Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1207: Người Thiên Châu Đến

Thời gian hai năm vội vã trôi qua.
Địa Châu, Trấn Nguyên Tiên Vực đã khôi phục lại bình tĩnh của ngày xưa.
Toàn bộ thế lực ở Tiên Vực trải qua một phen gột rửa, cách cục đã hoàn toàn phát sinh ra biến hóa.
Từ sau trận chiến hai năm trước với Tạc Thiên Bang, Đỉnh Thiên Thư Viện xem như là hoàn toàn bị xoá tên, còn Khí Tông, tuy rằng còn đứng thẳng một cái phân đà, nhưng trên căn bản chỉ còn trên danh nghĩa, trừ phi là người của Tiên Vực khác được phái lại đây, bằng không Khí Tông ở Trấn Nguyên Tiên Vực sẽ không khác gì bỏ phế.
Về phần một ít thế lực lớn nhỏ khác, cũng đều trải qua một phen thanh tẩy.
Bây giờ Trấn Nguyên Tiên Vực, lấy sức ảnh hưởng của Đan Tông là to lớn nhất, nhưng Đan Tông cũng không giống Khí Tông, bọn họ hầu như rất ít nhúng tay vào cạnh tranh giữa các thế lực lớn, hoàn toàn an phận thủ thưởng, chỉ làm công tác phục vụ luyện đan của bọn họ.
Mà bên trong các thế lực lớn, Lập Thiên Thư Viện nhảy một cái trở thành thư viện to lớn nhất bên trong Trấn Nguyên Tiên Vực, không có thứ hai.
Mấy thế lực lớn khác lúc trước đi theo Lập Thiên Thư Viện, đồng thời phản đối Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Khí Tông, cũng đã trở thành tồn tại chỉ đứng sau Lập Thiên Thư Viện.
Nhưng tất cả tu sĩ ở bên trong Trấn Nguyên Tiên Vực đều biết, bất kể là Lập Thiên Thư Viện hay là những thế lực khác, đều còn kém Tạc Thiên Bang rất rất xa.
Huống chi những thế lực này vào hai năm trước liền đối với bên ngoài tuyên bố, bọn họ tự nguyện trở thành phụ thuộc của Tạc Thiên Bang.
Vì thế bây giờ nói đến, Tạc Thiên Bang mới là thế lực lớn số một ở Trấn Nguyên Tiên Vực, hơn nữa là mạnh mẽ vô tiền khoáng hậu, dù cho Khí Tông ở thời kỳ cường thịnh, đối với lực chưởng khống cùng sức ảnh hưởng ở Trấn Nguyên Tiên Vực, đều không thể nào so sánh với Tạc Thiên Bang bây giờ.
Đây cũng không phải là do Khí Tông quá mức nhỏ yếu, mà là bản thân Khí Tông không thuộc về phạm trù thế lực, tay không dễ vươn quá dài, hơn nữa Trấn Nguyên Tiên Vực chính là Tiên Vực do Trấn Nguyên đạo nhân chưởng quản, Khí Tông làm việc cũng không tiện lộ liễu, vạn nhất thật sự khống chế Trấn Nguyên Tiên Vực lại, liền giống như là đang cùng Trấn Nguyên đạo nhân tranh quyền tranh đất vậy.
Nhưng Tạc Thiên Bang lại không giống, bản thân là thuộc về một thế lực, cạnh tranh giữa các thế lực với nhau, Trấn Nguyên đạo nhân căn bản không thèm để ý.
Huống chi sau khi Tạc Thiên Bang danh chấn Tiên Vực, ngược lại còn tiêu thanh âm diệt tích, hoàn toàn không có ý tứ muốn khống chế Trấn Nguyên Tiên Vực, chuyện này càng sẽ không kinh động tới Trấn Nguyên đạo nhân.
Vì thế cho tới nay, dù cho cách cục giữa các thế lực ở Trấn Nguyên Tiên Vực phát sinh biến hóa lớn như vậy, ai cũng không thấy Trấn Nguyên đạo nhân đi ra nói nửa câu, thậm chí ngay cả cường giả Khí Tông ở những Tiên Vực khác cũng không có một ai lại đây hỏi dò hoặc truy cứu chuyện về phân đà Khí Tông, ẩn tình ở trong rất có ý vị sâu xa.
Nhưng hai năm đã trôi qua, tuy rằng Tạc Thiên Bang vẫn không hề tin tức, ai cũng không có cách nào quên ba chữ vĩ đại kia, thỉnh thoảng còn được lấy ra nghị luận, nói Tạc Thiên Bang đến mức vô cùng mạnh mẽ và thần bí.
Thế nhưng liên quan với bang chủ Từ Khuyết, liền gây ra nghị luận của rất nhiều người.
- Vị bang chủ kia, hơn nửa vẫn là lành ít dữ nhiều rồi.
- Dù sao bên trong trận chiến đó, có người tận mắt thấy vị bang chủ kia bị Liễu Khí Đế phế bỏ, cuối cùng dùng phù lục đào tẩu, đến nay tin tức vẫn không có.
- Không sai, cao tầng của Lập Thiên Thư Viện cũng từng thảo luận qua, Tạc Thiên Bang này đã mất tích hơn hai năm qua, khả năng có quan hệ với sinh tử hoặc thương vong của vị bang chủ kia.
- Haizz, Nhân Tiên cảnh mạnh mẽ đến đâu, trước sau cũng chỉ là Nhân Tiên cảnh, bị cường giả Kim Tiên cảnh đánh một cái, người bình thường đã sớm bạo thể mà chết, vị bang chủ kia không chết tại chỗ đã xem như là kỳ tích.
- Ồ, nói như vậy, vị bang chủ Từ Khuyết kia, e rằng rất có khả năng đã bị trọng thương, Tạc Thiên Bang đang bề bộn trị cho hắn, thậm chí là còn đang cứu giúp.
Có người nghị luận, dĩ nhiên là sẽ khuyếch đại suy đoán lên, cuối cùng lại từ từ truyền lưu thành chuyện chân thực.
Từ Khuyết đang yên đang lành một người, ở trong mắt phần lớn người, liền truyền thành chết trận.
. . .
Mà ngay ngày hôm đó, con đường nối thiên địa với Trấn Nguyên Tiên Vực, càng xuất hiện động tĩnh, gây ra sự chú ý của vài tên thủ vệ.
Đường nối thiên địa, chính là đường nối liên kết Địa Châu với Thiên Châu, nhưng từ sau khi con đường từ Địa Châu đi tới Thiên Châu bị đóng chặt, chỗ này càng ngày càng hoang vu, chỉ còn vài tên thủ vệ trông giữ.
Bây giờ đường nối thiên địa xuất hiện động tĩnh, tự nhiên là trên Thiên Châu có người hạ xuống.
- Thời gian đã qua đi hơn hai năm, Thiên Châu lại có người đến.
- Đáng tiếc lần này vừa đến, liền không thể quay về.
- Đoán chừng Thiên Châu bên kia còn không biết đường đi tới chỗ chúng ta đã bị đóng chặt, bằng không bây giờ không thể còn có người hạ xuống.
- Đây là khẳng định, dù sao linh khí cùng tài nguyên ở Thiên Châu, không phải Địa Châu chúng ta có thể so sánh được.
- Ha ha, rất nhiều người đều cảm thấy Địa Châu không kém Thiên Châu bao nhiêu, kỳ thực thật sự so ra, Địa Châu ở trước mặt Thiên Châu, chỉ có thể tính toán như ánh sáng nhỏ bé mà thôi.
- Được rồi, nói những chuyện này làm gì chứ, dù sao chúng ta cũng không có tư cách đi tới, huống hồ bây giờ đường đi tới đều không thông.
- Đúng thế, vẫn là mau mau nhìn xem ai đến rồi, sau đó đi bẩm báo các đại nhân của Thiên Địa Cung.
Vài tên thủ vệ sau khi nói chuyện phiếm vài câu, liền hướng tới cửa ra của con đường kia đi đến.
Lúc này, toàn bộ cửa ra của thiên địa thông đạo toả ra ánh sáng, lực lượng của trận pháp đang chầm chậm tiêu tan.
Một tên thủ vệ cung kính hỏi:
- Xin hỏi là vị tiền bối nào giáng lâm Địa Châu?
"Gào!" Trong thiên địa thông đạo, lập tức truyền đến một tiếng sói tru sắc bén.
Mặt của vài tên thủ vệ lập tức biến sắc:
- Yêu thú? Chẳng lẽ là vị Yêu Vương nào đến?
Nhưng ngay sau đó, mấy người liền há hốc mồm.
Ánh sáng trong thiên địa thông đạo tiêu tan, lập tức một người một chó từ bên trong bay ra, cực kỳ tàn tạ, xem dáng dấp kia, giống như là chạy trốn mà tới.
- Chuyện này. . .
Vài tên thủ vệ không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Dựa theo quy định, có thể lui tới thiên địa hai châu, nhất định là tồn tại Thiên Tiên cảnh trở lên, hơn nữa phải có thân phận hiển hách cao quý mới có tư cách.
Vì thế mỗi lần có người hạ xuống, những thủ vệ này cũng phải tôn xưng một tiếng tiền bối.
Nhưng bây giờ, một người một chó trước mắt này, cảnh giới thực lực hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng.
Người kia là một ông lão, hơn nữa còn là một lão già bẩn thỉu, mặc một bộ đạo bào rách nát, nhìn qua vô cùng lôi thôi, như một lão ăn mày, hơn nữa một thân cảnh giới cũng chỉ là Nhân Tiên cảnh hậu kỳ.
Về phần con chó kia, hoàn toàn không nhìn ra cảnh giới, chỉ có điều so với chó tầm thường cao lớn cường tráng hơn rất nhiều, nhìn qua còn có chút giống như sói, lúc không nói chuyện còn có chút khí thế, nhưng một đôi mắt gian giảo của nó liền rất khó khiến người ta kính sợ nó.
- Ồ, nơi này chính là Địa Châu sao? Cũng quá rác rưởi đi!
Lúc này, con chó kia sau khi nhìn xung quanh một chút, đột nhiên mở miệng nói tiếng người.
Ông lão bẩn thỉu cũng hơi đánh giá bốn phía một chút, lập tức ánh mắt rơi vào vài tên thủ vệ này, cười hì hì hỏi:
- Mấy vị tiểu ca, chỗ này là Địa Châu sao?
- Khụ, đúng! Xin hỏi. . . khụ khụ, xin hỏi hai vị tiền bối, không biết nên xưng hô như thế nào?
Một tên thủ vệ lúng túng đáp lại nói.
Tuy rằng y cũng là Nhân Tiên cảnh, nhưng dựa theo quy củ, trước sau vẫn phải là gọi một người một chó trước mắt này là tiền bối.
Nhưng tiếng gọi này rơi vào trong tai một người một chó kia, liền làm hai người bọn họ rất là thoải mái.
- Ồ!
- Ồ ồ!
Ông lão bẩn thỉu cùng con chó kia lần lượt làm ra vẻ mặt quái lạ, ánh mắt khóa chặt tên thủ vệ kia, nháy mắt cười nói:
- Ngươi vừa mới gọi chúng ta là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận