Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1373: Đánh Cược

- CMN!
Từ Khuyết sợ hết hồn, kêu ra thành tiếng.
Đại giao này lại còn có thể động, hơn nữa một cái long chỉ trong đó, còn đột phá cấm chế, thoát khỏi gông xiềng trấn áp.
Nhưng chân chính để cho Từ Khuyết cảm thấy ngơ ngác chính là, cái móng tay sắc bén kia, tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh sáng lạnh lấp loé, nhìn qua có thể so với binh khí Tiên Khí, hầu như chính là tài liệu thiên nhiên thần kỳ.
Rõ ràng, đại giao này dù vẫn chưa hóa rồng, e rằng khoảng cách thành rồng cũng không xa nữa rồi.
- Không được, nếu đại giao này như thật sự thoát ra, e rằng không có bốn, năm Thần Linh sẽ không trấn áp được nó.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Tuy rằng móng vuốt của đại giao đã hóa thành vuốt rồng, từ bên trong cấm chế thò ra, nhưng cũng may là vị trí còn lại cũng chưa hóa rồng, vì thế vẫn bị cấm chế trấn áp như trước, tạm thời không thể trở ra được.
Điều này làm cho Từ Khuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, bằng không con đại giao này thật sự chạy ra, hắn cũng chỉ có thể mang theo Liễu Tĩnh Ngưng bỏ của chạy lấy người, thậm chí rời khỏi Thiên Châu.
- Đậu phộng, tiểu tử, chạy mau lên!
Lúc này, Đoạn Cửu Đức ở ngoài cửa động hô lên một tiếng.
Từ âm thanh to nhỏ, không khó phán đoán là lão đầu kia đã trốn xa bên ngoài ngàn dặm, sau đó mới phát tới lời nhắc nhở.
- Chạy cái rắm, ngươi mau mau đến đây, tất cả chỗ này đều là bảo bối.
Từ Khuyết hô một tiếng, ánh mắt bắt đầu đánh giá cục đất to lớn hình vuông trước mắt này.
Toàn bộ bùn đất cao cỡ mấy chục mét, dài mấy trăm mét, nói cách khác, con đại giao này chí ít cũng dài mấy trăm mét, cần dùng bùn đất khổng lồ như thế mới bao phủ hết, đòng thời sử dụng Thiên Kim Phục Sinh Đằng trấn áp nó.
Cho nên muốn lấy đi Thiên Kim Phục Sinh Đằng, nhất định phải đồng thời lấy đi con đại giao này, tuyệt đối không thể tách bọn chúng ra được, bằng không sẽ giống như là mở ra cấm chế cho con đại giao này.
- Làm sao? Bảo bối ở chỗ nào?
Lúc này, âm thanh của Đoạn Cửu Đức một lần nữa truyền đến.
Lần này, âm thanh đến gần rồi, rõ ràng là lão già này dã chạy về.
Như một làn khói, đầu của Đoạn Cửu Đức liền xuất hiện ở cửa động, ngó dáo dác vào trong hang núi:
- Tiểu tử, ngươi đừng lừa lão đầu ta đấy, bảo bối ở chỗ nào?
- Ah, đây không phải là bảo bối sao?
Từ Khuyết nở nụ cười, đưa tay chỉ về mảnh đất bùn giữa không trung kia.
- Chuyện này. . . là ý gì?
Đoạn Cửu Đức sững sờ, có chút không rõ, con ngươi cũng thỉnh thoảng liếc con mắt đại giao bên trong mảnh bùn đất một chút.
Bây giờ y nhìn thấy con mắt của con đại giao kia, liền cảm thấy sợ hãi, nếu không phải nghe được Từ Khuyết nói có bảo bối, y cũng sẽ không chạy về.
- Ngươi ngốc à, nhìn thấy con đại giao này không, trên người nó tất cả đều là bảo bối, ngươi nhìn xem có biện pháp gì đem khiến nó hồn mê không, nói không chừng đêm nay có thể ăn một bữa thịt giao.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Trong nháy mắt Đoạn Cửu Đức lộ ra vẻ khinh thường, căm tức nói:
- Lão đầu ta liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng chạy về, kết quả ngươi muốn ta bỏ thuốc con đại giao này? Đừng đùa, chính lão đầu ta cũng sắp bị doạ tới hôn mê rồi đây.
"Hống!"
Gần như cùng lúc đó, bên trong mảnh bùn đất cũng truyền đến tiếng rít gào giận dữ, chấn động đến mức màng nhĩ của mấy người ở đây đau đớn.
Con đại giao này bị làm cho tức giận, con ngươi màu vàng kim càng thêm óng ánh, giống như hỏa diễm đang điên cuồng thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành một đoàn chân hỏa lao ra.
- Bọn giun dế các ngươi, dám bất kính đối với ta. . .
Tiếng gào của đại giao truyền đến, tràn ngập lực uy hiếp.
- Đậu phộng, ngươi lại nói, lại giết giết nữa ta sẽ giết chết ngươi trước!
Lúc này Từ Khuyết trừng mắt quát lên.
Đối mặt với một con đại giao bị phong cấm, có cái gì phải sợ?
"Hống!"
Đại giao một lần nữa rít gào, lúc này liền đỉnh động đều bị đánh rơi xuống một đống cát đá.
- Muốn chết đúng không, được, trước tiên ta gõ xuống một cái móng tay của ngươi tới chơi!
Từ Khuyết lập tức cũng căm tức, hét lớn một tiếng, trong nháy mắt thân hình ngang trời lướt lên.
Hắn xông thẳng tới long chỉ mà đại giao lộ ra ngoài bùn đất kia, vung tay lên, từ dưới khố móc ra một cái gậy vừa to vừa dài, chính là Tử Kim Bức Vương Côn.
"Ầm!"
Một côn vung xuống, không khí đều bị xé rách, phát sinh một tiếng nổ vang, tiếp đó đập ầm ầm xuống cái long chỉ tỏa ra ánh sáng lung linh kia.
Coong!
Tiếng rung kim thạch vang lên, một chuỗi dài đốm lửa bắn toé ra, Từ Khuyết mạnh mẽ bị đẩy lui ra xa mấy chục mét, mặt lộ vẻ kinh sợ.
Long chỉ của đại giao này không khỏi cũng quá khủng bố đi, Tử Kim Bức Vương Côn đều gõ không nổi, hơn nữa mình vẫn còn là Thánh Thể tiểu thành, thân thể cực kỳ cứng rắn, kết quả một côn đập xuống, đối phương không hư hao chút nào, ngược lại mình bị chấn động đến mức hổ khẩu tê dại.
- Hả? Tên giun dế nhà ngươi lại không có chuyện gì?
Lúc này, bên trong đất bùn truyền đến tiếng kinh ngạc khó tin của đại giao.
Hiển nhiên sau khi Từ Khuyết gõ nó lại không hề bị chấn thương, khiến cho nó cảm thấy rất kinh ngạc.
- Hừ, liền ngươi cũng muốn chấn thương ta?
Từ Khuyết lập tức cười gằn, lắc lắc đầu:
- Nói thật, vừa nãy ta chỉ là phát huy thực lực không tới hai phần mười.
- Hừ, con sâu cái kiến, ngông cuồng.
Đại giao gầm lên:
- Ngươi liền phát huy thực lực đỉnh phong đi, ta xem ngươi có thể làm gì ta?
- Không được, vô vị.
Từ Khuyết trực tiếp khoát tay áo một cái, lộ ra vẻ xem thường:
- Cái móng tay bỏ đi này của ngươi, liền bản bức thánh đều không cách nào chấn thương được, gõ xuống dùng làm cái chim gì?
- Làm càn!
Đại giao gào thét.
- Càn cái con chim, đừng kêu gào nữa, không phải ngươi nói ta làm gì ngươi sao? Ta có thể nắm ngươi vào trong tay.
Từ Khuyết nói xong, cười hì hì, song chỉ ngưng lại, điểm hướng về toà cung điện màu trắng trong lòng bàn tay kia.
Vèo!
Trong nháy mắt cung điện màu trắng sáng lên hừng hực.
- Thằng nhãi ranh ngươi dám!
Đại giao một lần nữa gào thét, cả tòa cục đất hình vuông to lớn đều đang chấn động.
- Ta dám đấy, ngươi có gan đi ra đánh ta đi.
Từ Khuyết bỉ ổi đáp lại nói, tiếp đó bàn tay bỗng nhiên hướng về phía trước vung lên/
Ầm!
Cung điện màu trắng trong lòng bàn tay, trong chốc lát tỏa ra một luồng lực hút mạnh mẽ, nhằm phía mảnh đất bùn to lớn chỗ đại giao kia, kể cả cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng to lớn này, đều đồng thời kéo về bên trong cung điện.
Mảnh đất bùn không ngừng bị thu nhỏ lại, hút vào bên trong cung điện, thu lại ở trong lòng bàn tay Từ Khuyết.
Tiếng gầm gừ của đại giao, cũng theo mảnh đất bùn này biến mất không còn tăm hơi, hoàn toàn bị cung điện thu lấy.
"Ầm!"
Đột nhiên, cung điện màu trắng trong lòng bàn tay Từ Khuyết phát sinh một tiếng vang trầm thấp, trong nháy mắt lực hút biến mất không còn tăm hơi, mảnh đất bùn vùi lấp đại giao này bị thu lại, nhưng cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng to lớn trên mặt đất kia, vẫn còn không bị thu hồi, trực tiếp kẹt ở trên tay Từ Khuyết.
- Đậu phộng, bị chất đầy rồi.
Từ Khuyết lập tức trừng to mắt.
Tuy rằng hắn sớm có dự liệu cung điện màu trắng có khả năng không thu được đồ vật có thể tích lớn như vậy, tuy nhiên không nghĩ tới sau khi thu vào mảnh đất bùn này, cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng này hoàn toàn bị kẹt ở bên ngoài.
Xa xa nhìn tới, giống như trên cung điện màu trắng trong lòng bàn tay hắn mọc ra một cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng to lớn có thể tích hoàn toàn không tỉ lệ thuận.
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi thật sự dám thu nó lại à?
Đoạn Cửu Đức đứng ở bên cạnh cửa động, trợn mắt ngoác mồm nói.
Mạc Quân Thần cũng lộ ra vẻ cay đắng, vị bang chủ này quả thực là gan to bằng trời, liền một con đại giao đã từng nuốt qua mấy vị Thần Linh cũng dám thu.
- Ta có thể không thu sao? Nếu như ta vứt nó ở chỗ này, vạn nhất người của Thần Nông Thị tộc chạy tới, phá cấm chế của nó đi, vậy gặp xui xẻo liền không chỉ là chúng ta, mà còn có hàng ngàn hàng vạn người ở Thiên Châu.
Từ Khuyết quang minh lẫm liệt nói.
Đoạn Cửu Đức:
- Ha ha!
Khóe miệng của Mạc Quân Thần cũng co giật, lúc trước Từ Khuyết còn chính miệng nói ra, muốn lôi kéo người của Thiên Châu cùng chết, nhưng mà bây giờ lại sửa lại cách nói, ngược lại còn vì người ở Thiên Châu mà suy nghĩ.
Đây là có ý gì? Mấy người ở đây cũng nhìn ra được, con hàng này rõ ràng coi trọng thân thể của con đại giao kia, muốn mang về tiến hành cắt xén.
- Được rồi, nên lấy đều đã lấy, có thể đi ra ngoài rồi.
Lúc này, Từ Khuyết quét bốn phía một chút, sau khi xác định chỗ này không có bảo bối gì khác, quyết định rời đi.
. . .
Cùng lúc đó, ở cửa ra vào bí cảnh dưới lòng đất.
Husky không biết từ đâu lấy ra một cái ghế tựa bãi cát, đang nghếch hai chân nhàn nhã gác ở phía trên.
Ánh mắt của nó, liếc tới cách đó không xa, nơi đó đang đứng vài tên tu sĩ, cũng đang nhìn Husky.
- Đã nói rồi mấy lần, nơi này thật không có Thiên Kim Phục Sinh Đằng, bản thần tôn có thể dùng sói phẩm bảo đảm, vì thế các ngươi đi nhanh lên đi.
Husky tận tình khuyên nhủ.
Vài tên tu sĩ kia lại không hề bị lay động, con ngươi quét qua vết máu ở gần Husky một chút, sắc mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Dù cho là hai vị Thái Ất Tán Tiên của Thần Nông Thị tộc đều đã bị giết, liền thi thể đều không còn lưu lại, nhưng khí tức vẫn còn chưa tan đi.
Vào lúc này, vài tên tu sĩ kia rõ ràng là nhận ra hai cỗ khí tức này, kết quả là không thấy người, chỉ nhìn thấy vết máu cùng với một con chó, loáng thoáng đã đoán được cái gì.
- Đậu phộng, nhanh như vậy liền lên rồi?
Lúc này, Husky tựa hồ cảm thấy được cái gì, hướng về cửa ra vào bí cảnh dưới lòng đất nhìn lướt qua, lại ngẩng đầu nhìn hướng về vài tên tu sĩ cách đó không xa, hô lớn:
- Bản thần tôn lặp lại lần nữa, nơi này thật sự không có Thiên Kim Phục Sinh Đằng, không tin thì đến đánh cuộc đi.
Nói đến đây, Husky nháy mắt cười nói:
- "ếu như các ngươi có thể thấy được một cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng, bản thần tôn liền ăn một cân phân tại chỗ, nhìn thấy hai cây, bản thần tôn liền ăn hai cân. Nhưng nếu như không nhìn thấy, khà khà, vậy các ngươi phải cho bản thần tôn một kiện Tiên Khí, như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận