Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1445: Thiên Kiếp, Đến!

- Xảy ra chuyện gì?
Lúc này vị Tiên Vương nữ tử tuổi trẻ kia thấy tình cảnh này thì lông mày nhíu chặt.
Vẻ mặt nàng ngưng trọng, so với chín vị Tiên Vương khác đang đứng ở đây đầy vẻ trêu tức thì có vẻ hơi không thích hợp.
Vừa nãy Husky và Đoạn Cửu Đức xẹt qua bên cạnh nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt cùng vẻ mặt của hai kẻ này, tràn ngập trào phúng và trêu tức, giống như thật sự xem nàng thành một người ngu ngốc, hơn nữa còn là một người ngu ngốc sắp chết.
Điều này khiến nàng không khỏi cảm thấy bất an từ nội tâm.
Đây là một loại bất an do trực giác cảm ứng tích luỹ lại từ nhiều năm tu tiên, vô số rèn luyện mang đến.
- Không đúng, rốt cuộc là nơi nào xuất hiện vấn đề? Tại sao lại như vậy, không đúng!
Nữ tử Tiên Vương tràn đầy nghi hoặc, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra lý do gì có thể khiến mình bất an như vậy.
Nếu như nhất định phải có, vậy cũng chỉ có thể là do Từ Khuyết lúc này vẫn còn ở cùng một khu vực với bọn họ.
Người này, chẳng lẽ lại là một biến số?
Nhưng một Nhân Tiên cảnh, lại là biến số?
Nghĩ tới đây, Tiên Vương nữ tử khẽ lắc đầu, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết lúc này, dĩ nhiên đã từ bỏ truy sát mười vị Tiên Vương, hắn lại bay lên không xông thẳng lên bầu trời.
Khu vực này hoàn toàn đã bị cấm chế trận pháp bao phủ, hắn cũng ở trong đó, không thể bay quá cao, nhưng đã tiếp cận với lôi vân từ to lớn trên vòm trời từ từ đè xuống kia.
- Từ Khuyết bay lên trời, lão đầu ta chạy trên đất, tiểu tử, cố lên nha!
Đoạn Cửu Đức vừa chạy vừa hò hét cố lên cổ vũ.
- Khuyết ca yên tâm bay, Husky mãi đi theo!
Husky cũng vung vuốt chó hô to.
Một người một chó kêu lớn hung hồn mạnh mẽ nhiệt huyết sôi trào, nhưng tốc độ dưới chân cũng không chậm lại chút nào, điên cuồng chạy trốn về Thiên Sát Thành, giống như chạy chậm một bước, thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi.
Nhưng mọi người ở đây đã quên đi hai kẻ chuyên hố người này, hai mắt chỉ chăm chú nhìn kỹ Từ Khuyết giữa không trung, tràn đầy vẻ khó hiểu,
Thiên kiếp khắc chế sát khí, đây là thường thức ở Tu Tiên Giới.
Từ Khuyết vốn đang khống chế tình hình rất tốt, chí ít cũng có năm phần thắng mười vị Tiên Vương, kết quả ai sống ai chết, kỳ thực cũng không thể nói rõ.
Nhưng hiện tại, hắn lại chủ động từ bỏ ưu thế này, thậm chí còn dẫn tới thiên kiếp, muốn phá tan sát khí, lôi kéo mười vị Tiên Vương đồng thời Độ Kiếp, chuyện này thực sự khiến người ta không hiểu ra sao.
Chỉ là một thiên kiếp, đối với Tiên Vương mà nói, trình độ uy hiếp tuyệt đối không vượt được sát khí.
Vì thế, lý do hắn làm như thế là vì sao?
Là sai lầm? Hay là có mưu đồ khác?
- Chư vị tiền bối, không nên cho hắn thời gian triệu hoán thiên kiếp, hiện tại có thể giết hắn. Lấy thân phận của các ngươi, loại tiểu nhân vật này căn bản không có tư cách cùng các ngươi đồng thời Độ Kiếp.
Trong Thiên Sát Thành, Thường Đoạn Canh la lớn.
Bề ngoài là có vẻ trợ uy, kì thực y đang lo lắng đêm dài lắm mộng, không biết vì sao, y mơ hồ cũng có một cảm giác bất an.
Một khi mười vị Tiên Vương này, không thể giải quyết Từ Khuyết, y lo lắng kết cục của mình sẽ rất thảm.
Thậm chí y luôn có cảm giác, dường như có rất nhiều người trong bóng tối hi vọng y chết.
- Hừ, chúng ta làm việc, còn chưa tới phiên một kẻ như ngươi đến chỉ chỉ chỏ chỏ!
Một tên Tiên Vương quay đầu lại lạnh giọng trách mắng, giội cho Thường Đoạn Canh một gáo nước lạnh.
Thường Đoạn Canh hiển nhiên đã nóng ruột quá mức, cục diện hiện tại này, mười vị Tiên Vương căn bản không thể xông lên ngăn cản Từ Khuyết.
Dù sao, bọn họ còn muốn dựa vào thiên kiếp đến cọ rửa sát khí trên người cùng với trong cơ thể.
Huống chi cho dù bọn họ muốn ngăn cản Từ Khuyết, cũng không ngăn cản được.
Bên người Từ Khuyết còn có một mảnh sát khí vờn quanh, thời điểm như thế này xông lên, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Trời mới biết tên tiểu tử này có phải lại muốn cố ý lừa gạt bọn họ chủ động đưa tới cửa hay không?
"Ầm ầm!"
Cùng lúc đó, trên bầu trời lần thứ hai vang lên một tiếng thật lớn, đinh tai nhức óc.
Từ Khuyết trôi nổi giữa không trung, tóc dài theo gió bay bay, hai tay dang ra, tay áo bay bay, khí thế mạnh mẽ.
Trên không trung, từng đạo chớp giật đang đan xen, đoàn lôi vân to lớn kia, cũng đang kịch liệt cuồn cuộn, tiếp tục lớn lên.
Một luồng thiên uy nghẹt thở, tràn ngập tứ phương.
- Kỳ quái, tai sao cảm giác có chút không đúng?
Một tên Tiên Vương nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi.
- Thiên kiếp Nhân Tiên cảnh, từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Một vị Tiên Vương khác cũng mở miệng.
Sắc mặt những người còn lại cũng ngưng lại, quan sát tình hình trên không trung.
Nhưng mà một lát sau, mười vị Tiên Vương, kể cả tu sĩ trong Thiên Sát Thành, sắc mặt đều kinh biến.
- CMN!
- Đó là cái gì?
- Ta hình như vừa nhìn thấy một con rồng, rồng vàng, từ trong lôi vân lướt qua!
- Không, đó là. . . thượng cổ hạo kiếp!
- So với Tử Tiêu Thần Lôi còn mạnh mẽ hơn. . . thượng cổ hạo kiếp?
- Không sai, chính là nó, giống đúng như lời đồn, một con rồng màu vàng, thí Thần giết Phật, thượng cổ hạo kiếp!
- Trời ạ, có lời đồn rằng cha của Từ Khuyết cũng đã từng vượt qua một lần thượng cổ hạo kiếp, không nghĩ tới. . . đúng là cha nào con nấy.
Đông đảo tu sĩ trong Thiên Sát Thành đều cả kinh kêu thành tiếng.
Sắc mặt mười vị Tiên Vương cũng đã âm trầm đến cực điểm.
Rõ ràng, chuyện này đã vượt quá dự liệu của bọn họ.
- Lần này phiền phức rồi.
Vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc trầm giọng nói.
- Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp hắn, đúng là không nghĩ tới, tư chất tiểu súc sinh này lại cường đại như thế, lại có thể dẫn tới thượng cổ hạo kiếp.
Một vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc khác lạnh lùng nói.
- Đáng tiếc, hắn vẫn cờ kém một chiêu, tuy rằng thượng cổ hạo kiếp có uy lực mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là không có cách nào vượt qua.
Một vị Tiên Vương lắc lắc đầu, nhưng trong mắt, vẫn tràn ngập nghiêm nghị.
Dù sao cũng là thượng cổ hạo kiếp, không phải tùy tùy tiện tiện liền có thể vượt qua, nếu không phải bọn họ tu luyện nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa trên người cũng mang theo rất nhiều linh đan diệu dược, cùng với các loại Tiên Khí, giờ khắc này e là cũng rơi vào kinh hoảng.
Nhưng bọn họ có thể sống sót qua thời kì Mạt Pháp, nội tình tự nhiên không thể khinh thường, vẫn có tự tin có thể chịu đựng được một hồi thiên kiếp này.
- Từ Khuyết, không thể không nói, ngươi xác thực đã vượt quá dự liệu của chúng ta, dù có ở thời đại kia của chúng ta, trong những người trẻ tuổi, có thể xuất chúng như ngươi, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc này, Tiên Vương nam tử tuổi trẻ cười nhạt nói.
Trong mắt lóe qua một tia thưởng thức, nhưng rất nhanh lại biến thành một luồng ánh sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Đáng tiếc, ngươi sinh sai thời đại rồi. Không có một chỗ dựa mạnh mẽ, thiên tài như ngươi nhất định sẽ bị bóp chết trong nôi.
- Ha!
Giữa không trung, Từ Khuyết đột nhiên cúi đầu, hai mắt đen kịt như mực, tràn ngập vẻ trêu tức, dùng tư thái nhìn xuống bễ nghễ thiên hạ, nhìn kỹ mười vị Tiên Vương.
Sau một khắc, ngũ quan trên mặt hắn dần dãn ra, cất tiếng cười to.
- Ha ha ha ha ha. . .
Trong tiếng cười kia, tràn ngập cương quyết, lộ liễu, tràn ngập ngạo khí và bá đạo, vang vọng đất trời, thậm chí còn át cả tiếng vang lôi minh trên bầu trời.
Hắn đang cười!
Hắn đang cười cái gì?
Mười vị Tiên Vương, kể cả các tu sĩ trong Thiên Sát Thành, đều lộ ra vẻ không hiểu.
Nhưng tiếng cười kia, lại khiến trái tim bọn họ chấn động đến bất an.
"Bạch!"
Sau một khắc, tiếng cười Từ Khuyết mới ngừng lại, một đôi mắt ác liệt, đột nhiên nhìn chằm chằm tên Tiên Vương nam tử tuổi trẻ kia.
- Ngươi nói ta không có chỗ dựa?
Khóe miệng Từ Khuyết hơi vung lên, lắc lắc đầu:
- Ta không cần chỗ dựa, bởi vì ta chính là núi cao!
- Ta không có thiên hạ, chính ta sẽ giành lấy chính quyền!
- Ta không phải một quả hồng nhũn, để mặc các ngươi bóp nát!
- Ta không phải là một quả bóng mọc đầy gai, sẽ đâm tới khiến các ngươi bị thương!
- Ta lại càng không là một khối sắt, có thể để các ngươi đá xong rồi bị đau chân!
- Nhưng. . . từ nay tới mười vạn năm sau, ta muốn làm cho cả Thiên Châu đều biết, ta, Từ Khuyết, là ánh sáng trên đầu tất cả các ngươi, ta có thể khiến đỉnh đầu các ngươi xám ngắt, cũng có thể mang đến cho các ngươi hắc ám!
Nói đến đây, tiếng của Từ Khuyết đột nhiên phóng to, hai tay giơ lên cao hướng lên trên không, trên mặt tràn ngập điên cuồng, tóc dài phiêu dật, giống như một ma chủ giáng lâm.
Hắn nhìn thẳng lên bầu trời, giống như hiệu lệnh thiên địa, lớn tiếng rống to:
- Thiên kiếp, hạ xuống!
Ầm ầm ——!
Trong phút chốc, bầu trời vang lên một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, sơn mạch tứ phương cũng lay động, mặt đất nứt toác.
Từng tia chớp màu vàng óng to bằng cánh tay, điên cuồng ngưng tụ, dung hợp thành một cự long tỏa ra ánh vàng chói mắt, cùng với một luồng khí thế hủy thiên diệt địa, từ trên trời giáng xuống.
Nhưng lôi vân vẫn không ngừng nứt toác.
Đạo lôi vân đầu tiên bị cự long màu vàng căng nứt, để lộ ra bầu trời đen nhánh phía sau.
Đây không phải là do đêm tối giáng lâm, mà là do bốn đạo lôi vân lớn hơn, giống như bốn lần trăm vạn ma binh, đang chạy nhanh mà đến, muốn hủy diệt tất cả.
- Chuyện này. . . Đây là cái gì?
- Không, không thể, chuyện này không thể nào. . .
- Năm lượt thiên kiếp, làm sao có khả năng lại có năm tầng cảnh giới thiên kiếp đồng thời giáng lâm?
Trong phút chốc, mười vị Tiên Vương sững sờ tại chỗ, tâm thần rung mạnh, bị doạ đến bối rối.
Trong Thiên Sát Thành, càng có vô số tu sĩ, hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi ở, cả người như bị doạ mất hồn.
Đây là thiên kiếp?
Hắn CMN là thiên kiếp gì?
Điên rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận