Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1254: Lại Dao Động

Lúc này, trong cung điện hoàn toàn yên tĩnh.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được, ở phía chính diện mấy người có một luồng uy thế to lớn, đang nhìn kỹ tới đây.
Từ Khuyết cũng không thèm để ý tới phương pháp giả chết sứt sẹo này của Husky, ánh mắt tiếp tục đánh giá bốn phía.
Ngược lại là Mạc Quân Thần sau khi nhìn thấy Husky giả chết, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức còn lóe qua một ít nóng lòng muốn thử, nhưng cuối cùng cũng không dám bắt chước, chỉ có thể ước ao nhìn "thi thể" của Husky.
- A, người trẻ tuổi, ngươi đang tìm ta hay sao?
Lúc này, âm thanh kia lại vang lên, mặc dù là đang khẽ cười, nhưng lại lộ ra một luồng khí thế cực kỳ uy nghiêm, khiến cho người ta không rét mà run.
Người trẻ tuổi?
Từ Khuyết ngẩn ra, đây hình như không phải xưng hô của Hiên Viên Uyển Dung đối với mình nha, hơn nữa giọng điệu này của đối phương, cảm giác có điểm không đúng.
Loại không đúng này rất khó hình dung, tuy rằng âm thanh cùng ngữ khí giống nhau như đúc, nhưng Từ Khuyết cảm thấy đối phương thật giống như là lần thứ nhất nhìn thấy mình.
Lúc này, trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, la lớn:
- Uyển Dung, là ngươi sao? Là ngươi sao? Ngươi ở đây ư, quá tốt rồi, ta đã tìm được ngươi rồi.
- Làm càn!
Đột nhiên, thanh âm kia giống như sấm sét, bỗng nhiên nổ vang ở bên trong cung điện.
Đoạn Cửu Đức bị chấn động tại chỗ đến mức sắc mặt trắng bệch, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.
Dù sao luận thực lực cùng thể chất, Đoạn Cửu Đức là người yếu nhất bên trong mấy người, rất khó gánh vác được uy thế như vậy.
- Uyển. . . Uyển Dung, ngươi. . . làm sao thế?
Lúc này, Từ Khuyết cũng giống như là đã bị doạ bối rối, mặt dại ra nhìn về phía trước hỏi.
- Hừ, giun dế ngu ngốc, thật là to gan, ngươi có tư cách gì gọi thẳng tên ta?
Thanh âm kia cực kỳ lạnh lùng, thậm chí đã mang theo tức giận cùng sát khí nồng đậm.
- Ồ? Chuyện này. . . Uyển Dung, ngươi đừng đùa nữa, chúng ta cũng đã kết tóc làm phu thê, cả đời này đều là đạo lữ, hơn nữa là ngươi bảo ta gọi ngươi là Uyển Dung, ngươi gọi ta Khuyết Khuyết, ngươi đã quên rồi sao?
Từ Khuyết sau khi sửng sốt một chút, lại lộ ra ý cười, chi tiết nhỏ biến hóa trên mặt nắm giữ vô cùng đúng chỗ.
- Phu thê, đạo lữ. . .
m thanh kia dừng lại, thấp giọng lặp lại hai từ này, tựa hồ rơi vào suy nghĩ.
Nhưng Từ Khuyết lại đứng ở tại chỗ không dám xằng bậy, hắn biết đối phương đang nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ, nếu như lúc này manh động, rất có khả năng sẽ bị đối phương trực tiếp thuấn sát.
Nhưng để cho Từ Khuyết thở ra một hơi chính là, bây giờ hắn đã có thể xác định, Hiên Viên Uyển Dung nơi này, tuyệt đối không phải Hiên Viên Uyển Dung ở dưới Táng Tiên Cốc, chờ ở bên trong cung điện này, vô cùng có khả năng là một tia tàn hồn của Hiên Viên Uyển Dung.
- Trên người ngươi có khí tức của Thiên Thư, hơn nữa ta cũng cảm giác được, trên Thiên Thư này cũng có khí tức của bản thể ta.
Lúc này, đối phương mở miệng một lần nữa, ngữ khí vẫn lãnh đạm cùng lạnh lẽo như trước.
Sau đó, chiếc băng quan vốn là không hề có thứ gì kia, đột nhiên bay lên một tia mây mù, ngưng tụ thành hình, trực tiếp hóa thành dáng dấp của Hiên Viên Uyển Dung, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Nàng mặc một thân trường bào lụa trắng, tóc xõa ra, da như mỡ đông, vốn là tiên tử khí chất xuất trần, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra một loại lạnh lẽo cùng uy nghiêm, như một ngoan nhân giết người không chớp mắt.
Rất khó tưởng tượng, một tiên tử có khí chất xuất trần, tại sao lại có khí thế cỡ này, thiên sứ cùng ma quỷ kết hợp, đại khái cũng chỉ là như vậy mà thôi.
Cùng lúc đó, trên khuôn mặt không hề có cảm xúc của Hiên Viên Uyển Dung có thêm một nụ cười.
Nụ cười này tràn ngập trêu tức cùng cân nhắc, thậm chí nhìn kỹ còn có một loại cao cao tại thượng.
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết, mang theo một ít đùa cợt nói:
- Ta không tin bản thể của ta sẽ cùng giun dế như ngươi kết làm đạo lữ, bởi vì ta tức là bản thể, bản thể tức là ta, ta sẽ không ở trên Thái Ất Thiên Thư viết xuống tên của ngươi.
Mạc Quân Thần ở bên cạnh giờ phút này tỏ vẻ ngơ ngác, lúc y nghe được bốn chữ Thái Ất Thiên Thư, đôi mắt khiếp sợ từ lâu đã nhìn về phía Từ Khuyết, hai tay không nhịn được run rẩy, thầm nói tên này bị điên rồi ư, liền Thiên Tuyển Giả cũng dám trêu chọc? CMN ta làm sao lại đi lăn lộn cùng với tên điên này chứ?
- Không, chính ngươi viết, Uyển Dung, ta không biết đến cùng ngươi đã phát sinh chuyện gì, cũng không biết vì sao ngươi đột nhiên rời đi, bặt vô âm tín, ngươi có biết là ta đã tìm ngươi bao nhiêu năm rồi sao? Nhưng ta không nghĩ tới, thiên tân vạn khổ tìm được ngươi, lại phát hiện ngươi căn bản không phải là bản thể, trái tim của ta. . . đau quá đau quá.
Từ Khuyết thâm tình chân thành nói, cuối cùng ôm ngực mình, tỏ vẻ thống khổ nói, tiếp đó khóe mắt còn chảy ra nước mắt.
Hiên Viên Uyển Dung tỏ vẻ lãnh đạm, mặt không hề cảm xúc, không nhúc nhích chút nào, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói:
- Lấy Thái Ất Thiên Thư của ngươi ra.
- Được! Ngươi muốn Thiên Thư, ta cho ngươi, ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi.
Từ Khuyết dường như một nam tử si tình, không chút do dự gọi ra khối bia đá to bằng bàn tay kia, chính là Thái Ất Thiên Thư.
Thiên Thư trực tiếp lướt về phía giữa không trung, tỏa ra thiên uy cổ xưa mạnh mẽ, bên trên có khắc hai cái tên, chính là Hiên Viên Uyển Dung và Từ Khuyết.
Trong khoảnh khắc, Hiên Viên Uyển Dung ngây người, khó có thể tin.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Nàng kinh hãi lẩm bẩm, giống như không thể nào tiếp thu được tình cảnh này.
- Bản thể của ta, sao dám dễ dàng lựa chọn thiên tuyển chi tử như thế, tên giun dế này nhỏ yếu như vậy, có thể sống được bao lâu cũng không biết, làm sao có khả năng ở trong tương lai vượt qua Thiên Thư Tình Kiếp?
Nói xong, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, sát khí bàng bạc nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết quát lên:
- Ngươi đến cùng đã làm cái gì? Bản thể của ta, sao lại làm ra lựa chọn tự chịu diệt vong thế này?
- Uyển Dung, ngươi bình tĩnh đi!
Đột nhiên, Từ Khuyết cũng bỗng nhiên nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung, lớn tiếng hét lên một tiếng.
Bạch!
Trong chốc lát, không khí toàn trường giống như bị đọng lại.
Mạc Quân Thần cùng Đoạn Cửu Đức đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Liền ngay cả Husky đang nằm trên đất giả chết, giờ phút này cũng quên giả chết, mở to mắt nhìn Từ Khuyết, khó có thể tin.
Tiểu tử này bị điên rồi à?
Lại dám quát một vị nhân vật khủng bố như vậy?
- Ngươi vừa mới nói cái gì?
Cùng lúc đó, Hiên Viên Uyển Dung ở trước mặt mọi người từng chữ từng câu, lạnh lùng hỏi. Sát cơ ở trong mắt đã triệt để hiện ra, giống như từng sợi từng sợi ánh sáng lạnh, quét về phía Từ Khuyết.
Nhưng Từ Khuyết hồn nhiên không sợ, cổ họng chấn động, trâu bò hò hét quát lên:
- Hừ, Hiên Viên Uyển Dung, ngươi quá đáng, ngày hôm nay ta nhất định phải chấn chỉnh lại phu cương. Năm đó ngươi ta đã nói là sẽ dắt tay đến già, nhưng ngươi lại giận ta mà đi, bây giờ không tìm được bản thể của ngươi, lại bị tàn hồn của ngươi đối xử như vậy, ta thực sự cảm thấy vô vị buồn cười.
Ta không biết vì sao tính tình của ngươi lại đại biến, năm đó ngươi ôn hòa như nước, như chim nhỏ nép vào người, tàn hồn lại đột nhiên như vậy, nhưng những thứ này cũng không sao cả, mặc kệ ngươi biến thành ra sao, ta trước sau đều yêu ngươi, liều lĩnh làm bạn với ngươi, nhưng ta không nghĩ tới, thì ra ngươi không lọt mắt ta như thế, được rồi! Nếu không lọt mắt ta, vậy chúng ta cũng không cần miễn cưỡng, Đoạn Cửu Đức, lấy giấy bút đến, ta muốn viết thư từ vợ!
- y. . .
Đoạn Cửu Đức có chút ngây người, sau đó suýt chút nữa thổ huyết, tiểu tử này tự tìm đường chết cũng thôi đi, lại còn kéo lão đầu ta xuống nước làm gì.
Y vội vàng đi lên một bước, tận tình khuyên nhủ thì thầm:
- Tiểu tử, đừng kích động, Hiên Viên tiền bối, ngài cũng đừng kích động, chính là vợ chồng không có thù qua đêm, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Trên trời mưa lòng đất chảy, tân nương đánh nhau không thù dai, ban ngày ăn cùng một nồi cơm, buổi tối ngủ chung một cái gối hoa. . . ặc ặc!
- Đúng rồi đúng rồi, có câu nói đánh là thương mắng là yêu.
Lúc này, Husky giả chết cũng rất tự nhiên từ dưới đất bò dậy, nhìn Từ Khuyết nói ra:
- Khuyết ca ngươi cũng thật đúng là, năm đó ngươi vì bảo vệ thân thể của chị dâu, không tiếc một người ngăn trở hơn một nghìn tu sĩ công kích, toàn thân bị đánh cho không một khối thịt nguyên vẹn, liền con gà con đều suýt chút nữa. . . khụ khụ, đều bị đánh cho thảm như vậy, kết quả ngươi vẫn còn có thể cười nói với chị dâu là không có chuyện gì, ngươi gánh vác được. Tại sao ngày hôm nay mới ầm ĩ hai câu, một lời không hợp liền nói muốn viết thư bỏ vợ đây, đây chính là ngươi không đúng rồi.
- Đúng đấy, hơn nữa lão đầu ta còn nhớ, lúc trước ngươi suýt chút nữa bị giết, một thân tu vi mất hết, lấy thân thể phàm nhân cũng mưu toan đi cứu Hiên Viên tiền bối, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, tuy sau đó chuyện tình của các ngươi được người lưu truyền rộng rãi, xúc động lòng người, nhưng ngày hôm nay ngươi như vậy thực sự là quá kích động rồi.
Đoạn Cửu Đức tiếp tục thì thầm.
Một người một chó phối hợp, cực kỳ tương thông, sinh động.
Điều này làm cho Mạc Quân Thần nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, y không biết những chuyện này là thật hay giả, nhưng như thế nào đều cảm thấy Husky và Đoạn Cửu Đức là đang dao động người.
Y không khỏi thầm cười khổ, hai con hàng này thật là quá lớn mật, lại dám dao động nàng.
Ồ, chờ một chút, tại sao ta lại cảm thấy tình cảnh này hơi quen nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận