Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 761: Ta Là Cha Ngươi

Lúc này, bên trong Phi Sương Điện.
Hoàng đế vừa mới phê duyệt tấu chương xong, đứng lên, đến đến bệ cửa sổ, hơi thở dài ra một hơi.
Ánh mắt của y nhìn kỹ cách đó không xa, một đám binh mã dưới bóng đêm bao phủ, chạy tới Thanh Tâm Cung.
Khóe miệng của hoàng đế không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
- Sau tối nay, thần binh này chỉ thuộc về Lý Quốc ta! Nhất thống thiên hạ, ngay trong tầm tay!
Đây chính là dã tâm của một đời đế vương.
Y chậm ung dung xoay người, đi đến cạnh giường, nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một phen, chờ đợi tin tức tốt mà Tấn vương mang về.
Y không biết rằng, trong nháy mắt lúc y nằm xuống, một tấm phù lục màu vàng ở giữa chiếc giường vừa vặn dính sát lên phía sau lưng.
"Vèo!"
Cả người hoàng đế lập tức cứng lại ở trên giường, ánh mắt từ từ trống rỗng, dại ra.
Ngay sau đó, một thanh âm ở trong đầu của y nổ vang "Ta là cha ngươi!".
- Cha? Phụ hoàng?
- Có nghe thấy không, ta là cha ngươi, không, ta không phải phụ hoàng của ngươi, ta là cha nuôi của ngươi. Lập tức mang người của ngươi tới, lăn đến Thanh Tâm Cung nhìn ta trang bức!
...
Cùng lúc đó, ở ngoài Thanh Tâm Cung.
Từ Khuyết đang đứng ở trên một chiếc xe hở mui, khóe miệng đang mang theo ý cười, vừa mới dùng ý niệm tẩy não hoàng đế xong, tâm tình cực kỳ sung sướng.
- Một tấm Khôi Lỗi Phù tiếp theo, có thể cân nhắc cho thái hậu tỷ tỷ rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Lập tức, ánh mắt của hắn nhìn về những chiếc xe tăng phía trước kia, trận địa chiến xa vũ trang, cánh tay khẽ nâng lên, chuẩn bị ở trong hoàng cung này làm một hồi nghi thức duyệt binh.
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, tiểu quận chúa và tiên tử vừa vặn từ trong tẩm cung đẩy cửa đi ra, nhìn thấy một màn ngoài cửa, trong nháy mắt liền ngây người.
- Chuyện này...
- Đây là cái gì?
Bất kể là xe tăng hay là hỏa tiễn, hoặc là chiến đấu cơ và Iron Man, thất cả đều là đồ vật mà các nàng chưa từng nhìn thấy.
Lúc này, hai người đều tỏ vẻ dại ra, triệt để sững sờ tại chỗ.
- Nghi thức duyệt binh của Tạc Thiên Bang, hiện tại bắt đầu!
Từ Khuyết đứng trên xe mui trần, chẳng khác nào một vị đế quân, khí thế bàng bạc, trầm giọng hét lớn, đồng thời cánh tay đột nhiên vung lên.
Ầm!
Trong nháy mắt, hết thảy các đội xe tăng và xe hỏa tiễn, toàn bộ khởi động, chậm rãi tiến lên.
Gần như cùng lúc đó, ở chỗ cánh cửa hình vòm ở ngoài Thanh Tâm Cung có một nhánh binh mã đang chen chúc tới.
Tấn vương xông lên phía trước, khí thế phi phàm, trong tay còn nắm một cây súng lục, quát to:
- Tiểu tặc Hoa An, còn không mau đi ra...
Nói còn chưa dứt lời, Tấn vương liền ngơ ngác ở tại chỗ.
Một ngàn tên tử sĩ ở phía sau càng trực tiếp sững sờ ở tại chỗ, trợn mắt ngoác mồm!
Bọn họ không thể tin được những thứ đang diễn ra ở rước mắt.
Từng thứ đồ vật bằng sắt thép khổng lồ giống như quái vật đang chậm rãi đi qua trước mặt bọn họ.
Đội hình chỉnh tề này, nhìn qua liền biết thân thể cứng rắn không thể phá vỡ, họng pháo to lớn toả ra một luồng khí phách làmngười khác phải nghẹt thở.
Đây là thần vật cỡ nào?
Sao... làm sao lại xuất hiện ở trong cung?
"Cạch cạch cạch cạch cạch..."
Lúc này, trực thăng chiến đấu bay qua không trung, thanh âm cánh quạt to lớn chuyển động vang vọng không gian.
Tiếp đó, mười mấy chiếc phi cơ tiêm kích xẹt qua.
Vèo! Vèo! Vèo!
Đuôi phi cơ bốc ra làn khói màu sắc sặc sỡ, trên không trung tạo thành từng đạo từng đạo cầu vồng to lớn.
Vèo! Vèo! Vèo!
Gần như cùng lúc đó, mấy chục con Iron Man từ không trung xẹt qua, bỗng nhiên lướt tới chỗ Tấn vương và đám tử sĩ.
Thân thể tầng tầng rơi xuống đất, trực tiếp đánh mặt đất đến rạn nứt.
Tiếp đó, tất cả Iron Man đều giơ cánh tay lên, lòng bàn tay phát sáng nhắm ngay Tấn vương cùng tất cả tử sĩ.
- Phát hiện thấy vũ khí uy hiếp!
- Trong vòng ba giây bỏ vũ khí xuống, bằng không tiến hành loại bỏ.
...
"Ầm!"
Tấn vương sợ đến mức từ trên ngựa ngã xuống tại chỗ, mặt lộ vẻ sợ hãi và ngơ ngác, khó có thể tin nhìn những người sắt biết nói trước mắt.
Mà hơn một nghìn tên tử sĩ phía sau càng sững sờ ở tại chỗ, thật lâu vẫn không hoàn hồn lại được.
Ba giây chớp mắt liền qua, súng lục của Tấn vương rơi xuống, nhưng đám tử sĩ còn lại không hề nhúc nhích gì.
Vèo!
Trong nháy mắt, lòng bàn tay của một con Iron Man sáng lên ánh sáng màu trắng, bắn nhanh ra một chùm sáng chói mắt.
Ầm!
Một tên tử sĩ bị bắn trúng tại chỗ, cả người bay ra, trực tiếp đập xuống mặt đất phía sau, trong khoảnh khắc không còn khí tức.
Một màn bất thình lình này, lập tức để cho đông đảo tử sĩ giật mình tỉnh lại.
Liền ngay cả Tấn vương cũng biến sắc, tại chỗ quát:
- Nhanh, nhanh ném những khẩu súng kia xuống!
Lúc như thế này, y đã không để ý tới chuyện giết Từ Khuyết nữa.
Bởi vì thực lực của hai bên chênh lệch rất rõ ràng, ở đây có nhiều quái vật sắt thép như vậy, đừng nói những người sắt này, tùy tiện một cái xe bọc thép to lớn bên cạnh, đều có thể nghiền ép bọn họ.
Đây còn đánh cái quái gì nữa.
Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!
Lập tức, đông đảo tử sĩ đều ném súng ống trong tay xuống, tâm thần rung mạnh, cực kỳ thấp thỏm nhìn những con Iron Man kia.
Mặc dù bọn họ ôm quyết tâm quyết tử đến đây, nhưng đối mặt với quái vật sắt thép chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy như vậy, tâm tư cũng đã sụp đổ.
Bởi vì đây là tồn tại căn bản là không thể nào địch nổi. Hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng chiến thắng, càng không nhìn thấy ý nghĩa của việc hi sinh.
- Ơ! Vương gia, ngươi cũng tới xem duyệt binh à?
Lúc này, một cái xe hở mui xa hoa từ trước mặt bọn họ chậm rãi trải qua.
Từ Khuyết đang đứng trên đó, tỏ rõ nụ cười xán lạn, quay về bọn họ phất tay.
Bắp thịt trên mặt Tấn vương lập tức co giật, há mồm đã muốn gầm lên, nhưng vừa nhìn thấy nhiều quái vật sắt thép ở xung quanh làm người tê cả da đầu như vậy, lập tức lại cứng rắn đem nuốt lời muốn nói trở vào.
Từ Khuyết thấy dáng dấp kia của y, cũng không khỏi vui vẻ, con ngươi hơi híp lại, nhìn về phía những tử sĩ ở phía sau hắn, cười tủm tỉm hỏi:
- Các ngươi đây là chuẩn bị đến giết ta sao?
-...
Đám tử sĩ ngậm chặt miệng, không dám mở miệng.
Vấn đề thế này đáp lại thế nào? Trả lời sao? Nếu như đáp phải chẵng phải tự tìm đường chết à?
Trả lời không phải? Đây không phải khinh người ta ngu ư, mọi người đều đã rõ ràng như thế...
Lúc này, Tấn vương rốt cục nâng lên dũng khí, trầm giọng nói:
- Hoa An, giao con gái của bản vương giao ra đây, việc này sẽ không tiếp tục tính toán với ngươi nữa!
- Ồ, ngươi không tính toán với ta nữa? Nhưng ta còn muốn tính toán với các ngươi đây.
Từ Khuyết bỉ ổi cười nói, tay hơi vung lên, mấy chục con Iron Man lập tức giơ cánh tay lên.
Gần như cùng lúc đó, tất cả xe tăng và xe hỏa tiễn đều dừng lại, "Loảng xoảng loảng xoảng" vài tiếng, vô số họng pháo đều nhắm vào Tấn vương cùng đám tử sĩ.
Sắc mặt của dám tử sĩ lúc này trắng bệch, đều không tự chủ được lùi lại một bước.
Tấn vương không có cách nào nhịn được nữa, lúc này quát lên:
- Hoa An, lẽ nào ngươi muốn đối địch với toàn bộ Lý Quốc hay sao?
- Đối địch với Lý Quốc?
Từ Khuyết cười cợt, lắc lắc đầu nói:
- Xin lỗi, cái Lý Quốc này của các ngươi còn không có tư cách trở thành kẻ thù của ta.
- Ngươi nói cái gì?
Tấn vương lúc này cả giận nói.
Liền ngay cả hơn một nghìn tên tử sĩ phía sau cũng trừng mắt lên, có chút giận dữ.
Lời này của Từ Khuyết quá mức tùy tiện, tuy những quái vật sắt thép trước mắt này rất đáng sợ, nhưng Lý Quốc bọn họ có hàng ngàn hàng vạn binh mã, không nhất định sẽ yếu hơn những quái vật sắt thép này.
Nhưng bây giờ hắn lại nói, Lý Quốc còn không có tư cách làm kẻ địch của hắn, chuyện này quả thật chính là nhục nhã trần trụi.
- Sĩ khả sát bất khả nhục! Hoa An, ngày hôm nay bản vương cùng ngươi quyết một trận tử chiến!
Tấn vương nổi giận gầm lên một tiếng, rút lợi kiếm bên hông ra, liền muốn xông lên cùng Từ Khuyết đánh nhau/
- Dừng tay!
Đột nhiên, một đạo thanh âm quát mắng truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thái hậu xinh đẹp tuyệt trần kia đang vội vã chạy tới.
Ở dưới sắc trời tối, trên dung nhan mỹ lệ của nàng tràn ngập tức giận.
- Tham kiến thái hậu.
Lúc này, hơn một nghìn tên tử sĩ vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nghe lệnh.
Vương gia cũng ngẩn ra, vội vàng thi lễ nói:
- Tấn vương gặp qua thái hậu.
- Hừ! Các ngươi thật là to gan, dám xông vào Thanh Tâm Cung của ai gia!
Thái hậu lạnh giọng trách mắng.
- Thái hậu chớ nên hiểu lầm, chúng ta tới đây là muốn tiêu diệt phản tặc...
Sắc mặt của Tấn vương khẽ thay đổi, há mồm giải thích.
- Cha!
Lúc này, lại một đạo thanh âm kinh ngạc truyền đến.
Tiểu quận chúa mang theo Tử Hà tiên tử một đường chạy tới, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tấn vương cũng sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức tỏ vẻ vui mừng nói:
- Vân nhi, ngươi... ngươi quả thực ở đây. Bụng ngươi...
Nói đến đây, y theo bản năng nhìn về phía bụng của tiểu quận chúa, tiếp đó sửng sốt.
Bụng của tiểu quận chúa vẫn cực kỳ bằng phẳng, vẫn là eo thon nhỏ như lúc trước, căn bản không hề một điểm chập trùng.
Tấn vương lập tức ngây người:
- Chuyện này... chuyện này không đúng rồi, theo lý mà nói, mấy tháng, hẳn là...
- A? Cha đang nói cái gì thế?
Tiểu quận chúa đầu óc mơ hồ, vội chạy tiến lên, bắt lấy cánh tay của Tấn vương, làm nũng nói:
- Cha, người đừng trách Hoa An, lần này là con muốn Hoa An mang con đi ra ngoài chơi, hơn nữa thái hậu cũng rất thương con, mới để chúng con ở lại đây..
- Đi ra ngoài chơi?
Tấn vương ngẩn ra, tiếp đó cả giận nói:
- Hồ đồ, ngươi có biết tên Hoa An này muốn làm gì không? Hắn muốn tạo phản đấy!
- Tạo phản?
Tiểu quận chúa nghe nói như thế, trong nháy mắt sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết.
Liền ngay cả thái hậu cũng cả kinh, đôi mắt đẹp trong nháy mắt quét về phía Từ Khuyết, mang theo một loại chất vấn nghiêm túc.
Từ Khuyết tỏ vẻ hời hợt, lắc đầu cười nói:
- Buồn cười. Ta làm sao có khả năng sẽ tạo phản đây? Quả nhiên người trong giang hồ, không miễn được sẽ có lúc dính scandal và lời đồn thất thiệt.
- Vô sỉ, ngươi rõ ràng lưu lại bức thư, rõ ràng viết là muốn mưu quyền soán vị!
Tấn vương nổi giận nói.
- Vương gia, ngươi có phải là hồ đồ rồi hay không? Ta mưu ai quyền, soán vị ai đây?
Từ Khuyết lắc đầu cười lạnh.
- Hừ, việc này ngươi còn dám nguỵ biện, ngươi đương nhiên là muốn cướp long ỷ của hoàng thượng!
Tấn vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tái nhợt nói.
Từ Khuyết lúc này trừng to con mắt, kích động nói:
- Vương gia, ngươi bị bệnh thần kinh à? Ta soán ngôi vị hoàng đế của con trai mình làm gì?
Bạch!
Lời vừa nói ra, bầu không khí toàn trường trong nháy mắt cứng lại.
... con trai?
Hắn lại nói, hoàng thượng là con trai của hắn?
Tấn vương ngây người.
Hơn một nghìn tử sĩ cũng há hốc mồm.
Thái hậu càng là trừng lớn đôi mắt đẹp, khó có thể tin Từ Khuyết sẽ nói ra những lời này.
Ngay sau đó, một cơn lửa giận cuồng dâng ở trong lòng mọi người.
Hiển nhiên bọn họ đều rõ ràng, loại người nhìn qua còn trẻ hơn cả hoàng thượng như Từ Khuyết, tuyệt đối không thể có quan hệ gì với thái hậu.
Mà xưng hô hoàng thượng này, không chỉ đại biểu cho một vị trí, mà còn đại biểu cho vinh dự của toàn bộ Lý Quốc bọn họ.
Bây giờ Từ Khuyết lại nói khoác không biết ngượng, đem người chí cao vô thượng trong lòng bọn họ hạ xuống thành con trai hắn, đây quả thực là nhục nhã lớn lao đối với bọn họ.
- Hoa An, ngươi... ngươi thật là to gan!
Tấn vương lúc này nổi giận nói.
Thái hậu cũng tỏ vẻ âm trầm, lạnh lùng nói:
- Chí Tôn Bảo, ngươi có biết rằng ngươi không chỉ đang nhục sự trong sạch của ai gia, mà còn đang nhục nhã toàn bộ Lý Quốc ta hay không!
- Hoàng thượng giá lâm...
Đúng lúc này, một tiếng thét to sắc bén của một tên thái giám vang vọng tứ phương.
Tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt, xoay người nhìn tới.
Hoàng đế trên người mặc long bào, đang cùng một đám cấm vệ và thái giám cung nữ đi theo, hấp tấp chạy tới.
- Tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
Hơn một nghìn tên tử sĩ lúc này cùng hô lên, tràn ngập kính ý.
Tấn vương cũng vội vàng thi lễ.
Thái hậu lại hơi run run, tiếp đó hơi nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Từ Khuyết một cái, không khỏi lắc đầu, tựa hồ cảm thấy lần này e rằng không giúp được Từ Khuyết nữa rồi.
Nhưng mà, sau khi hoàng đế vội vã chạy tới, không nhìn đám tử sĩ bái kiến, không nhìn Tấn vương thi lễ, càng không nhìn thái hậu.
"Ầm" một tiếng, y chạy tới, trực tiếp quỳ gối trước mặt Từ Khuyết, la lớn:
- Tham kiến cha nuôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận