Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 838: Hay Cái Rắm!

Năm triệu cực phẩm Linh Thạch?
CMN, sao ngươi không đi cướp luôn đi?
Lập tức, mọi người ở đây đều trợn to hai mắt, suýt chút nữa nổi điên.
Luận khả năng mua sắm và kinh tế, Huyền Chân đại lục chỉ tương đương với tứ đại châu, vật như Linh Thạch mặc kệ ở nơi nào, đều sẽ không xuất hiện vấn đề mất giá, khả năng mua sắm trên căn bản là nhất trí.
Vì thế lúc này Từ Khuyết đưa ra giá cả, đủ để dọa sợ đám người kia.
Cho dù Tằng Đại Phật Gia là tồn tại Đại Thừa kỳ đỉnh phong thì năm triệu cực phẩm Linh Thạch không phải nói muốn cầm thì cầm ra ngay được, bởi vì đây có thể so với một phần năm toàn bộ gia tài của y rồi.
Mà phần lớn người ở đây, hầu như đều là tán tu, không thuộc đại gia tộc hay thế lực đại tông môn nào, nội tình thực sự có hạn, năm triệu cực phẩm Linh Thạch nhiều như vậy, khẳng định có bán bọn họ đi cũng không bỏ ra nổi.
Vì thế vào lúc này, tình cảnh sau một hồi rơi vào yên lặng, lại bắt đầu ồ lên.
- Quá bất hợp lí, lại đưa ra giá cả thế này!
- Năm triệu cực phẩm Linh Thạch, nếu như ta có nhiều Linh Thạch như vậy, làm sao còn lăn lộn ở chỗ này?
- Đúng vậy! Năm triệu cực phẩm Linh Thạch, ta tình nguyện lựa chọn đi mua những đan dược khác để tăng cao cảnh giới!
- Ta biết là không dễ gì có chuyện tốt như vậy, 50 vạn cực phẩm Linh Thạch tăng cường năm thành thần hồn, thực sự không thể có chuyện tốt như thế!
- Ngất, nhưng năm triệu cực phẩm Linh Thạch cũng quá cao rồi. Quả thực là đang ăn cướp mà!
Mọi người đều tỏ vẻ cay đắng, không thể không nhổ nước bọt vào giá cả mà Từ Khuyết đưa ra.
- Các ngươi nói không sai.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhìn về phía mọi người, cười híp mắt nói:
- Ta chính là đang cướp! Ta rất nghiêm túc thông báo với các ngươi, hiện tại là lúc Tạc Thiên Bang đánh cướp, nam đứng trái nữ đứng phải, nhân yêu đứng ở giữa, tất cả vật đáng tiền trên người đều giao hết ra đây! Nhớ kỹ, là tất cả vật đáng tiền, ngoại trừ kim chỉ, còn lại ta đều muốn!
Nói xong, một tiểu chủy thủ "Vèo" một thoáng, xuất hiện trong tay Từ Khuyết, mũi chủy thủ chỉ về phía mọi người.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đánh cướp?
Cái quỷ gì, đang yên đang lành, tại sao lại đột nhiên nói đánh cướp?
Thật hay giả thế?
Rất nhiều người còn có chút không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả Tằng Đại Phật Gia cũng cho rằng Từ Khuyết là đang nói đùa, nên không hề để ý.
Ầm!
Lúc này, một luồng chân nguyên mạnh mẽ, đột nhiên từ trên người Từ Khuyết tuôn ra, phóng lên trời, hóa thành một biển lửa, bao trùm bầu trời, nhiệt độ nóng bỏng, giống như mấy chục mặt trời trực tiếp bao phủ xuống.
- Nhanh lên, muốn giữ mạng sống thì giao tiền!
Từ Khuyết hô lớn.
- CMN!
- Trời ơi, tên tiểu tử này cướp thật à?
Thời khắc này, mọi người mới phản ứng lại, nhất thời tỏ vẻ kinh sợ.
Tằng Đại Phật Gia càng há hốc mồm tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới Từ Khuyết còn làm ra chuyện như thế vừa ra, hơn nữa còn làm ở ngay trước mặt y, đánh cướp ở trên địa bàn của y.
Tình huống đột nhiên xuất hiện này, suýt chút nữa đã tổn thương đến tuyến tiền liệt của y.
- Tiểu hữu, ngươi làm gì vậy...
Tằng Đại Phật Gia vội vàng mở miệng, dù Từ Khuyết cứu nữ nhi của y, y cũng không thể tùy ý để Từ Khuyết xằng bậy như thế.
Đương nhiên, điều này cũng là nể mặt Từ Khuyết vừa cứu nữ nhi của y, nếu như đổi thành người khác ở trước mặt y làm như thế, y đã sớm không nói hai lời mà ra tay tiêu diệt rồi.
- Ồ, Phật gia. A ha ha ha, thật ngại quá, nhất thời quen tay, suýt chút nữa đã quên đây là địa bàn của ngươi. Yên tâm yên tâm, Tạc Thiên Bang chúng ta rất có nguyên tắc, người không xâm phạm ta ta không xâm phạm người, Phật gia không phạm ta, ta khẳng định cũng sẽ không đánh cướp trên địa bàn của Phật gia.
Từ Khuyết cười nói, vung tay lên, biển lửa trên không trung đột nhiên biến mất.
Chuyện đánh cướp như vậy, vào thời điểm này đương nhiên chỉ là đùa giỡn.
Dù sao hắn còn cần Phật gia đến giúp đỡ chống lại thánh thượng, vì thế khẳng định không thể đắc tội y, thế nhưng thân là bức thánh, một khi có cơ hội trang bức thì tuyệt đối không thể bỏ qua, cho nên mới náo loạn một trận như thế, mạnh mẽ trang bức một lần, cũng có thể kiếm chút trang bức trở về.
Mọi người thấy hắn dễ dàng thu tay lại như vậy, cũng không khỏi vuốt mồ hôi lạnh trên trán, không còn gì để nói.
Nhưng cũng bởi vì hành động của Từ Khuyết ngày hôm nay, bọn họ xem như đã triệt để khắc sâu ấn tượng với Từ Khuyết, xác định kẻ này không phải người hiền lành gì, có thể không đắc tội thì tốt nhất đừng đắc tội, bằng không sau này nhất định sẽ bị tức phát khóc.
Không tin, nhìn Đan Ma lão nhân, Vân Dương Tử cùng với Trác Phong kìa, đường đường là Luyện Đan Tông Sư cùng Luyện Đan Đại Sư, thân phận ở Huyền Chân đại lục vốn cao quý vô cùng, kết quả như thế nào, còn không phải bị tên tiểu tử này làm cho tức giận đến nội thương, hơn nữa còn không thể báo thù hay sao.
Dù sao từ khi Từ Khuyết giải quyết được quái bệnh của tiểu Phật nữ, Phật gia có thể nói là đã trở thành chỗ dựa của Từ Khuyết, đáp ứng giúp Từ Khuyết ra tay một lần, thời điểm như thế này, kẻ ngu cũng rõ ràng là bọn họ không thể đắc tội với Từ Khuyết.
- Tiểu hữu là người thật hài hước, ta rất thích kết bạn với loại người như ngươi.
Lúc này, Tằng Đại Phật Gia cũng nở nụ cười.
Từ Khuyết cho y mặt mũi, y đương nhiên cũng phải nể mặt Từ Khuyết, một câu nói đã ám chỉ với đám người ở chỗ này, từ giờ trở đi, Từ Khuyết là bằng hữu của Tằng Đại Phật Gia y rồi.
Mấy người Đan Ma lão nhân cùng Vân Dương Tử, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, nhưng cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể giữ yên lặng.
Bọn họ biết, trong thời gian ngắn không thể động đến Từ Khuyết được.
- Phật gia, nếu quái bệnh của tiểu Phật nữ đã giải quyết, vậy ta rời đi trước đây, cáo từ.
Đan Ma lão nhân chắp tay nói, nếu không có cơ hội trả thù Từ Khuyết, lưu lại cũng vô vị.
Vân Dương Tử cùng Trác Phong cũng trước sau chắp tay, cáo từ với Phật gia.
- Được, hôm nay vẫn cảm ơn ba vị nể mặt, sau này nếu có chuyện cần, đều có thể đến Vạn Phật Môn tìm bản tọa.
Tằng Đại Phật Gia gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười hiền hoà, tương tự cho ba người Vân Dương Tử đủ mặt mũi.
Lúc này sắc mặt mấy người Vân Dương Tử mới hòa hoãn lại, cũng không nhiều lời nữa mà lập tức xoay người rời đi.
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, thấy ba người bọn họ hoàn toàn đi xa, mới nhìn về phía Tằng Đại Phật Gia, cười híp mắt hỏi:
- Phật gia, ngươi có địa chỉ của ba người bọn họ không? Hey hey hey, Phật gia, ngươi đừng dùng vẻ mặt này nhìn ta chứ, ta là thấy ba người bọn họ đều là lão nhân cơ khổ, dự định sau này sẽ tìm cơ hội đưa than sửi ấm cho bọn họ.
- Ha ha, tiểu hữu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, coi như nể mặt ta đi, đừng tính toán với bọn họ nữa.
Tằng Đại Phật Gia cười ha hả nói, đương nhiên không thể nói địa chỉ của đám Đan Ma lão nhân bọn họ cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không cưỡng cầu, trong lòng cũng âm thầm gật đầu.
Hiển nhiên Tằng Đại Phật Gia này là người rất tốt, thân ở đỉnh cao, nhưng không có vẻ tự cao tự đại của cường giả, không có tật xấu không coi ai ra gì, ngược lại còn khéo léo, hơn nữa cũng nói đạo nghĩa, dù Từ Khuyết cứu nữ nhi của y, y cũng chuyện nào ra chuyện đó, cũng không có bán đứng đám Đan Ma lão nhân.
- Đúng rồi, tiểu hữu, không biết lúc trước ngươi nói tới kẻ thù là người phương nào? Xem ta có thể tự mình mở miệng giúp ngươi hóa giải đoạn thù hận này không, như vậy ngươi cũng không cần lo lắng sẽ gặp nguy hiểm nữa.
Lúc này, Tằng Đại Phật Gia nhớ tới lúc trước đáp ứng yêu cầu Từ Khuyết, mở miệng hỏi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái:
- Thù hận kia chỉ sợ là không hóa giải được, bởi vì người đó là là cha của phu nhân ta, nhưng lại cướp đi một tia hồn phách của phu nhân ta, vì thế hai vợ chồng bọn ta cùng người kia chỉ có thể không chết không thôi!
- Cái gì? Lại còn có người làm chuyện điên rồ như vậy, cướp đi hồn phách của nữ nhi mình?
Tằng Đại Phật Gia nghe thế thì biến sắc, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Bởi vì y cũng là một người cha, y thương tiếc con gái của chính mình, vì tiểu Phật nữ, thậm chí có thể trả giá tất cả.
Vì thế y không thể tưởng tượng được, ai lại có thể tâm ngoan thủ lạt như vậy, lại đi cướp đi hồn phách của cốt nhục thân sinh.
- Haiz, chính là thế! Quả thực là phát điên đến mức không còn bạn bè, vì thế hiện tại không phải y không tìm ta gây phiền phức là có thể giải quyết, mà là ta phải đi gây sự với y.
Từ Khuyết gật đầu nói.
Tằng Đại Phật Gia lúc này có một luồng chính khí xông lên đầu, trịnh trọng nói:
- Tiểu hữu, việc này ngươi có thể yên tâm, với loại người điên rồ này, ta nhất định sẽ tự mình ra tay giúp ngươi, ngươi nói cho ta biết, y là người phương nào?
- Được, rất tốt, ta rất thưởng thức vẻ chính nghĩa của Phật gia! Kỳ thực người kia cũng không có gì ghê gớm, chính là thánh thượng Thông Thiên Quốc. Phật gia, qua mấy ngày nữa chúng ta liên thủ với nhau, trực tiếp đi Đế Cung xông vào sào huyệt của y, mở hắn bảo khố, chia đều hai bên, ngươi một ta chín!
Từ Khuyết vỗ vỗ bả vai Phật gia trên, hăng hái nói.
Được...
Hả? Chờ chút!
Phật gia theo bản năng đang muốn gật đầu, nhưng lập tức liền ngừng lại, phát hiện hình như có chỗ nào không đúng.
Thánh thượng Thông Thiên Quốc?
Mẹ nó, hay cái gì mà hay, hay cái rắm!
Hoá ra kẻ thù của ngươi chính là thánh thượng Thông Thiên Quốc à?
Ôi trời ơi, đây không phải là muốn hãm hại ta sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận