Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 485: Vẫn Nên Để Ta Tự Mình Ra Tay

Cứ thế, mười một người của Tạc Thiên Bang, mỗi người đều lần lượt tiến lên biểu diễn khả năng của chính bản thân mình.
Khiến tất cả mọi người xem đến sững sờ, thậm chí Trương Đan Sơn lúc trước bị mắng cũng mờ mịt.
Tại sao những cường giả Anh Biến kỳ này, tính khí lại quái lạ như này?
Phong phạm của cường giả Anh Biến kỳ đâu?
Dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm của cường giả đâu?
Tại sao tất cả đều có dáng vẻ như quỷ thế này?
Đem ra so sánh một hồi, ngược lại thì Bang chủ Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, nhìn có vẻ là bình thường nhất.
- Trương Đan Sơn, thế nào? Có phải là bị sợ tè ra quần rồi không? Tóm lại là ngươi muốn đấu với ai? Hay ngươi muốn quần chiến? Cá nhân ta kiến nghị nên quần chiến, như vậy thì kết thúc sẽ nhanh hơn một chút.
Lúc này, Từ Khuyết cười híp mắt mở miệng nói.
Trương Đan Sơn tỉnh táo lại, vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Từ Khuyết, đừng tưởng rằng các ngươi nhiều người là có thể ngông cuồng, các ngươi chẳng qua chỉ có thực lực Anh Biến kỳ tầng ba yếu ớt, ngày hôm nay ta sẽ để ngươi thấy rõ, cái gì gọi là thực lực chân chính.
Ầm!
Trong nháy mắt, sau lưng Trương Đan Sơn đột nhiên dâng lên một biển lửa, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, gã như hóa thân thành một người lửa, khí tức kinh thiên động địa, trong nháy mắt tăng cao.
Sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều kịch biến, vô cùng hoảng sợ.
- Không... không ngờ y đã có thể hợp nhất chân nguyên chi hỏa với thân thể?
- Sao có khả năng? Sao y có thể làm được?
- Y không phải cường giả Anh Biến kỳ bình thường nữa rồi, một khi thân thể dung hợp với chân nguyên chi hỏa, thân thể đã trở nên đao thương bất nhập rồi.
- Thật đáng sợ, có lẽ thực lực y còn cường đại hơn so với Hỏa Hoàng lúc trước.
Mọi người hoảng sợ nói.
Trương Đan Sơn càn rỡ lớn tiếng cười, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Từ Khuyết tiểu nhi, bản Tông chủ còn phải cảm tạ vụ nổ năm đó của ngươi, trong lúc bế quan lại tìm được một quyển vô thượng pháp quyết, có thể dung hợp chân nguyên và thân thể làm một thể, dùng chân nguyên chi hỏa rèn luyện thân thể đến mức đao thương bất nhập, ta muốn xem ngươi có tư cách gì mà đòi đánh một trận cùng bản Tông chủ?
"Hítt!"
Thấy Trương Đan Sơn tự mình xác nhận, phần lớn đệ tử Thái Dịch Phái đều hít một ngụm khí lạnh.
Bọn họ đều rõ ràng, nhược điểm lớn nhất của rất nhiều tu sĩ chính là thân thể không đủ cứng rắn, đây cũng là lý do tại sao trong cùng một cấp bậc mà Yêu thú có thể mạnh mẽ hơn Nhân tộc.
Mà hiện tại, Trương Đan Sơn không chỉ có tu vi Anh Biến kỳ tầng sáu, mà thân thể còn được rèn luyện qua, thực lực tổng thể sợ rằng đã có thể liều mạng với cường giả Anh Biến kỳ bảy tầng!
- Xong rồi, lần này có lẽ sẽ thua mất.
Một đệ tử Thái Dịch Phái không khỏi run giọng nói.
Những người còn lại cũng cảm thấy bất an.
Vốn khi một đám thiên tài của Tạc Thiên Bang xuất hiện khiến họ vô cùng hưng phấn cùng kích động, nhưng hiện tại thấy Trương Đan Sơn có thực lực tăng vọt như thế, bọn họ không khỏi bắt đầu thấp thỏm.
- Tiêu... Từ Khuyết, ngươi đi mau.
Lúc này, Tô Vân Lam khẽ mấp máy đôi môi truyền âm cho Từ Khuyết đạo, âm thanh có chút run rẩy.
- Không cần lo lắng, so sức mạnh thân thể thì gã còn chưa đủ tư cách đâu.
Nhưng Từ Khuyết chỉ cười nhạt một tiếng, hơi lắc đầu.
Dùng chân nguyên chi hỏa rèn luyện thân thể?
Rất trâu bò sao?
Vậy ta có nên cho ngươi biết, ta đã từng dùng Tử Tiêu Thần Lôi và thượng cổ hạo kiếp để rèn luyện thân thể?
Ta còn có nên nói cho ngươi, ta luyện Minh Vương Trấn Ngục Thể, còn hấp thu toàn bộ long mạch của Hỏa Nguyên Quốc?
Đùa à, ta là loại người kiêu ngạo như thế sao?
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Husky nói:
- Bì Bì Tôm, đây là thời điểm ngươi ra trận đấy, ông ta nói thân thể ông ta lợi hại, ngươi đi qua đạp một chân thử xem.
- Bản thần tôn không đi.
Husky lập tức từ chối.
Con hàng này trời sinh nhát gan, dù cho thân thể thành thánh nhưng nó vẫn sợ, lúc nào cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt thành bộ dáng cao nhân.
Nó lạnh lùng liếc một cái, tràn ngập khinh bỉ nói:
- Mặt hàng này không đáng để bản thần tôn ra tay. Sợ không cẩn thận đá chết y.
- Nếu ngươi có thể đá chết y, ta mời ngươi ăn Hamburger một năm.
Từ Khuyết cười nói.
- Một... Một năm?
Con ngươi của Husky xoay vòng, nhưng vẫn không vượt qua được nỗi sợ trong lòng, nó lắc đầu nói:
- Bản thần tônng phải người như thế.
Từ Khuyết nhàn nhạt nói:
- Một năm đậu hủ thúi.
Husky nghe thế cả người chấn động, nó lập tức hét lớn:
- Việc này để bản thần tôn ra tay, Trương Đan Sơn, đi ra nhận lấy cái chết! Gào gừ!
Lúc này, cuối cùng Husky cũng có một điểm huyết tính, tựa như hóa thân thành một con sói hung ác, sải chân phóng tới Trương Đan Sơn.
- Muốn chết!
Trương Đan Sơn phẫn nộ rít gào, trong tay hóa ra hai đóa hỏa diễm to lớn, cũng vọt lên.
hành vi này của Từ Khuyết quá làm nhục người khác, không tự mình ra tay thì thôi, ngược lại còn để sủng vật ra tay, đồng thời còn nói thân thể con chó này càng mạnh hơn, đây chẳng phải đang mắng Trương Đan Sơn hắn chẳng bằng con chó của hắn sao?
"Gào!"
Nhưng Husky nhìn thấy Trương Đan Sơn lao ra, lập tức sợ đến mức gào lên một tiếng, trực tiếp quay đầu chạy.
Thái độ thay đổi nhanh chóng khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy mà líu lưỡi.
Khóe miệng Từ Khuyết nhất thời co giật, mẹ nó, con chó hèn yếu này đúng là không dựa dẫm được.
- Quên đi, ta vẫn nên tự mình ra tay thì hơn.
Hắn cười lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng, dưới chân dẫm một cái, đột nhiên lôi điện hện ra.
Vèo!
Từ Khuyết hóa thành một tàn ảnh, trực tiếp phóng tới Trương Đan Sơn.
Mọi người đều sợ hết hồn.
Điên rồi sao?
Hắn lại muốn chính diện đối đầu với Trương Đan Sơn?
Như thế chẳng phải sẽ bị thân thể đối phương khắc chế?
- Ha ha, ngươi vẫn là cuồng vọng vô tri như trước, dám trực diện đối đầu với bản Tông chủ! Đi chết đi!
Trương Đan Sơn cười lạnh một tiếng, con ngươi hiện ra vẻ điên cuồng, tay nắm thành quyền đấm ra một quyền mạnh mẽ nóng rực về phía Từ Khuyết.
Một quyền này cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả hư không cũng biến thành vặn vẹo.
- Không được!
- Từ Khuyết thiếu hiệp, mau tránh ra!
- Từ Khuyết!
Đám đệ tử Thái Dịch Phái, và Tô Vân Lam vô cùng hoảng sợ thét lên.
Nhưng Từ Khuyết vẫn bình tĩnh thong dong, đối mặt với một quyền kinh thiên động địa của Trương Đan Sơn, phản ứng của hắn chính là... Dùng nắm đấm.
"Ầm!"
Lúc này, một quyền của Trương Đan Sơn vừa vặn đánh xuống cánh tay Từ Khuyết, ầm một tiếng nổ vang.
Nhưng Từ Khuyết không bị thương chút nào vẫn bình yên vô sự đứng đó, còn Trương Đan Sơn lại bị đẩy lui vài bước, hai tay nứt toác ra vô số vết thương, máu tươi cuồn cuộn không ngừng chảy ra ngoài.
"Rào!"
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều ồ lên, trợn to hai mắt, dáng vẻ khó có thể tin.
Sức mạnh thân thể của Từ Khuyết thiếu hiệp lại cường đại hơn so với Trương Đan Sơn?
Chuyện này... Như thế thân thể chẳng phải sắp thành thánh sao?
- Ngươi... ngươi...
Trương Đan Sơn cũng bị doạ, liên tiếp lui về phía sau vài bước, vẻ mặt sợ hãi cùng chấn động nói:
- Không thể, không thể, thời gian chỉ hơn một năm, sao ngươi có thể có thể mạnh mẽ như vậy?
Một lần giao thủ đã khiến một quyền của y tan vỡ, từ đó hoàn toàn có thể thấy, Từ Khuyết bây giờ đã không còn là thiếu niên Kim Đan kỳ năm đó nữa.
"Hắc hắc hắc!" Lúc này, Từ Khuyết tà ác nở nụ cười, tiếng cười cổ quái, áp sát Trương Đan Sơn.
Mí mắt Trương Đan Sơn khẽ giật, trong lòng cực kỳ bất an, không tự chủ được lùi lại mấy bước, cả kinh nói:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Vèo!
Đột nhiên, thân hình Từ Khuyết vụt một cái, đột nhiên biến thành mơ hồ tại chỗ.
Chớp mắt sau, hắn đã đột ngột xuất hiện trước mặt Trương Đan Sơn, khóe miệng còn lên một nụ cười lạnh lẽo, hai tay nắm thành quyền, đấm loạn về phía Trương Đan Sơn.
Nhất thời, một mảnh quyền ảnh mơ hồ hoàn toàn bao phủ Trương Đan Sơn lại.
"A!" Trương Đan Sơn không có chỗ trốn, liên tiếp bị quyền ảnh đáng sợ kia nện lên người, máu tươi không ngừng chảy ra.
Đồng thời, trong lúc gã bị đánh đến ngơ người thì âm thanh mơ hồ của Từ Khuyết vẫn truyền đến
- Đánh lên ngực ngươi, đánh lên ngực ngươi, nắm tay nhỏ đánh lên ngươc ngươi, nắm tay nhỏ từng quyền đánh nát đầu ngươi! Đánh chết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận