Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1032: Xem Thần Uy Của Ca Đây

- Móa nó!
- Móa nó!
- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
- Đường công tử, chớ làm loạn!
- Không nên vọng động!
Trong nháy mắt, người trong xe đều bị dọa sợ, Husky cùng các đệ tử Ly Diệp Tông và Vân Thiên Tông tranh nhau mở miệng hô, khuyên Từ Khuyết chớ làm loạn.
Tên tiểu tử này lại quay xe lại, nhắm đầu xe về phía người Luyện Nguyệt Tông, còn có khí thế muốn đâm chết đối phương, quả thực là muốn hù chết người.
Đây chính là người của Luyện Nguyệt Tông đấy, là người mà ngươi có thể đụng sao?
Đây là lấy trứng chọi đá.
- Hừ!
Cùng lúc đó, mười tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông cũng dừng lại, hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra băng hàn, đối đầu với Từ Khuyết, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
- Giết!
Ngay sau đó, mười tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông đồng thời di động thân hình, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, đây chính là chỗ tàn nhẫn của bọn họ.
Dù sao thì trong mắt bọn họ, đám người Từ Khuyết vốn yếu đuối, nhưng vẫn dùng toàn lực xuất kích, với thế nhất quyết phải quét sạch đoàn người Từ Khuyết.
Ầm ầm!
Huyết sát khí mạnh mẽ từ trong tay mười tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông bắn ra, giống như hóa thành thủy triều màu đỏ, phô thiên cái địa bao phủ tới.
Một luồng khí thế hủy thiên diệt địa khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người.
- Híttt!
- Xong!
Đám đệ tử Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông đông đều hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt trong nháy mắt hoàn toàn trắng bệch.
- Hừ, trò mèo!
Lúc này, Từ Khuyết ngồi ở vị trí tài xế hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đạp chân ga, tay lái đánh lung tung.
Kẹt! Kẹt! Kẹt!
Bánh xe ma sát cùng mặt đất phát ra tiếng rít chói tai, chiếc xe buýt cũng trên đất đâm trái đâm phải, giống như uống nhầm rượu giả, không có quy luật gì xông về phía trước.
- A!
Husky rít gào.
- A a!
Chó Poodle cũng kêu loạn.
- A a a!
Đám đệ tử Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông đều la hét.
Nếu là bị huyết sát khí đánh trúng, khí huyết cả người sẽ khô cạn mà chết.
Hiện tại, cho dù Từ Khuyết lái xe như thế nào, đều tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi phạm vi huyết sát khí, mắt thấy hồng quang càng ngày càng gần, vẻ mặt mọi người càng sợ hãi.
- Khốn kiếp! Xem thần uy của ta đây, không có gì không xuyên thủng, mọi người ngồi vững nhé!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên trầm giọng hét một tiếng, lại đạp chân ga đến cùng.
- Aaaaaa!
Đoàn người trong xe liên tục hét lên.
Xem thần uy của ngươi?
Thần em gái ngươi, bệnh thần kinh à!
Cứ thế đụng vào, khác gì đi chịu chết đâu hả?
"Dát chi chi chi chi ——!"
Đột nhiên, một tiếng vang dội chói tai vang lên, xe buýt đột nhiên chậm lại, rồi đột nhiên đình trệ, ngay sau đó đuôi xe cùng thân xe vòng quanh đầu xe, nhanh chóng chuyển động lên.
Bên trong chiếc xe, trong nháy mắt hỗn loạn thành đoàn, tất cả mọi người đều ôm chặt tay vịn, tỏ vẻ kinh sợ, thân thể không thể ngồi vững, chỉ cần buông lỏng tay, nhất định sẽ bị rớt xuống nóc xe.
- Gào, thả bản thần tôn xuống, đây không phải xe đi tàu lượn, bản thần tôn muốn xuống xe a!
Husky ôm tay vịn, gào khóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Trời ạ, lúc này ta thật sự sắp bị quay đến mức muốn ói ra rồi!
- Rốt cuộc Đường công tử đang làm gì vậy?
- Hắn phát điên à?
Đám đệ tử Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông đều hét lên, càng tuyệt vọng và bất đắc dĩ hơn.
Mắt thấy này mảnh huyết sát càng ngày càng gần, Từ Khuyết vẫn còn xoay tròn tại chỗ, quả thực khiến người ta phát điên.
- Hả? Không đúng! Đây là. . .
Rất nhanh, có người phát hiện không đúng, kinh ngạc thốt lên, ngạc nhiên nhìn về phía trước.
Mọi người nghe vậy, cũng dồn dập nhìn lại, sau đó há hốc miệng ra, trố mắt ngoác mồm.
- Chuyện này. . .
- Mẹ ơi, thế này cũng được?
- Lại dựa vào xe buýt xoay tròn, sản sinh ra khí lưu, thổi tan huyết sát khí kia?
- Đậu, còn có loại thao tác này?
Đám đệ tử Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông, còn có cả Husky, đều kêu lên sợ hãi.
Huyết sát khí vốn muốn nuốt chửng bọn họ, lại vì Từ Khuyết lái xe xoay tròn như thế, sinh ra khí lưu, mạnh mẽ thổi tan, tạo ra một con đường.
Loại thao tác này, quả thực khiến mọi người ở đây khó có thể tin, kinh động như gặp được thiên nhân.
- Đậu, tiểu tử 666! Từ hôm nay trở đi, bản thần tôn sẽ tôn xưng ngươi là cửu thiên lôi chấn gió lốc da heo Kojiro lão tài xế!
Husky hô lên, một miệng nịnh nọt.
Từ Khuyết không thèm để ý tới Husky, chỉ nghe được trong đầu liên tiếp không ngừng vang lên tiếng thông báo của hệ thống, điểm trang bức đang nhanh chóng tăng lên, khóe miệng hắn không nhịn được mà cong lên.
Một lần trang bức, quả thực quá kiếm lời, chỉ là làm chút xiếc mà thôi, không nghĩ rằng còn có thể mang đến hơn bốn vạn điểm trang bức cho hắn.
- Khà khà khà, sảng khoái!
Từ Khuyết cầm tay lái, không khỏi cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, hắn cũng thuận lợi lái xe buýt đi ra từ huyết sát khi, lấy tốc độ cực nhanh, chính diện đâm về phía mười tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông này.
- Không ổn, trước tiên lui lại!
Mấy tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông đều nhíu mày, tỏ vẻ âm trầm.
Huyết sát khí của bọn họ tuy rằng uy lực mạnh mẽ, nhưng không phải là bất cứ lúc nào bọn họ muốn dùng là có thể sử dụng, mỗi một lần triển khai, phải tốn một quãng thời gian tiến hành khôi phục.
Lúc trước Từ Khuyết vọt vào đại điện, bọn họ đã triển khai một lần, vừa nãy mười người bọn họ tiến hành truy kích, cùng Từ Khuyết chính diện mới triển khai lần thứ hai, hiện tại huyết sát khí đã cạn kiệt, trong thời gian ngắn căn bản không thể ngưng tụ ra.
Vì thế, đối mặt chiếc xe buýt của Từ Khuyết, bọn họ đều không dám khinh thường, không hẹn mà cùng lựa chọn lùi lại, không muốn cứng đối cứng với Từ Khuyết.
Từ Khuyết thấy thế, nhất thời vui vẻ, sao có thể bỏ qua cơ hội như thế.
Hắn lại mở ra cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài, vô sỉ cười cười, la lớn:
- Này, đừng chạy, đến đây, lại đây! Xem ta có đâm chết các ngươi hay không!
- Làm càn!
Một tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông lạnh giọng quát lên, nhưng vẫn chưa ra tay, vẫn tiếp tục lui lại.
Ầm!
Gần như cùng lúc đó, đại điện phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp.
Sau đó, điện thất chấn động, thông đạo bốn phía cũng phát ra tiếng rung, tiếng gió không ngừng gào thét, giống như cả tòa điện thất đã hóa thành gió, kịch liệt hấp thu linh khí bốn phía.
Ầm ầm ——!
Cuối cùng, sau một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, một đạo bạch quang chói mắt, đột nhiên từ trong điện thất phóng ra, chiếu sáng bốn phía, thậm chí tia sáng còn chiếu tới đám người Từ Khuyết ở bên này.
Lập tức, mọi người đều choáng váng.
- CMN, chuyện gì thế này?
Từ Khuyết nhất thời trừng lớn hai mắt, một mặt kinh ngạc.
Bởi vì từ hắn xem qua tấm bản đồ kia, điện thất này cũng chỉ là một gian điện thất phổ thông gần trung tâm, cũng không có không gian khác, tại sao bây giờ lại bị người mở ra?
Mấu chốt là tia sáng này cũng sáng quá đi, ánh sáng lại có thể xuyên qua khoảng cách xa như vậy, ngay cả trong xe cũng sáng rực.
- Ha ha, mở ra rồi! Cấm địa tôn môn ta, rốt cục đã mở ra rồi!
- Cung nghênh cung chủ Luyện Nguyệt Cung!
- Nhanh, đừng để ý tới đám rác rưởi này, nhanh đi nghênh đón cung chủ!
Đột nhiên, mười tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, dáng vẻ trầm mặc ít lời, lãnh đạm lạnh lẽo trước đây biến mất hoàn toàn, thay vào đó là dáng vẻ của những tín đồ cuồng nhiệt!
- Ồ, đám người kia đang nói công chúa sao? Yêu, thế này chỉ sợ không tiện rồi!
Từ Khuyết nhìn mười người đi xa, suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi cong lên tạo thành ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận