Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 773: Tư Thái Cường Giả

- Tính toán một chút, đừng ném nữa. Ta còn có chuyện quan trọng trên người, không có thời gian ở đây chơi ném vợ với ngươi.
Cuối cùng Từ Khuyết chơi đủ rồi, điểm trang bức cũng không tăng nữa, mới khoát tay áo một cái nói.
Thương Phong cùng với đông đảo người của Thương Lan Bang vừa nghe được lời này, trên mặt lập tức vui vẻ, trong lòng ngầm thở ra một hơi.
Tổn thất tài nguyên cũng không quan trọng lắm, dù sao lại tốn thêm thời gian mấy năm, giết người đoạt bảo, luôn có thể kiếm về được, bây giờ việc cấp bách là bảo vệ mạng nhỏ quan trọng hơn, tương lai chờ Thương Lan Bang lớn mạnh, nói không chừng còn có thể đối kháng với Tạc Thiên Bang, rửa sạch sỉ nhục hôm nay.
Nhưng mà, ngay sau đó, Từ Khuyết nhàn nhạt nói một câu làm bọn họ cứng đờ tại chỗ.
- Mau mau đi, tự lựa chọn muốn chết như thế nào, có thể tự mình động thủ cũng có thể để ta động thủ, nhưng cá nhân ta kiến nghị các ngươi vẫn nên tự mình động thủ đi, dù sao thực lực của ta bây giờ cũng quá mạnh, sợ không cẩn thận ra tay quá nặng, đánh các ngươi thành cặn bã.
Từ Khuyết bình tĩnh nói, giống như đang nói tới một chuyện không quan trọng gì vậy.
Nhưng câu nói này lại làm mặt của đám người Thương Lan Bang xám như tro tàn.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng vẫn phải chết?
Tên này quả nhiên giống như lời đồn, là một kẻ tâm ngoan thủ lạt!
Mọi người ở đây đầu tiên cũng là sững sờ, sau đó mới bừng tỉnh gật đầu, lộ vẻ bình tĩnh.
Bởi vì đây mới là Từ Khuyết trong ấn tượng của bọn họ.
Đại ma vương kia nhìn giống như cà lơ phất phơ, yêu thích bẫy người, nhưng một khi hãm hại luôn dùng thủ đoạn tàn nhẫn, không để lại đường lui.
Nhớ lúc đầu, vương gia đắc tội với hắn đều bị hắn trực tiếp đến xét nhà, huống hồ bây giờ chỉ là một cái Thương Lan Bang nho nhỏ.
- Từ... Từ đạo hữu, ngươi... ngươi đây là không hợp quy củ, ta đã chủ động giao nộp tài nguyên lên cho ngươi, dựa theo quy củ, ngươi... ngươi không thể xuống tay ác độc như vậy.
Mặt Thương Phong không còn chút máu, run giọng nói.
Lúc này, y thật sự sợ rồi.
Hơn nữa lúc nói ra lời nói này, trong lòng y cũng không hề có chút sức lực nào.
Bởi vì cái gọi là quy củ này, căn bản không có ai tuân thủ qua, kể cả chính y lúc giết người đoạt bảo, dù cho người khác chủ động giao ra bảo vật, chỉ cần thấy ngứa mắt, đối phương cũng khó thoát khỏi cái chết.
Vì thế nói ra quy củ như vậy, tất cả mọi người cũng không nhịn được cười lên lắc đầu.
Đừng nói quy củ này không ai tuân thủ, dù cho là có văn tự quy định, Từ Khuyết tuân thủ theo mới lạ!
Cái tên này chính là tồn tại chuyên phá hoại quy tắc.
- Quy củ? Ha ha, thật ngại quá, Tạc Thiên Bang chúng ta không có quy củ như vậy.
Đúng như dự đoán, Từ Khuyết cười nhạt, con ngươi híp lại nói:
- Quy củ của Tạc Thiên Bang chúng ta, chính là làm người thì lưu lại một đường, ngày sau dễ gặp lại. Còn lúc chúng ta ăn cướp, kiên quyết không cầm một cây kim sợi chỉ, thế nhưng có vấn đề rồi...
Nói đến đây, Từ Khuyết hơi dừng lại một chút.
Mọi người đều vểnh tai lên.
Đám người Thương Lan Bang, bất kể là Thương Phong hay là Mạc Lan, đều đưa mắt nhìn lên trên người Từ Khuyết, muốn nghe một chút xem, vấn đề là cái gì?
Rốt cục, Từ Khuyết cầm lấy cái nhẫn trữ vật của Thương Phong kia, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Vấn đề nằm trong cái nhẫn trữ vật này, đồ vật bên trong ta đã xem qua, ngoại trừ Linh Thạch cũng chỉ có pháp khí, ngoại trừ pháp khí cũng chỉ còn pháp quyết, căn bản cũng không có một cây kim sợi chỉ nào, vì thế các ngươi nói xem, ngay cả một cây kim sợi chỉ cũng không cho ta, bảo ta làm sao cho các ngươi một con đường sống?
-...
Trong nháy mắt, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người không còn gì để nói.
Không có một cây kim sợi chỉ nào, vì thế liền không thể lưu đường sống?
CMN! Đây cũng là lý do sao?
Đúng là sống lâu mới thấy, chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Con mắt của Thương Phong mạnh mẽ co rút lại, cho rằng loại lý do này quả thực chính là đang bắt nạt người.
Đáng thương y không tìm được lý do phản bác, chân chính không có gì để nói.
- Ngươi xem, ngay cả ngươi cũng không biết nói gì, tức là tán đồng lời ta nói rồi? Mau mau, chết sớm thì sớm siêu sinh, đời sau đầu thai đừng đến trêu chọc ta nữa.
Từ Khuyết có chút không kiên nhẫn khoát tay áo một cái, ra hiệu bọn họ tự sát nhanh lên một chút.
Thương Phong khốc liệt nở nụ cười:
- Không nghĩ tới, Thương Phong ta một đời kiêu hùng, lại chết ở đây! Từ Khuyết, ngươi mạnh mẽ hơn chúng ta, ngươi nói cái gì cũng được, ta chịu phục!
Nói xong, y hơi nhắm lại hai con mắt, giống như quyết định muốn chịu chết!
Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe "Phù phù" một tiếng, y đột nhiên quỳ xuống, hai đầu gối mạnh mẽ đập xuống đất, đột nhiên liên tục dập đầu đối với Từ Khuyết, nước mắt nước mũi lập tức tràn ra, gào khóc nói:
- Tha mạng a! Từ tiền bối, van cầu ngươi, đại nhân đại lượng, thả ta một con ngựa đi! Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết đâu!
Phốc!
Từ Khuyết trực tiếp phun một ngụm nước ra ngoài.
Mọi người ở đây cũng ngơ ngác.
CMN còn có thể chơi như vậy? Vừa rồi còn ra vẻ nhận mệnh, đảo mắt lại tỏ vẻ nhát gan, dập đầu nhận sai với người ta?
Đông đảo bang chúng của Thương Lan Bang cũng choáng váng, dù cho là Mạc Lan cũng tỏ vẻ dại ra.
Người lãnh đạo mạnh mẽ nhất trong mắt bọn họ, đường đường là cường giả Anh Biến kỳ, ngông cuồng tự đại, bây giờ lại nhát gan thành như vậy?
Haizz!
Thực sự là mắt chó đui mù, lại đi theo người như thế.
Thế sự đổi thay, lòng người khó lường, người như thế cũng có thể trở thành Anh Biến kỳ, quả thực quá mất mặt xấu hổ.
- Haizz, tính toán một chút! Ngươi tự phế tu vi, sau đó cút đi!
Đột nhiên, Từ Khuyết khoát tay áo một cái nói.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây sửng sốt.
Cái gì thế?
Tình huống gì thế này?
Từ Khuyết cũng có lúc thả một con đường?
CMN, mặt trời mọc ở hướng tây rồi sao?
Thì ra đại ma vương cũng có một mặt thiện lương!
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Lúc này, những người khác của Thương Lan Bang không hẹn đều trực tiếp quỳ xuống, dập đầu còn vang hơn Thương Lan.
Tự phế tu vị và tự sát, tuy rằng đều không phải kết cục tốt, nhưng mọi người đều biết phải chọn con đường nào.
- Haizz, quên đi! Nhân gian có chân tình, nhân gian có tình yêu chân thành, cho các ngươi thời gian một hơi thở, tự phế tu vi sau đó cút đi, ai muốn đục nước béo cò, tuyệt đối sẽ chết rất khó coi!
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, con ngươi lạnh như băng nói.
Lần này, hắn là thật sự mở ra một con đường.
Có một số việc hắn cũng không muốn làm quá, lấy cảnh giới Luyện Hư kỳ, mạnh mẽ đi nghiền ép một bầy kiến hôi, đối với hắn mà nói đã không có chút ý nghĩa nào.
Cái cảm giác này giống như một người nhìn thấy mấy con kiến hôi bò ngang dưới chân mình, nhìn đều lười liếc mắt nhìn, chớ nói chi là lao lực đi giết bọn chúng.
Đây là tư thái của cường giả, không cần tự mình động thủ, mỗi từ mỗi chữ cũng đủ khiến người ta từ bỏ tất cả.
Đồng thời ở Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, Từ Khuyết rất rõ ràng, loại hoạt động giết người đoạt bảo như Thương Lan Bang khắp nơi đều có.
Bất luận chính phái hay là ma môn, ai cũng không tránh được sẽ có lúc nổi lên lòng tham.
Ngày hôm nay cho dù hắn diệt trừ một cái Thương Lan Bang, nhưng lập tức sẽ có nhiều Thương Lan Bang khác nổi lên, hoàn toàn không thay đổi được chút nào, chuyện giết người đoạt bảo như vậy luôn phát sinh ở tất cả mọi nơi.
Hắn không phải thần thánh đi cứu vớt thế giới, hắn cũng không phải là một sứ giả chính nghĩa, hắn... chỉ là một người bình thường.
Để bọn họ tự phế tu vị, đã đủ rồi.
...
Cuối cùng, người của Thương Lan Bang ở ngay trước mặt Từ Khuyết một chưởng vỗ nát đan điền của mình, huỷ bỏ tất cả tu vi, cuộc đời này mất đi cơ hội tu luyện.
Không ai dám đục nước béo cò, dù sao bọn họ vốn là những kẻ bắt nạt thiện sợ ác, bây giờ có thể sống, bọn họ đã thỏa mãn rồi.
Một đám người sau khi bái tạ Từ Khuyết, mỗi người đều đi một ngã.
Thế nhưng, ở đây cũng không ít người từng bị bọn họ cướp đoạt, lúc này liền lặng yên không một tiếng động đi theo, chuẩn bị trả thù.
Từ Khuyết nhìn ở trong mắt, nhưng cũng lười ngăn cản.
Ngày hôm nay hắn đã làm nhiều lắm rồi, ân oán của người khác, không có quan hệ gì với hắn.
- Haizz, nơi có người sẽ có giang hồ! Khi nào mới có thể thực hiện nguyện vọng trong lòng ta, để thế giới hòa bình đây?
Từ Khuyết thở dài, hai tay chắp sau lưng, dưới chân bước ra một mảnh lôi điện, bay lên không trung.
Mọi người thấy bóng lưng hắn đi xa, trong lòng phức tạp một mảnh.
Hòa bình thế giới?
Nguyện vọng của ngươi là hòa bình thế giới?
Lão đại, ngươi đừng đùa nữa mà.
Có ngươi ở đây, CMN thế giới này làm sao hòa bình được?
...
Thế là Từ Khuyết lại thuận lợi kiếm được một mớ điểm trang bức.
Kiên quyết không buông tha bất kỳ cơ hội trang bức nào, đây chính là trang bức chi đạo!
Khóe miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nào còn có dáng dấp cảm khái vì "Hòa bình thế giới" vừa nãy nữa, thân hình trực tiếp hướng về phương hướng Tuyết Thành lao đi.
Mấy canh giờ sau, hắn rốt cục thuận lợi chạy tới mảnh băng thiên tuyết địa quen thuộc này.
Nhìn Tuyết Thành phồn hoa náo nhiệt, hắn kích động hô:
- Tư Đồ Hải Đường, mau ra đây, Từ Khuyết bảo bảo của ngươi đã về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận