Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1457: To Gan

Đánh lén?
Tên kia là dùng phương thức đánh lén, giải quyết lôi điện hình người?
Tất cả mọi người nghe Từ Khuyết nói, lập tức bừng tỉnh, hiểu ra lý do.
Vừa rồi xác thực là không có ai nhìn rõ ràng đã phát sinh chuyện gì, chỉ thấy Từ Khuyết cùng lôi điện hình người đồng thời khởi động thân hình, hướng chính diện đối phương giết tới.
Tốc độ của hai người, đã khiến cho bọn họ hóa thành hai luồng sáng, xông lên đụng vào nhau.
Nhưng chỉ sau một lần xông tới như thế, liền kết thúc luôn.
Kết cục như mọi người đã chứng kiến vừa nãy, lôi điện hình người nổ nát, mà Từ Khuyết vẫn bình yên vô sự như trước.
- Không đúng rồi, vừa rồi hai người đều là tiến công chính diện, tại sao lại có thể đánh lén?
Trong Thiên Sát Thành, có người tỏ vẻ không rõ đưa ra nghi vấn.
Đây cơ hồ cũng là nghi vấn của tất cả mọi người, kể cả Nghê Thường tiên tử cùng với cô gái mặc áo đen ở ngoài khu vực cấm chế.
Các nàng cũng không nghĩ ra, càng nhìn không thấu, vừa nãy Từ Khuyết đắc thủ như thế nào.
- Ha ha, bản thần tôn biết tiểu tử kia đánh lén như thế nào rồi!
Husky bắt đầu cười lớn, có vẻ rất vui vẻ, rất kiêu ngạo:
- Tất cả đều phải quy công cho bản thần tôn.
- Hừ, lão đầu ta cũng có công.
Đoạn Cửu Đức trợn mắt nói.
Mọi người ở đây, trong nháy mắt đem ánh mắt nhìn về phía Husky và Đoạn Cửu Đức, trong tròng mắt tràn ngập tò mò.
Nhưng mà Husky và Đoạn Cửu Đức lại điểm đến rồi thôi, trực tiếp liền không nói lời nào nữa.
Điều này trong nháy mắt làm cho mọi người gấp đến độ phát điên, muốn bắt hai người bọn họ lại đây loạn đánh.
Mẹ nó chứ, nói chuyện nói một nửa, cố ý gì chứ?
- Hai vị đạo hữu, chẳng biết có thể chỉ điểm một chút hay không, vừa rồi đến cùng đã phát sinh chuyện gì?
Một tu sĩ không nhịn được lòng hiếu kỳ, chắp tay hỏi dò.
Husky lập hào hứng lên, hưng phấn nói:
- Đương nhiên là được, bản thần tôn nói cho ngươi, thế cuộc vừa rồi kia, người bình thường đúng là không thấy được phát sinh chuyện gì, kỳ thực chính là tiểu tử kia hoàn thành đánh lén, một lần trấn giết lôi điện hình người.
- . . .
Trong nháy mắt mọi người tức xạm mặt lại.
CMN, chúng ta chính là muốn biết đánh lén như thế nào, ngươi trực tiếp nhảy qua?
- Không sai, lúc đó có thể nói là gió nổi mây vần, tình hình trận chiến kịch liệt, lão đầu ta nhìn tới khí huyết sôi trào, tiểu tử kia đánh lén, có thể nói là kinh điển, có thể nói là hoàn mỹ.
Đoạn Cửu Đức cũng gật đầu nói bổ sung.
Móa!
Trong nháy mắt nội tâm của mọi người muốn nói lời thô tục.
- Nếu như bản tọa không đoán sai, bang chủ vừa rồi hẳn là mượn dùng những cấm chế trận pháp trên đất kia?
Lúc này, Mạc Quân Thần đột nhiên mở miệng.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía y.
Y sờ sờ cằm, lắc đầu nói:
- Trên thực tế vừa nãy bản tọa cũng không rõ ràng phát sinh cái gì, nhưng kết hợp lúc trước chiến đấu, thêm vào thói quen ngày xưa của Từ bang chủ cùng Husky. . . khụ, cùng phó bang chủ và Đoạn trưởng lão, Từ bang chủ hẳn là dùng ảo giác để lừa gạt lôi điện hình người, sau đó mượn sức mạnh cấm chế chìm xuống đất, ở giây phút mà lôi điện hình người cùng ảo giác xông tới, hắn từ lòng đất giết ra, một côn đập nát đạo lôi điện hình người kia.
Lời vừa nói ra, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, vỗ đầu một cái.
Quả nhiên là một lời thức tỉnh người trong mộng, làm sao lại quên một màn lúc đầu tổ hợp Khuyết Đức Cẩu trêu đùa những Tiên Vương kia chứ.
Liền Tiên Vương đều bị lừa gạt, lôi điện hình người Đại La Kim Tiên cảnh này, làm sao có khả năng không bị gạt.
- Ồ, Mạc hộ pháp, không thấy được, ngươi lại có tuệ căn như vậy.
Husky kinh ngạc nói.
Trên mặt Mạc Quân Thần bỏ ra nụ cười gượng, ở dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, thực sự có chút thẹn thùng.
Đây không phải là có tuệ căn, mà là nhìn nhiều, tổng kết ra kinh nghiệm thôi.
- Một lượt thiên kiếp cuối cùng, sắp bắt đầu rồi.
Lúc này, Tử Hà tiên tử thấp giọng nói, ánh mắt nhìn kỹ khu vực bên trong cấm chế.
Bây giờ nàng lại thêm yên tâm, liền lôi điện hình người của Tiên Đế đều bị Từ Khuyết phá giải dễ dàng như vậy.
Như vậy lượt thiên kiếp cuối cùng này, chắc cũng không có nguy hiểm gì, dù sao thân thể yêu nghiệt này của Từ Khuyết, đủ để nghiền ép tất cả.
Chỉ có điều nàng thật sự cũng tò mò, có thể được đặt ở phía sau Tiên Đế, lôi điện hình người ra trận cuối cùng này, sẽ lấy người phương nào làm nguyên mẫu?
Nếu như được thiên đạo thừa nhận, tư chất cùng tạo hóa, chắc chắn sẽ không giống người thường.
- Vừa nãy là Tiên Đế, lượt thiên kiếp cuối cùng này, sẽ không phải là Đạo Tôn hoặc là Đạo Đế chứ?
Husky suy đoán nói.
- Ồ, lấy trình độ làm bậy của tiểu tử kia, cho dù trời cao phái Thần Linh hạ xuống, lão đầu ta cũng không thấy kỳ quái gì.
Đoạn Cửu Đức cười gằn.
- Nhưng mà không có tác dụng quái gì, mặc kệ phái ai tới, trên bản chất lực lượng vẫn là một đạo thượng cổ hạo kiếp, không phá được phòng ngự của tiểu tử kia.
Husky lắc đầu, nếu như đúng là bản thân của những lôi điện hình người kia tự mình đến đây, lấy cảnh giới đồng dạng, Từ Khuyết có thắng được hay không liền rất khó nói.
Nhưng chỉ là một lôi điện hình người không có linh thức, chỉ có thể tiến công cùng lùi về sau, không có chiến lược, chỉ cần không phá được phòng ngự của Từ Khuyết, tính uy hiếp cũng không lớn.
"Ầm ầm!"
Giờ phút này, trên không trung sấm vang lôi điện.
Lượt thiên kiếp cuối cùng, khí thế vượt xa lúc trước.
Dù sao dựa theo trình tự mà tính, đạo thiên kiếp này, tương đương với Từ Khuyết từ Thái Ất Kim Tiên độ đến Đại La Tán Tiên, cũng là một đạo mạnh mẽ nhất bên trong năm lượt thiên kiếp.
Tất cả mọi người đều đang nhìn kỹ, chờ đợi lôi điện hình người hạ xuống.
Từ Khuyết cũng không ngoại lệ, hắn thật sự rất tò mò, đối thủ lần này sẽ là một tồn tại ra sao.
Vừa nãy hắn mượn dùng cấm chế trận pháp đã bày xuống từ lâu ở nơi này, dễ như ăn cháo giải quyết lôi điện hình người khó chơi kia, có thể nói là may mắn, nhưng cũng là tất nhiên.
Một cái lôi điện hình người, sao có thể nào so sánh với người sống sờ sờ đây?
Người sở dĩ mạnh mẽ, là bởi vì có trí tuệ.
Người sở dĩ nguy hiểm, cũng là bởi vì lòng người.
Nhưng mà hai thứ quan trọng nhất này, lôi điện hình người đều không có.
Vì thế, đây là thiên đạo đánh giá sai tầm quan trọng của lòng người và trí tuệ sao?
Khóe miệng của Từ Khuyết hơi nhếch lên, đứng ở tại chỗ, tay cầm Bức Vương Tử Kim Côn, tay áo bay bay, bộ dáng đỉnh thiên lập địa, một người giữ quan vạn người khó phá.
Nhưng ngay sau đó, lúc bóng người dưới chùm sáng màu vàng óng từ từ thành hình, chậm rãi cất bước bước ra.
Từ Khuyết, choáng váng rồi.
Đường vòng cung bĩ khí ở trên khóe miệng hắn, chậm rãi cứng lại, không giương lên nổi nữa.
Trong tròng mắt hắn tràn ngập kinh ngạc, lập tức dâng lên kích động tràn đầy.
- Tiểu. . . Tiểu Nhu!
Từ Khuyết há mồm, âm thanh có chút run rẩy, đọc lên cái tên đã rất nhiều năm không nhắc tới.
Năm xưa ở Ngũ Hành Sơn Hỏa Nguyên Quốc, dưới chân Uy Vũ Tông, tất cả ở Bàn Sơn Thôn, đều rõ ràng ở trước mắt.
Hình ảnh từ lần thứ nhất hắn gặp được Tiểu Nhu, lại tới lúc Tiểu Nhu ngã vào trong lồng ngực của hắn, hương tiêu ngọc vẫn, vẫn cực kỳ rõ ràng.
Năm đó, hắn bất cần đời, thiên tính thuần lương.
Năm đó, hắn vẫn bất cần đời, nhưng thiên tính đã bất lương!
Từ Từ Khuyết đến Ma Vương, trong lúc lột xác này, nhân tố rất lớn là bởi vì trận biến cố ở Bàn Sơn Thôn kia, cùng với chuyện Tiểu Nhu chết.
Vì thế, Tiểu Nhu ở trong lòng Từ Khuyết, vẫn chiếm một địa vị rất quan trọng, quan trọng đến nỗi hầu như hắn rất ít đề cập với những người khác, bí mật nhỏ quý giá, cẩn thận từng li từng tí một giấu ở sâu trong nội tâm, không nỡ lòng để bất luận người nào nhìn thấy.
Sau đó, cuối cùng hắn đã phục sinh Tiểu Nhu, không hề nghĩ rằng lại không thể nhìn thấy Tiểu Nhu sau khi sống lại, liền một lần nữa thất tán.
Chuyện này chỉ có thể trách tạo hóa trêu người.
Nhưng mà lúc này, Từ Khuyết lại nhìn thấy Tiểu Nhu.
Thiên đạo đem nàng hóa thành lôi điện người hình, xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết.
Con mắt của nàng, vẫn xinh đẹp giống như năm đó vậy, đơn thuần mà mỹ lệ.
Gò má của nàng, vẫn đáng yêu vui tươi như năm đó vậy.
Nhưng nàng lại thay đổi rồi.
Nàng có thêm một ít lãnh diễm, có thêm một ít sát khí, là đặc thù mà trên người tất cả tu tiên giả đều sẽ có.
Vì thế, đây không nên là Tiểu Nhu.
Chí ít, đây không phải là Tiểu Nhu mà năm đó Từ Khuyết biết.
- Ngươi. . . thật là to gan!
Từ Khuyết cắn chặt răng, yết hầu phát sinh nói nhỏ, giống như một con mãnh thú đang gầm nhẹ.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, căm tức nhìn vòm trời, hai tay nắm chặt, nổi gân xanh, toàn thân càng đang khẽ run, là biểu hiện của cơn giận đến mức tận cùng.
Một luồng sát khí bàng bạc, bao phủ bốn phía.
Lệ khí khủng bố, từ trên người Từ Khuyết tăng vọt lên.
- Ai cho ngươi lá gan, dám đen nàng hóa thành thiên kiếp đến độ ta! Ngươi tính là thứ gì, ngươi có tư cách gì, dám to gan làm như vậy?
Từ Khuyết đột nhiên lớn tiếng rít gào, đinh tai nhức óc, giống như một người mất khống chế điên cuồng, bị triệt để giải phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận