Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1020: Ngục Giam Phong Vân (5)

Tự do?
Tự do em gái ngươi!
Đông đảo phạm nhân ở đây lập tức trừng to mắt, suýt nữa tức giận đến nỗi phun ra một ngụm máu.
Lời này của Từ Khuyết, trong nháy mắt càng làm cho tình thế trở nên căng thẳng hơn.
Thời điểm như thế này còn hô muốn tự do, CMN lại còn tự do vạn tuế, rõ ràng là muốn vượt ngục mà.
Sắc mặt của hơn mười ngục tốt trong nháy mắt liền đen lại, đầu lĩnh của đám ngục tốt mới vừa thở ra một hơi, vào lúc này mặt lại một lần nữa căng thẳng, con ngươi trừng trừng nhìn chằm chằm vào mọi người.
- Các vị, đừng nghe tiểu tử này nói bậy nói bạ, chúng ta muốn tự do, nhưng không phải là bây giờ.
Lúc này, đám phạm nhân lo lắng giải thích.
Đầu lĩnh ngục tốt hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, các ngươi có ý đồ vượt ngục, còn muốn tự do? Nghĩ quá nhiều rồi đi?
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của đám phạm nhân cũng cứng lại, lập tức chậm rãi âm trầm.
Có ý đồ vượt ngục?
Ý đồ CM ngươi à, chuyện này liên quan quái gì tới chúng ta?
Mấu chốt là chúng ta muốn tự do thì làm sao?
Chỉ cần quét sạch điểm ác, không phải là có thể rời đi rồi sao?
Dựa vào cái gì mà nói chúng ta nghĩ quá nhiều?
Tâm tình của mọi người mơ hồ đã bắt đầu bị lời nói của đầu lĩnh ngục tốt kích thích, hai bên giờ khắc này giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng có thể bạo phát một hồi đại chiến.
"Vèo!"
Đúng lúc này, một vệt sáng từ đàng xa lướt tới, trực tiếp rơi vào trong tay của tên đầu lĩnh ngục tốt.
Đó là một cái ngọc lệnh.
Sau khi đầu lĩnh ngục tốt kiểm tra nội dung, con ngươi hiện lên một tia hàn ý, trầm giọng nói:
- Ngục trưởng có lệnh, điều động những ngục tốt khác trong Phật ngục, áp giải tất cả người vượt ngục đến Phật ngục cấp năm, người phản kháng, giết ngay tại chỗ!
Rào!
Lời vừa nói ra, sắc mặt của hơn mười phạm nhân ở đây liền kịch biến.
Áp giải đến Phật ngục cấp năm?
Đây chẳng phải là giống như nhốt vào tử lao rồi sao?
Phật ngục cấp năm còn có cơ hội làm việc tốt ư? Không có, nếu như đi vào, vậy cả đời này đừng hòng đi ra được nữa.
- Dựa vào cái gì? Chúng ta vẫn đang đàng hoàng đợi, dựa vào cái gì nhốt chúng ta vào Phật ngục cấp năm?
- Chúng ta không phục!
- Phá hoại khóa cửa chính là tiểu tử này, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt chúng ta?
Lúc này, hơn mười phạm nhân kia phẫn nộ quát, đằng đằng sát khí.
Từ Khuyết lập tức nở nụ cười, cũng hô theo:
- Không sai, phá hoại khóa cửa chính là ta, không tin thì ta có thể biểu diễn cho các ngươi xem.
Nói xong, song chỉ của Từ Khuyết khép lại, trực tiếp điểm về một cái phòng gian bên cạnh.
"Loảng xoảng!"
Cùng với một tiếng kim loại rung lanh lảnh, chiếc khóa liền trực tiếp bị gãy vỡ rơi xuống đất.
Trong giây lát, đám ngục tốt sửng sốt, tỏ vẻ dại ra.
Cho dù đoàn người vẫn đang nói khóa cửa là do Từ Khuyết phá hoại, nhưng đám ngục tốt này làm sao có thể tin tưởng? Nhưng giờ phút này, chân chính tận mắt nhìn thấy Từ Khuyết phá tan khóa cửa, hơn mười ngục tốt đều bị dọa sợ rồi.
Chỉ là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, lại có thể dùng một chiêu phá tan khóa cửa?
Sao có thể?
Hơn mười phạm nhân lại đang cười lạnh, lúc trước bọn họ nhìn thấy Từ Khuyết đánh hỏng khóa cửa, cũng là loại vẻ mặt dại ra này, vào lúc này đã có sớm chuẩn bị, vô cùng bình tĩnh.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, lần chứng minh này của Từ Khuyết, ngược lại là đang giúp bọn họ giải vây.
- Thế nào? Bây giờ các ngươi tin chưa? Từ đầu tới đuôi, chúng ta đều là vô tội!
Các phạm nhân lập tức sức lực mười phần nói, cũng đưa tới ánh mắt cảm kích cho Từ Khuyết.
Tuy từ vừa mới bắt đầu, chính là Từ Khuyết hãm hại bọn họ, nhưng bây giờ Từ Khuyết lại giúp bọn họ giải vây, khiến cho bọn họ có thêm một chút hảo cảm với Từ Khuyết.
Nhưng mà đám ngục tốt vẫn biểu hiện lãnh đạm như cũ, ánh mắt của tên đầu lĩnh ngục tốt vẫn sắc bén, lạnh giọng quát lên:
- Bất kể là ai phá hoại khóa cửa, bây giờ ngục trưởng đã hạ lệnh, tất cả mọi người đều phải áp giải vào trong Phật ngục cấp năm, còn thủ phạm phá hoại khóa cửa, chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm ngặt hơn!
- Cái gì?
Vẻ mặt của hơn mười phạm nhân trong nháy mắt kịch biến, con ngươi nhanh chóng co lại, lửa giận đã điên cuồng bốc lên.
Rõ ràng đã chứng minh trong sạch, vẫn còn muốn giam giữ bọn họ đến Phật ngục cấp năm?
Dựa vào cái gì?
Lẽ nào tất cả đều do ngục trưởng kia định đoạt?
- Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên phối hợp, nếu như lại phản kháng, nhẹ thì bị giết chết ngay tại chỗ, nặng thì bị nhốt vào Phật ngục cấp bảy!
Đầu lĩnh ngục tốt lạnh giọng cảnh cáo.
Bây giờ ngục trưởng đã hạ lệnh, còn có cứu viện đang tới, y nắm giữ mười phần sức lực đi đối mặt với đám phạm nhân này.
- Chúng ta không phục!
Hơn mười phạm nhân tức giận rống to, cả người đằng đằng sát khí.
Những người này có thể đạt đến thực lực như ngày hôm nay, trên tay người nào chưa từng dính máu tươi? Ai không phải kẻ tàn nhẫn?
Nếu không phải bị nhốt lại ở Thiện Ác thôn, đám người kia hung hãn lên thì tàn nhẫn không kém một ai cả.
Nhưng bây giờ bọn họ đàng hoàng đợi, tuân thủ tất cả quy tắc, nhưng bởi vì Từ Khuyết đã đánh vỡ tất cả những thứ này.
Mấu chốt là sau khi đánh vỡ, gây nên những phản ứng liên tiếp này, ngục trưởng lại lấy quyền ép người, không hỏi đúng sai phải trái liền muốn nhốt bọn họ vào Phật ngục cấp năm, khiến cho bọn họ rất khó chịu, lại càng không phục.
- Không phục? Các ngươi có tư cách gì mà không phục? Nơi đây chính là Phật ngục, tiến vào nơi này, dù cho các ngươi là rồng cũng phải đàng hoàng nằm úp lại cho ta.
Đầu lĩnh ngục tốt lớn tiếng quát lên.
Husky lập tức liền không vui, quát to:
- Thối lắm, bản thần tôn chính là rồng, bầy kiến cỏ các ngươi, cũng dám bảo bản thần tôn nằm úp?
Con ngươi của Từ Khuyết hơi híp lại, nhìn về phía đám ngục tốt, cười nhạt nói:
- Giảng đạo lý đi, đây quả thật là các ngươi không đúng. Ta đã sớm nói rồi, kẻ cầm đầu việc này là ta, các ngươi cần gì phải đi liên luỵ tới những người khác? Có chuyện gì, cứ việc nhằm vào ta đây này.
- Ngươi tính là thứ gì?
Đầu lĩnh ngục tốt hừ lạnh một tiếng, giống như châm chọc nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Y đường đường là tồn tại Nhân Tiên cảnh, chỉ là một Hợp Thể kỳ đỉnh phong, dù cho là một chiêu phá được khóa cửa, nhưng cũng khó có thể làm cho y kiêng kỵ.
Thậm chí là nói, từ lúc vừa mới bắt đầu, y chưa từng đem bọn Từ Khuyết xem là uy hiếp, chưa từng để Từ Khuyết vào mắt.
- Ta? Xin lỗi, ta chẳng là gì cả.
Khóe miệng của Từ Khuyết lập tức nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Đám phạm nhân vừa nghe được lời này, không khỏi sửng sốt một chút.
Tên này lại tự mắng mình chẳng là gì?
Đậu phộng, hắn tức giận rồi sao?
Không đúng rồi, đây không giống như tác phong của cái tên này, lúc tên này hãm hại người tàn nhẫn như vậy, làm sao lại có thể tự mắng mình như vậy đây?
Vèo!
Đột nhiên, cùng với một tiếng vang nhỏ, bóng người Từ Khuyết chậm rãi mơ hồ tại chỗ, biến mất.
- Hừ, muốn chết!
Đầu lĩnh ngục tốt cảm ứng được sát khí kéo tới, lúc này hừ lạnh một tiếng, rút một thanh trường đao bên hông ra, mỏng như cánh ve, nhưng mang theo ánh sáng óng ánh, bỗng nhiên chém xuống phía trước.
Ầm!
Linh khí bốn phía đột nhiên tụ tập tới, hóa thành đao ảnh mạnh mẽ hạ xuống, mặt đất của nhà lao trong nháy mắt bị nổ vang, liền hư không cũng đang vặn vẹo.
"Híttt!"
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây lập tức ngưng lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
- Đao quyết thật mạnh!
- Chẳng trách có thể trở thành đầu lĩnh ngục tốt.
- Một đao này không giống bình thường, tiểu tử kia nguy hiểm rồi.
Đám phạm nhân đều thấp giọng thầm nói, trong lòng kiêng kỵ vạn phần.
- Ồ?
Đột nhiên, đầu lĩnh ngục tốt kinh dị kêu lên một tiếng, tiếp đó sắc mặt đột nhiên kịch biến, lạnh cả sống lưng, thân thể cấp tốc xông về phía trước.
Ngay sau đó, hư không phía sau y đột nhiên hiện ra một vòng sóng gợn, tiếp đó bóng người Từ Khuyết xuất hiện, tay cầm một cái hắc côn, tạo ra một mảnh côn ảnh, mạnh mẽ vung về phía trước.
- Hừ, trò mèo, công kích cỡ này, còn muốn làm ta bị thương?
Đầu lĩnh ngục tốt hừ lạnh một tiếng, cảm giác uy lực đòn đánh này của Từ Khuyết không tạo thành uy hiếp được, trực tiếp lựa chọn cứng rắn chống đỡ.
"Ầm!"
Bên trong một tiếng vang trầm thấp, côn ảnh đập ầm ầm lên trên lưng y, cả người đầu lĩnh ngục tốt bị đánh bay ra, nhưng trên người lại không tổn hại một chút nào.
- Quả thế, chỉ là Hợp Thể kỳ, cũng dám mưu toan chiến một trận với đội trưởng.
- Thực sự là kẻ vô tri.
Đám ngục tốt lập tức cười lạnh thành tiếng, một đòn này của Từ Khuyết căn bản không hề có uy lực, khó có thể lọt vào mắt bọn họ.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt đám ngục tốt liền dần dần đọng lại.
Sự phản kích của đầu lĩnh ngục tốt trong tưởng tượng không chỉ là chưa từng xuất hiện, thân thể dường như diều đứt dây, bay ngang ra, đập ầm ầm ở trên mặt đất, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Ầm!
Lúc này, Từ Khuyết rơi ầm ầm xuống bên cạnh đầu lĩnh ngục tốt, vung tay lên, trực tiếp từ dưới khố móc ra một cái Huyền Trọng Xích, mạnh mẽ đập tới gáy của đầu lĩnh ngục tốt.
"Ầm!"
- Hỏi ta là thứ gì đúng không?
"Ầm!"
- CMN ta chẳng là gì!
"Ầm!"
- Ngươi là cái gì?
"Ầm!"
- Ngày hôm nay ta liền để ngươi biến thành một đống thịt nát!
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở bên trong mỗi một câu nói của Từ Khuyết, Huyền Trọng Xích không ngừng vung lên lại đập xuống, đập đầu ngục tốt thành một đống thịt nát.
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ trắng xám, trợn mắt ngoác mồm, một câu nói đều không nói ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận