Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1119: Đại Sự Không Ổn

Đúng như Từ Khuyết suy nghĩ, bọn Lam Tâm Nguyệt đã bị bắt đi, thậm chí ngay cả chưởng quỹ và hầu bàn của khách sạn đều đã bị giết.
Hắn vừa bước vào trong khách sạn, trước mặt liền thổi tới một trận gió lạnh, hai khối hàn băng to lớn đứng sừng sững ở trong khách sạn, bên trong lần lượt là thi thể của chưởng quỹ và hầu bàn, sớm đã mất hết sức sống cùng khí tức.
Trên một khối băng lớn trong đó, có khắc mấy chữ lớn "Người ở phía tây ngoại thành"
Một khối khối băng khác thì lại dán một khối da thú rách nát, bên trên vẽ một tấm bản đồ, chỉ dẫn tới một chỗ ở vị trí trung tâm phía tây ngoại thành.
Từ Khuyết lập tức liền vui đến phát điên, bẫy rập rõ ràng như thế, hắn không thể nào không nhìn ra được.
- Chà chà, đây là nói rõ cho ta biết chỗ kia có vấn đề, muốn dẫn ta đi qua giẫm bẫy à?
Từ Khuyết không khỏi cười lạnh.
Hắn biết rõ dựa vào thực lực của Thiên Minh, thêm vào minh chủ Lệ Thiên Tuân là Địa Tiên cảnh trung kỳ, nếu toàn bộ tới vây giết hắn, hắn chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.
Nhưng Thiên Minh lại không làm như thế, trái lại còn nhiều lần phái người đến giở trò, đợi tới sau khi thất bại hai lần liên tiếp mới không thể không sử dụng thủ đoạn cứng rắn mang bọn Lam Tâm Nguyệt đi, bây giờ còn lưu lại một tờ bản đồ để cho hắn tới, rõ ràng chính là đang có kế hoạch gì đó, nói chung là không chỉ đơn giản muốn giết hắn như vậy.
- Chuyện này đúng là thú vị.
Con ngươi của Từ Khuyết không khỏi hơi híp lại.
Chuyện cứu người, có thể cứu liền cứu, không thể cứu hắn cũng sẽ lười đi.
Nói cho cùng, hắn cùng mấy người Lam Tâm Nguyệt chỉ mới quen biết được hai ngày mà thôi, theo lý mà nói, căn bản không đáng giá chạy đi mạo hiểm vì đám người kia, vạn nhất thật sự bị tên Lệ Thiên Tuân Địa Tiên cảnh kia lừa, vậy thì thiệt thòi lớn rồi.
Nhưng mà xuất phát từ nội tâm, Từ Khuyết thật sự không thể trơ mắt nhìn bọn Lam Tâm Nguyệt bị giết, dù sao cũng là do bọn họ đi chung với mình mới bị Thiên Minh nhìn chằm chằm vào.
- Haiz, thật là chán ngắt!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, hắn cảm thấy sau này ở bên ngoài lăn lộn, vẫn phải tìm một ít đồng đội mạnh mẽ mới được.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết cũng không vội vã đi tới phía tây ngoại thành cứu người, nếu như đối phương vì hắn mà đến, như vậy chắc chắn sẽ không vội vã thương tổn tới bọn Lam Tâm Nguyệt.
Vì thế bây giờ Từ Khuyết liền quyết định đi tới Thiên Minh một chuyến trước, bắt lấy Phù Sơn Xuyên đánh cho một trận rồi tính tiếp.
Nhưng cuối cùng thì Thiên Minh vẫn có một tồn tại làm hắn kiêng kỵ, minh chủ Lệ Thiên Tuân, thực lực Địa Tiên cảnh trung kỳ, Từ Khuyết tự biết là mình khó có thể chống lại được, vạn nhất bây giờ Lệ Thiên Tuân ở ngay trong phủ trạch của Thiên Minh, hắn đi qua cũng khó có kết quả, phải lôi kéo tới một ít người có năng lực giúp đỡ mới được.
Ví dụ như. . .
"Vèo!"
Trong nháy mắt, Từ Khuyết giẫm lên Phong Hỏa Luân lao ra khỏi khách sạn, một lần nữa hướng về phương hướng phủ trạch của Đại Phương Hội mà đi.
Kế hoạch ban đầu của hắn chính là muốn lôi kéo người của hai thế lực Đại Phương Hội cùng Đại Khí Minh, đồng thời chống lại Thiên Minh.
Nhưng sau khi Từ Khuyết chạy tới phủ trạch của Đại Phương Hội, lại vồ hụt, Vương Thiên Niên báo cho Từ Khuyết biết Lâm Bách Vạn đã đi tới Đại Khí Minh bàn chuyện.
Từ Khuyết lập tức bỏ đi hứng thú thừa cơ hội để cua Lâm gia đại tiểu thư, sau khi hỏi thăm Vương Thiên Niên vị trí của Đại Khí Minh, liền trực tiếp lên đường chạy tới.
. . .
Lúc này, trong một gian thư phòng ở phủ trạch của Đại Khí Minh.
Lâm Bách Vạn cùng một người đàn ông trung niên đang ngồi bên trong, vừa uống trà vừa suy tư.
Người đàn ông trung niên kia chính là minh chủ Diêu Cung Minh của Đại Khí Minh, tu vi cũng tương tự là Địa Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng khí tức tản mát ra, mọi mặt đều có vẻ mạnh hơn so với Liễu Hóa Long của Kiếm Lâu Các một chút.
Lúc này Diêu Cung Minh cùng Lâm Bách Vạn ngồi ở trong thư phòng, đều duy trì im lặng, đặc biệt là Diêu Cung Minh, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Mấy hơi thở sau, y mới chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng nói:
- Lâm huynh, ngươi xác định có thể tin tưởng tiểu tử kia có thể rời khỏi một giới này ư?
Lâm Bách Vạn khẽ lắc đầu:
- Ta không có cách nào xác định, nhưng trực giác nói cho ta biết, hắn thật sự có biện pháp có thể rời đi. Tiểu tử này từ lúc xuất hiện đã có dáng vẻ rất quỷ dị, hơn nữa trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn tuyệt đối không phải là người bình thường.
- Lâm huynh, ngươi phải rõ ràng, nếu như chúng ta liên thủ với hắn, cần phải bỏ ra cái giá như thế nào.
Diêu Cung Minh trầm giọng nói.
Nếu như bọn họ liên thủ với Từ Khuyết, khẳng định vẫn không có cách nào giải quyết Lệ Thiên Tuân, tuy nắm giữ sức mạnh có thể chống lại một hai, nhưng căn bản không có cách nào kiên trì lâu dài, nhiều lắm trong thời gian một năm, bọn họ sẽ bị Lệ Thiên Tuân làm tiêu hao hết nội tình.
Nếu như Từ Khuyết thật sự có biện pháp rời đi trong vòng một năm, như vậy bọn họ trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng giá, nhưng nếu như Từ Khuyết lừa bọn họ, vậy bọn họ liền ăn thiệt thòi lớn rồi, sẽ mất hết tất cả thậm chí là là bồi luôn cái mạng nhỏ của mình vào.
Cái giá như thế này, có thể được gọi là đánh cược lớn rồi.
- Haizz, nhưng đã ở đây nhiều năm như vậy, ta quả thật quá mệt mỏi rồi. Nếu thật sự có một tia hi vọng, ta sẽ nguyện ý buông tay đánh cuộc một lần, bằng không lại qua mấy trăm năm nữa, chỉ sợ ta sẽ thật sự quen với nơi đây, cũng không còn tâm tư muốn rời khỏi nữa.
Lâm Bách Vạn lắc đầu thở dài nói.
Y sợ nếu như tiếp tục ở lại chỗ này, tương lai thật sự quen thuộc với địa phương này, cũng không còn cơ hội để rời đi nữa.
Quen thuộc và lười nhác là một loại bệnh độc đáng sợ, bọn nó có thể ăn mòn một người trong vô hình, khiến cho người ta dễ dàng tự mãn, cuộc sống ở trước mắt cũng không còn lý tưởng gì nữa.
Chuyện này đối với tu tiên giả mà nói tuyệt đối là đả kích chí mạng.
Diêu Cung Minh cũng rõ ràng loại ý nghĩ này của Lâm Bách Vạn, thật sự y cũng muốn buông tay đánh cược một lần, nhưng mà y lại không có lá gan đó.
- Lâm huynh, nếu không thì chúng ta giả bộ đáp ứng liên thủ với Từ Khuyết đi? Trên miệng đáp ứng hắn, nhưng chuyện liên quan giữa hắn cùng Thiên Minh, chúng ta không nên nhúng tay vào quá nhiều, tương lai cho dù Lệ Thiên Tuân truy cứu tới, cũng không đến nỗi nhổ cỏ tận gốc, ngươi thấy như thế nào?
Rốt cục, Diêu Cung Minh mở miệng đưa ra một kiến nghị khá là ổn thỏa.
Sau khi Lâm Bách Vạn do dự một lúc, càng trực tiếp gật đầu nói:
- Kỳ thực trước lúc ta đến cũng có loại ý nghĩ này. Nhưng nếu ngươi cũng đã có ý tứ này, vậy ta cho rằng có thể làm được.
- Ồ?
Con ngươi của Diêu Cung Minh sáng ngời.
Lâm Bách Vạn cười nhạt nói:
- Tiểu tử Từ Khuyết kia nhìn qua hẳn là một người muốn có sự nghiệp vĩ đại, dù sao người trẻ tuổi nào cũng có tật xấu này, đây là chuyện rất bình thường. Ta tin tưởng bề ngoài chúng ta nói một chút sẽ có thể biết được đến cùng hắn có biện pháp rời đi hay không, một khi hỏi ra biện pháp kia, lưu không lưu hắn lại cũng cũng không sao nữa rồi. Bằng vào chúng ta ở trước mặt người ngoài, có thể cho hắn đủ mặt mũi, để hắn cao hứng một chút, nhưng nếu như thật liên quan đến chuyện trở mặt với Thiên Minh, chúng ta cũng có thể làm bộ không thể ra sức.
- Trên thực tế thì chúng ta xác thực là không thể ra sức.
Diêu Cung Minh nở nụ cười khổ.
Lâm Bách Vạn lập tức cũng nở nụ cười:
- Lời này cũng không sai.
Rất nhanh, trong thư phòng vang lên tiếng cười sang sảng của hai người.
Mấy chữ không thể ra sức này, trong lòng bọn họ hiểu rõ, cũng không phải là thật sự không thể ra sức, mà là cần trả giá cao vượt qua ranh giới của bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy không muốn, vì thế chỉ có thể đáp ứng ở bề ngoài, trên thực tế không thể thật sự xuất lực.
Nhưng mà bọn họ lại không phát hiện ra, từ sau khi bọn họ bắt đầu đối thoại, một bóng người liền xuất hiện ở trên nóc thư phòng, toàn bộ quá trình đều nghe được rõ ràng.
Sắc mặt của Từ Khuyết rất khó coi, tâm tình cũng rất tồi tệ.
Nguyên bản hắn còn cho rằng Lâm Bách Vạn cũng không tệ, khéo léo, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, tương lai lúc rời đi có thể cân nhắc mang theo, ai ngờ con hàng này lại chơi trò tàn nhẫn như thế, lại muốn chiếm tiện nghi mà không xuất lực?
Ha ha, thế gian lại há có thể có chuyện tốt như thế?
- Các ngươi đã bất nhân, vậy đừng trách ta bất nghĩa. Muốn hãm hại ta? Hai lão già các ngươi vẫn còn quá non.
Trong lòng Từ Khuyết cười lạnh, sau đó thân hình loáng một cái, lặng yên không một tiếng động lướt về phía xa xa.
Một lát sau, bầu trời trên phủ trạch Đại Khí Minh mới vang lên một trận tiếng vang phong hỏa lôi bạo, động tĩnh vô cùng lớn, Từ Khuyết giẫm lên Phong Hỏa Luân quang minh chính đại đi tới.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh lập tức ra ngoài nghênh tiếp, thậm chí còn động viên toàn bộ Đại Khí Minh, vẻ nhiệt tình cùng tư thái này, cơ hồ giống với lúc ở Đại Phương Hội như đúc, cho Từ Khuyết đủ mặt mũi.
Nhưng mà lần này Từ Khuyết lại không cảm kích một chút nào, hắn rất rõ ràng Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh đang có ý gì, nếu như đều là gặp dịp thì chơi, vậy thì chơi một chút, nhìn xem cuối cùng là ai hãm hại ai.
Vèo!
Rất nhanh, Từ Khuyết rơi xuống mặt đất, lộ ra vẻ lo lắng cùng gấp gáp, mở miệng hô:
- Lâm đạo hữu, Diêu đạo hữu, đại sự không ổn rồi. Thiên Minh đã bắt mấy vị bằng hữu của ta đi, đồ vật mấu chốt để rời khỏi Thất Lạc Chi Địa ngay ở trên người mấy vị bằng hữu kia của ta, phải làm sao bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận