩn như vậy, cười lạnh nói:
- Được, lão thân muốn nhìn một chút, ngươi làm sao cảm hóa được họ.
- Không thành vấn đề, một chương trình học mười Tiên Khí, bớt cho ngươi tám phần trăm, có muốn hay không?
Từ Khuyết nhìn về phía lão ẩu.
Lão ẩu sửng sốt một chút, con ngươi híp lại, trong lòng cười lạnh, lại muốn gạt ta lấy Tiên Khí? Hừ, hôm nay ta không tin, ngươi có thể cảm hóa hai tên nghiệp chướng này!
- Được, nhưng nếu ngươi không thể cảm hóa bọn họ, tám cái Tiên Khí lúc trước sẽ không tính nữa!
Lão ẩu gật đầu nói.
- Chơi luôn.
Khóe miệng Từ Khuyết nhất thời cong lên.
Sau một khắc, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hắn bước đến trước mặt đôi nam nữ kia, cánh tay nhẹ giơ lên, đầu ngón tay bắn ra huy mang, đạo uẩn thành tơ.
Bạch!
Hắn vung tay lên, sợi tơ đạo uẩn đan chéo, hóa thành từng đạo xiềng xích, đánh úp về phía thân thể hai người kia, trói cả người bọn họ thành một đoàn.
- Vương Đại Chùy, ngươi không khỏi suy nghĩ quá hão huyền đi? Đạo uẩn của ngươi còn chưa đủ để nhốt được bọn họ đâu.
Lão ẩu không nhịn được mở miệng nói.
- Không sao cả, ta chỉ làm dáng một chút, trói hay không kỳ thực cũng không đáng kể, chuyện ta muốn, là dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ.
Từ Khuyết hơi mỉm cười nói, giống như thánh nhân.
Đám đệ tử Ly Diệp Tông, nhất thời không nhịn được lại nổi lòng tôn kính.
- Hừ, lão thân khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng dẫn hỏa lên người.
Lão ẩu hừ lạnh nói, nếu Từ Khuyết không giết hai người này, chờ bọn họ tỉnh lại, đều sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ.
Vèo!
Đúng lúc này, trong tay Từ Khuyết đột nhiên bắn ra hai viên đan dược màu xanh, trực tiếp bắn vào trong miệng đôi nam nữ kia.
- Dừng tay, ngươi làm cái gì thế?
Lão ẩu nhất thời biến sắc, kinh hô.
Nàng rõ ràng có thể cảm giác được, khí tức trên hai viên đan dược kia, rõ ràng chính là một loại đan dược tỉnh thần, Từ Khuyết muốn chủ động đánh thức đôi nam nữ này.
"Ầm!"
Đan dược vừa vào miệng, dược lực lập tức có tác dụng.
Đôi nam nữ nằm trên đất, bỗng nhiên mở hai mắt, trên người tuôn ra khí thế bàng bạc, đạo uẩn xiềng xích mà Từ Khuyết trói trên người bọn họ, tại chỗ bị đứt.
Sát khí mạnh mẽ, trong khoảnh khắc tràn ngập tứ phương.
- Hai vị, các ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, vừa có một con rồng đánh ngất các ngươi.
Từ Khuyết cười tủm tỉm tiến lên nghênh tiếp.
- Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết, lại dám đánh lén chúng ta!
Hai người vừa nhìn thấy Từ Khuyết, trong nháy mắt tức giận, vung tay lên, chưởng phong biến thành lưỡi dao mỏng như cánh ve, chém về phía Từ Khuyết.
- Hey hey hey, đừng như vậy, trước hết nghe ta nói.
Dưới chân Từ Khuyết bước ra lôi điện, lập tức né tránh chiêu thức của hai người kia, tận tình khuyên nhủ.
Lão ẩu tỏ vẻ âm trầm, biểu hiện vô cùng nghiêm nghị, hiển nhiên cục diện bây giờ đã biến thành khó khăn, tốc độ Từ Khuyết đánh thức hai người này thực sự quá nhanh, khiến nàng không kịp ngăn cản.
- Chết đi!
Đôi nam nữ từ trên mặt đất lướt trên, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người xung quanh, cánh tay vung lên, không khí hơi ngưng lại, tro bụi biến thành ám khí sắc bén, như mưa rào bắn nhanh tới Từ Khuyết.
- Ngất! Trước tiên các ngươi nghe ta nói đã!
Từ Khuyết bất đắc dĩ hô lớn, tiếp tục né tránh.
- Hừ, sớm khuyên ngươi ngươi không nghe, bây giờ xem ngươi làm như thế nào!
Lão ẩu hừ lạnh một tiếng, truyền âm cho Từ Khuyết, đồng thời cũng chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
Dù sao nếu Từ Khuyết gặp chuyện gì bất ngờ, nàng sẽ không có cách nào lấy được Tam Văn Linh Đạo Thạch.
- Móa!
Đột nhiên, Từ Khuyết mở miệng mắng to, tỏ vẻ tức giận.
Vèo!
Sau một khắc, hắn vung tay lên, kéo vạt áo, lộ ra cái khố, lấy ra mấy chục Túi Linh Thú.
- Mở!
Hắn hơi suy nghĩ, cánh tay như rắc hoa, đồng thời mấy chục Túi Linh Thú hoàn toàn bị mở ra, đầu ngón tay Từ Khuyết tuôn ra đạo uẩn bàng bạc, nhanh chóng hóa thành từng sợi óng ánh tơ hình, bắn vào trong Túi Linh Thú.
Ầm ầm!
Một tiếng vang trầm thấp vang lên, hư không bỗng nhiên thoáng ngưng lại, ngàn vạn tơ hình óng ánh, giống như lực lượng vạn cân, bỗng từ trong mấy chục túi thú linh bắn ra.
Sau đó, một luồng khói đen lớn, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ thông đạo.
Mấy triệu Phệ Thiên Ma Văn đều bị Từ Khuyết dùng sợi tơ đạo uẩn nắm trong tay, nhưng chúng vẫn dùng sức xông về phía trước, lộ ra răng nanh sắc bén, điên cuồng vẫy hai cánh, tiếng ong ong vang lên, giống như lôi minh cuồn cuộn.
- Chuyện này... đây là...
Lão ẩu nhất thời trợn to mắt.
- Phệ... Phệ Thiên Ma Văn?
Đôi nam nữ kia cũng thay đổi sắc mặt tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, vạn phần kinh hãi.
- Hừ!
Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Phía sau vô số Phệ Thiên Ma Văn, Từ Khuyết đang nhìn đôi nam nữ Bán Tiên cảnh, lạnh lùng nói:
- Đã nói bao nhiêu lần, bảo cho các ngươi nghe ta nói, các ngươi làm sao lại không nghe? Mau mau, quỳ xuống cho ta, sau đó nói cho ta biết, các ngươi có bị ta cảm hóa hay chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận