Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1587: Không Thể Nào

"Thiếu tông chủ!"
Lúc này, đông đảo Đại La Tiên Thanh Hồng Tông mới kịp phản ứng, sắc mặt đồng loạt kịch biến, phóng tới trước.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"
Có người vọt thẳng hướng Từ Khuyết, vừa xuất thủ liền ra sát chiêu.
"Lựa chọn ngu xuẩn, ngay cả thiếu tông chủ các ngươi cũng không đánh lại ta, chỉ mấy tên Đại La Tán Tiên, dựa vào gì dám đến giết ta?" Từ Khuyết nhếch miệng cười, thủ chưởng nhẹ nhàng nhấc lên.
Oanh!
Tử Kim Bức Vương Côn cắm trên mặt đất phía sau, trong nháy mắt bay lên, cuốn theo khí lãng to lớn, đánh bay mấy tên Đại La Tán Tiên tập sát.
Bức Vương Côn trong nháy mắt bay vào trong tay Từ Khuyết, lúc này mấy vị Đại La Tán Tiên mới nhao nhao rơi xuống đất, thần sắc kinh ngạc cùng hoảng sợ.
"Chuyện này. . . sao có thể?"
Mọi người ở đây càng không thể nào tin nổi.
Sắc mặt Quản Thành Bình lập tức trở nên ngưng trọng.
Cùng là Đại La Tiên, tuy nói gia hỏa kia đã là Đại La Kim Tiên, thế nhưng không thể nào có được thực lực như vậy mới phải.
Đối mặt với mấy vị Đại La Tán Tiên liên thủ, lại có thể nhẹ nhàng nghiền ép.
Chỉ một chiêu, liền đánh mấy vị Đại La Tán Tiên không còn manh giáp.
Thực lực như thế. . . chỉ sợ đã gần với Tiên Vương.
"Cái này gia hỏa, ít nhất là Đại La Kim Tiên đỉnh phong!" Quản Thành Bình trầm giọng phán đoán.
"Hoa huynh vậy mà cường đại như thế?!"
Tuy Quản Tranh bị đám Đại La Tiên nhà mình trông coi, nhưng vẫn nhìn thấy một màn kia, khiến nàng sợ ngây người.
Bất quá rất nhanh, sắc mặt nàng liền chuyển sang tái nhợt.
Hoa Vô Khuyết đã triệt để đắc tội Thanh Hồng Tông!
Đầu tiên là đánh Tương Mẫn thành bộ dáng kia, sau đó tổn thương mấy vị Đại La Tán Tiên.
Người Thanh Hồng Tông đến, còn có mấy vị cường giả Đại La Kim Tiên, nếu bọn họ đồng loạt xuất thủ, chỉ sợ. . .
Nghĩ đến đây, Quản Tranh có chút luống cuống.
Dưới cái nhìn của nàng, Từ Khuyết có thể đánh Tương Mẫn thành bộ dáng kia, là bởi vì Từ Khuyết cao hơn Tương Mẫn ra một cái cấp bậc nhỏ.
Có thể đánh bay mấy vị Đại La Tán Tiên, cũng là một loại áp chế trên cảnh giới, cộng thêm thực lực Từ Khuyết ở trong Đại La Kim Tiên, xem như khá mạnh.
Nhưng nếu đổi thành mấy vị Đại La Kim Tiên, Từ Khuyết liền hoàn toàn không có ưu thế.
Huống chi, nàng còn nhận ra trong số Đại La Tiên Thanh Hồng Tông, có một vị Kiếm Tiên nổi danh lừng lẫy.
Đồng dạng Đại La Kim Tiên, vị Kiếm Tiên kia trong truyền thuyết có thể có thể lấy một địch ba, một khi y xuất thủ, liên hợp với mấy vị Đại La Kim Tiên khác, hạ tràng Từ Khuyết có thể nghĩ.
Nghĩ đến kết quả hiện tại là do một tay mình tạo thành, Quản Tranh càng cảm thấy bất an.
"Ca, van cầu ngươi, nhanh bảo bọn họ dừng tay." Quản Tranh truyền âm cho Quản Thành Bình.
"Im ngay." Quản Thành Bình lập tức giận dữ mắng, "Tranh Tranh, ngươi nói như thế còn ra thể thống gì, vì một ngoại nhân không thân không thích, cầu ta?"
Quản Thành Bình rất khiếp sợ, muội muội lại vì một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, làm đến bước này.
Y từ trong truyền âm nghe ra, Quản Tranh có ý cầu khẩn.
"Ca, nếu Hoa huynh xảy ra chuyện không hay, lương tâm ta sao có thể yên được? Ngươi muốn ta cả đời sống trong áy náy ư?" Quản Tranh truyền âm đáp lại.
Quản Thành Bình nao nao.
Y hồi tưởng lại, tam tông chưởng khống Định Hạc Thành nhiều năm như vậy, vụng trộm làm không ít sự tình tàn nhẫn.
Nhưng những chuyện này, muội muội y chưa từng tham dự, thậm chí đều không biết, một mực sống trong vòng tay gia đình, lòng dạ quá thuần lương.
Cũng tốt, hôm nay mượn sự tình này, khiến nàng hảo hảo trưởng thành.
Sống trên thế gian, nếu tâm không đủ ác, tương lai thua thiệt sẽ là chính nàng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Quản Thành Bình run lên, lựa chọn trầm mặc, không tiếp tục để ý Quản Tranh cầu khẩn.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết tay cầm Tử Kim Bức Vương Côn, người khoác Tử Kim Khôi Giáp, hăng hái, khí thế bức nhân.
Ánh mắt hắn quét ngang đám người Thanh Hồng Tông, nhếch miệng cười một tiếng: "Ta đã nói muốn đánh cướp, các ngươi còn không xếp hàng, ở chỗ này quấy rối, đây rõ ràng là muốn đối nghịch với Tạc Thiên Bang rồi?"
Lời này vừa ra, đám người vậy xem lập tức sợ mất mật.
Hảo gia hỏa, lời ngông cuồng như thế cũng dám nói?
Ngươi ở trên địa bàn nhân gia kêu đánh cướp, còn chỉ trích nhân gia không phối hợp, muốn đối nghịch với Tạc Thiên Bang ngươi?
Đây là logic quỷ gì?
"Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết?"
Lúc này, một tên lão giả áo trắng bước ra.
Râu tóc bạc trắng, dung nhan lại trẻ trung trắng nõn, điển hình già vẫn tráng kiện, khí chất xuất trần.
Chỉ là ánh mắt lăng lệ không gì sánh được, thời điểm đối mặt với người khác, con ngươi phát ra phong mang giống như lưỡi dao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
"Thanh Hồng Tông, Kiếm Tiên Liễu Diệp Bạch, Liễu đại nhân!" Có người nhận ra lão giả áo trắng, lên tiếng kinh hô.
Lại lúc những người còn lại mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.
Vị trước mặt chính là người nổi bật bên trong Đại La Kim Tiên, hơn nữa còn là người đứng đầu tam đại trưởng lão Thanh Hồng Tông, thực lực cực kỳ khủng bố.
Nếu như ông ta xuất thủ, vị thiếu niên họ Hoa kia, chỉ sợ sẽ xong đời.
"Ồ, thì ra là một vị kiếm tu, kiếm đạo này của ngươi cũng rất lăng lệ a!" Từ Khuyết chớp mắt đánh giá Liễu Diệp Bạch, cảm thán nói.
Kiếm ý trên người đối phương phát ra, quả thật không thể khinh thường, hiển nhiên tạo nghệ kiếm đạo rất sâu.
"Vẫn có chút nhãn quang, trên đời có thể nhận ra đạo vận kiếm đạo của ta, có thể đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng làm tặc, đắc tội Thanh Hồng Tông, tổn thương thiếu tông chủ, hôm nay ngươi không đi được!" Liễu Diệp Bạch mặt không biểu tình, đạm mạc nói.
"Quá khen, kiếm nhân!"
Từ Khuyết cười tủm tỉm chắp tay, giải thích nói: "Đừng hiểu lầm, ta nói kiếm nhân không phải chỉ luyện kiếm chi nhân, mà là đang nói, ngươi chính là tiện nhân!"
"Hừ, chỉ biết sính miệng lưỡi, vừa không thể tổn thương ta, vừa không thể giữ lại mạng sống."
Liễu Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng.
Thân hình không động, chỉ nghe một tiếng "Keng" vang lên, một thanh lợi nhận từ trong người ông ta lướt ra, phù giữa không trung.
"Nhận lấy cái chết!"
Liễu Diệp Bạch vung tay lên, đột nhiên bạo khởi.
Tay cầm thanh phong ba thước.
Kiếm quang lấp lóe, phong mang tất lộ!
"Một chiêu này. . . lại là một chiêu này." Có người đột nhiên biến sắc, lớn tiếng kinh hô: "Không tốt, mau lui lại."
"Kiếm Tiên Liễu Diệp Bạch thi triển chính là Vạn Kiếm Thiên Địa Quyết, cùng giai bên trong ít có địch thủ, phía dưới Đại La Tiên, không thể thừa nhận dư ba! Mau chóng lui lại!"
Vừa dứt lời.
Vô tận kiếm quang lấp lóe đầy trời, kiếm ảnh như bài sơn đảo hải, quét sạch tứ phương.
"Oanh!"
Trong nháy mắt!.
Một vài tên quần chúng ăn dưa Thái Ất Tiên bị dư ba đánh bay.
Mấy người đứng gần, cánh tay trực tiếp bị kiếm phong xoắn đến huyết nhục văng tung tóe, xương tay băng liệt.
Đứng ngoài vòng chiến đã phải chịu tổn thương như thế. . .
Nếu đứng bên trong?
Gia hỏa tự xưng Hoa Vô Khuyết, tựa hồ không có né tránh!
"Ài! Đáng tiếc!"
Có người không nhịn được khẽ thở dài.
Trên đời, mấy ai có thể đỡ được một chiêu này của Liễu Kiếm Tiên?
Vị thiếu niên kia tư chất phi phàm, rất có hy vọng bước vào Tiên Vương, hiện tại chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Nếu lúc đầu hắn nguyện ý nhận sai, cúi đầu, cho dù tự đoạn hai tay, kết quả cũng sẽ không bết bát như thế.
Cho dù trong lòng có oán, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này, cố gắng khổ tu, không đến mấy trăm năm, có lẽ có thể tu thành Tiên Vương chi tôn, đến lúc đó quay lại báo thù cũng không muộn.
Hết lần này tới lần khác không hiểu đạo lý cứng quá tất gãy, hành vi cực đoan như thế.
Cuối cùng vẫn là quá mức tự phụ!
"Hoa huynh. . ." Quản Tranh thất thần, thấp giọng nỉ non.
"Chỉ có thế?"
Đột nhiên, trong kiếm quang dần dần ảm đạm, truyền đến âm thanh mỉa mai coi nhẹ của Từ Khuyết.
"Cái gì?"
Mọi người ở đây bỗng nhiên giật mình.
"Không thể nào, không thể nào, học được một chút thuật châm cứu, liền dám xưng Kiếm Tiên?"
Nương theo câu từ âm dương quái khí, kiếm quang hoàn toàn mờ đi, thân ảnh Từ Khuyết cũng trở nên rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận