Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1349: Tiên Tri

Giờ phút này, nội tâm Từ Khuyết lại ngưng trọng lên.
Lúc trước hắn ung dung, một nửa nguyên nhân là do hắn không tin một đạo ảo giác sẽ có bao nhiêu thực lực.
Nhưng hiện tại Kiếm Linh lại nói nó bị đứa bé kia trấn áp, đồng thời toàn bộ quá trình hắn còn không phát hiện, vô thanh vô tức, Kiếm Linh đã bị trấn áp.
Thực lực như vậy, không khỏi quá khủng bố rồi.
- Ngươi có thể đoán được ý y nói sao, tại sao nói ta 49 ngày sau hẳn phải chết, không đúng, hiện tại chỉ còn bốn mươi sáu ngày.
Từ Khuyết tâm thần hơi động, truy hỏi Kiếm linh.
- Hẳn là nguyên văn như lời nó, đến lúc đó ngươi sẽ chết, không có ý tứ khác.
Kiếm Linh rất bình tĩnh đáp, ngữ khí việc này không liên quan tới mình.
Khóe miệng Từ Khuyết lại co rút.
Lúc này, tiếng của Kiếm Linh lần thứ hai truyền đến:
- Nhưng sự xuất hiện của nó xác thực rất quỷ dị, loáng thoáng có thể cảm giác được, hình như trên người ngươi vật gì đó, gây nên sự chú ý của nó, dẫn đến ảo giác trận đã tồn tại từ thời đại Thần Linh cũng bị đánh thức bộ phận sức mạnh.
- Vật gì đó trên người ta?
Từ Khuyết mê muội, cúi đầu nhìn dưới khố một chút, thực sự không nghĩ ra có món đồ gì lại khiến nhân gia chú ý.
Đồ vật trên người mình có thực lực tương đối cao, đơn giản chỉ có Tử Kim Bức Vương Côn, dù sao toàn thân đều chế tạo từ Tử Hư Canh Kim, giá trị liên thành, nếu không thì chính là Thái Ất Thiên Thư, nhưng vật này đến nay hắn vẫn không hiểu rõ tác dụng của nó.
- Nhưng bản tọa cũng có thể thấy, y cũng không có ác ý, bản tọa mặc dù bị trấn áp, chỉ là áp chế về mặt thực lực, bất kể là Khí Linh gì, ở trước mặt những tồn tại cao cấp khác, đều sẽ bị áp chế, không thể lộ diện. Nếu như y thật sự có ác ý, một chiêu kiếm lúc trước không phải xuyên qua mi tâm của ngươi, mà là xuyên qua động phủ ngươi, cũng đủ để phá hủy bản tọa.
Kiếm Linh từ tốn nói.
Từ Khuyết nghe xong lời này suýt chút nữa đã tức giận đến muốn nhảy lên, căm tức nói:
- Móa, Kiếm Linh, lời này của ngươi có phải là có chút quá đáng không, hoá ra không nhằm vào ngươi là không có ác ý đúng không, mấu chốt là y nhằm vào ta, nếu như không có ác ý, vì sao còn chạy đến nguyền rủa ta?
- Đây cũng không phải là một loại nguyền rủa, mà là tiên đoán.
Kiếm Linh đột nhiên nói một câu rõ chân tướng.
- Cái gì?
Từ Khuyết trong nháy mắt sững sờ, không phải nguyền rủa, mà là tiên đoán?
- Trên thực tế, bản tọa cũng nghe vị Tiên Đế kia năm đó nhắc qua, thời đại Thần Linh tồn tại có một loại thần đặc thù, địa vị cực kỳ cao, được gọi là tiên tri. Bọn họ có thể hiểu được tương lai, tìm hiểu quá khứ, ngươi gặp phải có khả năng là một loại tương tự năng lực tiên tri, y phát hiện tương lai ngươi có một đại kiếp nạn, vì thế báo trước cho ngươi.
Kiếm Linh bình tĩnh nói ra, giống như bất kỳ đại sự gì ở trong mắt y, đều không quan hệ gì với y.
- Tiên tri? Móa, đây là muốn nghịch thiên à?
Từ Khuyết ngơ ngác, hắn đương nhiên biết hai chữ "Tiên tri" có ý vị như thế nào, có thể báo trước tương lai, tìm hiểu quá khứ, đây quả thật là chuyện mà thần mới có thể làm được, hoàn toàn là nhân vật nghịch thiên.
Nhưng. . .
- Không đúng, nếu như chỉ là tiên đoán, tại sao ta lại cảm giác được nguy hiểm?
Từ Khuyết nói ra điểm mấu chốt.
Nếu như chỉ là tiên đoán, hắn sẽ không có cảm giác nguy hiểm không rõ kia, giống như mình thật sự bị nguyền rủa.
Kiếm Linh hờ hững đáp:
- Chuyện này rất bình thường, hắn báo cho ngươi lời tiên đoán này là thuộc về tiết lộ Thiên Cơ, ngươi biết trước chuyện này, nhân quả vốn có sẽ lệch khỏi quỹ đạo, vì thế trước khi nguy hiểm đến ngươi mới có linh cảm bất an kia, chuẩn bị trước.
- Móa, Kiếm Linh đồng học, hóa ra ngươi hiểu nhiều như vậy. Thật là cao cấp. Trước đây làm sao không nói nhiều với ta?
Từ Khuyết lập tức giống như phát hiện tân đại lục, hai mắt sáng lên, Kiếm Linh hiểu biết nhiều như vậy, so với Husky vô căn cứ ngu ngốc kia thì trâu bò hơn nhiều.
- Ngươi không hỏi.
Kiếm Linh lại nhàn nhạt đáp.
Ngữ khí hờ hững này, khiến Từ Khuyết cảm thấy không được, đây là một Kiếm Linh có chuyện xưa.
- Đến đến đến, Kiếm Linh đồng học, xem ra chúng ta cần hảo hảo trao đổi một chút, ví dụ như tiên đoán kia, có cách gì có thể phá giải không?
Từ Khuyết cười híp mắt dò hỏi.
Trước đây hắn vẫn cho rằng đây là một lời nguyền rủa, nhưng bây giờ nghe Kiếm Linh nói là tiên đoán, hắn ngược lại có chút thả lỏng.
Nếu là tiên đoán, như vậy nhất định có thể thay đổi, bằng không còn cần tiên đoán làm gì?
Kiếm Linh lại trầm mặc chốc lát, mới mở miệng nói:
- Bản tọa kiến nghị là. . . không nên làm gì cả, thậm chí ngươi cứ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều không biết, tùy ý thuận theo tự nhiên.
- Móa, ngươi muốn giết ta chứ gì?
Từ Khuyết tức xạm mặt lại.
- Cũng không phải là như vậy. Ngươi đã từng nghĩ tới, bởi vì ngươi được tiên đoán biết trước, sau đó cố ý làm ra một số chuyện, cuối cùng mới dẫn đến tiên đoán trở thành sự thật?
Kiếm Linh vừa nói xong, nhất thời khiến Từ Khuyết trầm mặc lại.
Sắc mặt hắn ngưng lại, bắt lấy một chút thâm ý bên trong lời nói này.
Hắn từng sinh sống trên địa cầu, tự nhiên rõ ràng cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm, vận mệnh vốn rất quỷ quái, nhưng tất cả đều đã được an bài xong, ví dụ như biết chuyện tiên đoán này, vốn là bộ phận an bài xong, sau khi hắn làm ra hành động tương ứng, cuối cùng dẫn đến chuyện tiên đoán trở thành sự thật.
Đương nhiên, đây là tình huống đặc biệt, vạn nhất tiên đoán không phải bộ phận sắp xếp, hắn không làm gì, cũng có khả năng đi tới kết quả trong lời tiên đoán.
Vì thế cuối cùng, đây là một lựa chọn, hoặc là cái gì cũng mặc kệ, hoặc là nhúng tay vào, nỗ lực thay đổi kết quả.
- Kỳ thực bản tọa cho rằng ngươi tốt nhất là không cần để ý tới, ngươi có thể trở về nghĩ một hồi, ngươi đến nay đã trải qua bao nhiêu lần cửu tử nhất sinh, mỗi lần ngươi đều có thể giải quyết, vì sao lần này lại vì một lời tiên đoán mà làm ra một số việc mà vốn ngươi sẽ không làm? Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, ngươi làm càng nhiều, nhân quả cũng càng loạn, kết quả cuối cùng ngược lại sẽ càng không tốt.
Kiếm Linh bình tĩnh nói.
Qua nhiều năm như vậy, nó theo bên cạnh Từ Khuyết, dù phần lớn thời điểm nó chỉ là sắm vai người đứng xem, nhưng cũng biết thực lực Từ Khuyết mạnh mẽ đến đâu, chính vì thế, nó mới cam nguyện ở lại bên cạnh Từ Khuyết, chứng kiến hắn ngày càng mạnh mẽ.
- Ngươi nói đúng, có lúc làm càng nhiều, có lẽ đều là dư thừa.
Từ Khuyết trầm mặc một lát rồi gật đầu nói.
Nhưng rất nhanh, hắn lại chuyển đề tài, khóe miệng hơi nhếch lên:
- Nhưng từ trước đến giờ ta không thích bị động, nếu để ta biết sẽ phát sinh chuyện gì, vậy ta sẽ không thể ngồi chờ chết, cho dù chỉ còn hơn bốn mươi ngày, ta cũng sẽ nghịch chuyển cục diện kia. Cái gọi là tiên đoán, không phải là để dùng như vậy sao?
". . ." Kiếm Linh nghe vậy, rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, nó không đáp lại bất kỳ lời nào nữa, trở lại bên trong lợi kiếm.
Hiển nhiên, đối với quyết định này của Từ Khuyết, nó cũng không phản đối, dù sao lời nên nói nó đã nói rồi, còn lựa chọn thế nào, đó là tự do của Từ Khuyết.
Nếu Từ Khuyết cuối cùng thật sự chết đi, nó cũng không có bất kỳ tổn thất nào, nhiều nhất cũng chỉ cần tu dưỡng rồi lại chờ đợi một chủ nhân mới, đây là số mệnh của tất cả Khí Linh, cũng là thực tại.
Mà giờ khắc này, tâm thái Từ Khuyết cũng đã phát sinh ra biến hóa.
Lúc trước hắn thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn rất để ý chuyện này, nhưng hiện tại, hắn đã không phải để ý, ngược lại trở nên coi trọng.
Nếu đã coi trọng, như vậy cũng tưởng thật rồi.
Nguyền rủa thì làm sao?
Tiên đoán thì làm sao?
Mặc kệ là tình thế chắc chắn phải chết, có gì phải sợ?
Từ Khuyết hắn có thể đi tới hiện tại, không phải dựa vào câu nói "Sinh tử coi nhẹ, không phục liền chiến" này sao?
Nghĩ tới đây, trên mặt Từ Khuyết tràn lên nụ cười tự tin.
Hắn vung tay lên, gọi ra hệ thống:
- Hệ thống, có địa phương nào tuyệt đối an toàn hay không, bất luận người nào cùng sức mạnh gì cũng không thể tới gần, để ta trốn một trận? Ta hiện tại có chút sợ, hệ thống đại gia, ta lớn lên đẹp trai như thế, ta còn chưa muốn chết a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận