Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1435: Có Giỏi Thì Đến Đánh Ta

- Lẽ nào có lí, mau dừng tay!
Gia chủ Thường gia vội vàng chạy tới, khí thế hùng hổ, tay chỉ Từ Khuyết, trầm giọng trách mắng:
- Tạc Thiên Bang các ngươi có ý gì? Vì sao lại đối xử với khách quý của Ám Ảnh Phật như vậy!
Trên thực tế, cơn giận của y đã kìm chế rất nhiều, dù sao trước khi ra ngoài, tông chủ đã cho người tới nhắc nhở y, không thể đắc tội với Tạc Thiên Bang.
Vì thế, lúc này gia chủ Thường gia cũng chỉ có thể thu liễm, nhưng thù hận trong mắt y lại không có cách nào che giấu.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Người này lại là khách quý của Ám Ảnh Phật các ngươi?
Husky tỏ vẻ khiếp sợ.
- Trời ạ!
Đoạn Cửu Đức cũng cả kinh hô lên:
- Ám Ảnh Phật các ngươi không có đẳng cấp như thế sao? Chỉ một Đại La Chân Tiên, lại có thể coi là khách quý?
- Các ngươi. . .
Gia chủ Thường gia nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ kìm lại lửa giận như trước, không dám phát tác.
Trong lòng y cũng rõ ràng, nếu như thật sự đắc tội với Tạc Thiên Bang, Ám Ảnh Phật nhất định sẽ lựa chọn hi sinh Thường gia bọn họ.
Dù sao có thể không tiếng động bắt được Dược Thần như vậy, vô cùng có khả năng là do một vị đại năng cấp bậc Tiên Tôn làm ra.
Ám Ảnh Phật sẽ vì một Thường gia mà chấp nhận đắc tội với một vị cường giả Tiên Tôn sao? Hiển nhiên là sẽ không.
- Từ đạo hữu.
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
Cơ Khinh Hàn cùng Cơ Vô Vân xuất hiện cách đó không xa, rõ ràng là từ phía Ám Ảnh Phật tông môn đi tới, thần sắc bình tĩnh.
Toàn bộ hành trình Cơ Vô Vân đều cúi đầu, cũng không tiện đối diện cùng Từ Khuyết, hiển nhiên là trên đường đến đây, y đã bị Cơ Khinh Hàn đã cảnh cáo.
- Ồ, Cơ cô nương, ngươi tới có chuyện gì thế?
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
Nếu đã triển khai kế hoạch này, như vậy lần này, bất luận ai đến ngăn cản, hắn cũng không thể nể mặt.
- Từ đạo hữu, nơi đây chính là địa phương của Ám Ảnh Phật ta, ngươi làm như vậy, hình như có chút không hay lắm.
Cơ Khinh Hàn mở miệng, uyển chuyển nói.
Dù chuyện này, Cơ gia bọn họ có thể thoát khỏi quan hệ, nhưng bọn họ chung quy cũng là người Ám Ảnh Phật, nếu như trơ mắt nhìn Từ Khuyết đối xử với Dược Thần như thế, nhưng lại không ra mặt nói một câu, khó tránh khỏi sẽ làm Thần Nông Thị tộc hiểu lầm thái độ của Ám Ảnh Phật.
Vì thế, công phu bề ngoài, nên làm vẫn phải làm.
- Có gì không tốt? Đây là ân oán cá nhân giữa Tạc Thiên Bang chúng ta cùng Thần Nông Thị tộc, không quan hệ tới các ngươi, hơn nữa ta lựa chọn xử lý chuyện này ở Thiên Sát Thành, Dược Thần cũng nói không có ý kiến, không tin các ngươi hỏi y một chút.
Từ Khuyết nói đến đây, đưa tay chỉ về Dược Thần trên tường thành.
Dược Thần gắt gao trừng mắt, nhưng một chữ đều không hét lên được.
Y muốn nói có ý kiến!
- Từ đạo hữu, không bằng trước tiên thả Dược Thần ra, có chuyện gì, mọi người có thể ngồi xuống nói chuyện.
Cơ Khinh Hàn lần nữa mở miệng nói.
Lần này nàng muốn thuận tiện bán cho Dược Thần một ân tình, có thể đợi việc này qua đi, Dược Thần có thể xuất thủ cứu Cơ Vô Phong một lần.
- Thả y xuống? Hay lắm.
Từ Khuyết nghe vậy, trên mặt mang theo ý cười đáp:
- Thế nhưng. . . trước tiên thả bộ phận nào?
- Hả?
Cơ Khinh Hàn thoáng ngẩn ra, có chút không kịp phản ứng lại.
Trước tiên thả bộ phận nào?
Có ý gì?
Mọi người ở đây cũng ngây người, sau đó rất nhiều người trừng lớn hai mắt, tỏ vẻ kinh hãi.
- Móa nó! Thả bộ phận nào trước, tên tiểu tử này muốn tùng xẻo Dược Thần à?
- Không thể nào, chẳng lẽ hắn thật sự dám chém giết Dược Thần?
- Thế này sợ là chơi lớn rồi, nếu như chỉ nhục nhã Dược Thần, có lẽ Thần Nông Thị tộc sẽ chỉ trả thù, tìm về mặt mũi, nhưng nếu thật sự giết Dược Thần, vậy thì giống như là là chặt đứt một phụ tá đắc lực của Thần Nông Thị tộc, trong nháy mắt đã biến thành tử thù.
Rất nhiều người bắt đầu bàn luận, rất kinh ngạc.
Bọn họ vốn tưởng rằng Từ Khuyết nhiều nhất cũng chỉ đùa bỡn nhục nhã Dược Thần một chút, cuối cùng vẫn sẽ thả y ra.
Dù sao đây là một vị Đại La Chân Tiên, số lượng Đại La Tiên ở Thần Nông Thị tộc, dùng một tay là có thể đếm được.
Mấu chốt là vị Dược Thần này không chỉ có cảnh giới cao, ở phương diện linh dược và y thuật, càng có một không hai, nếu như y thật sự chết đi, Thần Nông Thị tộc cùng Tạc Thiên Bang sẽ thật sự không chết không thôi.
- Nếu không thả một chân trước?
Lúc này, Từ Khuyết cười híp mắt nói, rồi thật sự móc ra một cây đao từ dưới khố.
Mọi người chỉ cảm thấy khóe mắt co giật, thế mà hắn lại móc ra một thanh Sát Trư Đao.
- Làm càn, còn không mau dừng tay!
Gia chủ Thường gia quát to tại chỗ.
- Từ đạo hữu, chậm đã.
Cơ Khinh Hàn cũng vội mở miệng ngăn cản, nàng đi một chuyến này lại đây, thật sự là không muốn để Dược Thần chết ở nơi này.
Nếu thật sự để Từ Khuyết chém chân Dược Thần, hơn nữa hiện tại tu vi cả người Dược Thần bị khóa lại, e là sẽ mất máu tại chỗ mà chết.
- Ồ? Lẽ nào Cơ cô nương muốn thả những bộ vị khác trước? Không thành vấn đề, ngươi nói, muốn trước tiên thả chỗ nào, ta lập tức thả chỗ đó của y ra.
Từ Khuyết cười nói.
Cơ Khinh Hàn thoáng nhíu mày, vốn ấn tượng của nàng về Từ Khuyết đã không tốt, giờ phút này lại nhìn thấy ngôn ngữ và nụ cười ngả ngớn này của Từ Khuyết, nội tâm càng cảm thấy không thích.
- Từ đạo hữu, đừng đùa giỡn với ta.
Nàng trầm giọng nói.
Gia chủ Thường gia cũng thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng quát lên:
- Ý của chúng ta là muốn ngươi buông cả người Dược Thần ra.
- Thả cả người ra à? Ngất, nói sớm đi, hại ta hiểu lầm rồi.
Từ Khuyết lúc này lại làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời phất phất tay, ra hiệu Husky và Đoạn Cửu Đức đi làm.
Mọi người của Ám Ảnh Phật thấy thế thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Giọng điệu cùng cử độn của Từ Khuyết, hiển nhiên là muốn mượn bậc thang để đi xuống, chuẩn bị thả Dược Thần ra.
Nhưng nháy mắt sau đó, Từ Khuyết đột nhiên vung tay lên, Sát Trư Đao trong tay trong nháy mắt bị một đạo tiên nguyên bao lấy, hóa thành lưu quang, trong nháy mắt lướt về phía Dược Thần trên tường thành.
Xoạt!
Một tiếng vang giòn, Sát Trư Đao trực tiếp xuyên qua yết hầu Dược Thần, đóng phập trên tường thành.
Một màn bất ngờ này, khiến sắc mặt mọi người kịch biến tại chỗ.
- Không!
Gia chủ Thường gia thất thanh gào lên.
Cơ Khinh Hàn cũng há to miệng, tỏ vẻ khó có thể tin.
Cơ Vô Vân cũng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn đầu Dược Thần trên tường thành từ trên Sát Trư Đao lăn xuống dưới.
Chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết một giây trước còn cợt nhả, giống như chuẩn bị mượn bậc thang để thả Dược Thần ra, một giây sau lại trực tiếp động thủ giết Dược Thần.
Thủ đoạn này, không ai có thể ngờ được.
- Ai nha, tay trượt, ta vừa nãy chỉ muốn dùng đao chém đứt dây trói trên người y, không nghĩ tới lại ném trượt, thực sự là bất hạnh mà.
Lúc này, Từ Khuyết hô lớn, trên mặt là vẻ "giả tiếc nuối"
- Vô sỉ, ngươi. . . ngươi đã làm gì? Lại nói không giữ lời?
Cùng lúc đó, gia chủ Thường gia căm tức nhìn Từ Khuyết, rống to.
Dược Thần vừa chết, đồng nghĩa với việc Thường gia y cần gánh một nửa trách nhiệm.
Dù sao người là bị bắt đi ở hậu viện Thường gia y, nếu như cường giả Tiên Tôn của Tạc Thiên Bang không xuất hiện, như vậy cũng rất dễ dàng khiến người ta nghĩ rằng, là Thường gia bọn họ cấu kết với Tạc Thiên Bang, bán đi Dược Thần.
- Cái quỷ gì thế, ta vốn chưa từng đồng ý thả y. Hơn nữa, dù ta nói không giữ lời, ngươi có thể làm gì? Có giỏi thì đến đánh ta đi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói ra, dáng vẻ hoàn toàn muốn bị đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận