Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1497: Vô Sỉ

Vèo!
Phong ấn cấm chế sau một hồi vặn vẹo, mấy người Từ Khuyết thuận lợi chạy trốn ra ngoài, không chút hư hại.
Trong huyệt động chỉ còn sót lại tiếng rít gào đầy tức giận vủa vị cường giả Tiên Tôn kia đang vang vọng.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm thấp, chiếc quan tài đồng kia nứt toác ra, một trung niên nam tử khôi ngô từ bên trong hiện thân, đại chưởng vung lên, một cơn gió lớn xuất hiện, cuốn về chiếc quan tài đồng bị Từ Khuyết mở ra kia.
Quan thân quan tài tương tự cũng nứt toác thành mảnh vỡ, nữ tử mặc áo trắng kia xuất hiện, cấm chế trên người cũng hoàn toàn bị mở ra, vẻ mặt nàng tỏ vẻ tức giận, nhưng cũng trừng mắt nhìn vị trung niên nam tử kia.
- Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hài tử đến cùng là của ai?
Người đàn ông trung niên căm tức hỏi.
- Là ai ngươi còn không rõ ràng sao? Nếu ngươi không muốn, ta hủy nó là được!
Nữ tử mặc áo trắng lạnh giọng đáp.
Người đàn ông trung niên lúc này mới dừng lại, mở rộng thần hồn, từ sinh mệnh trong bụng nữ tử, cảm ứng được một cảm giác thân thiết từ huyết thống.
Cuối cùng y mới thở dài một hơi, hài tử là của y.
- Ha, muốn muốn muốn, hài tử của mình, làm sao có thể không muốn đây.
Người đàn ông trung niên lúc này mới lộ ra nụ cười thật thà, lấy lòng nói:
- Hồng Nhi, ngươi đừng nóng giận, ta nhất thời hồ đồ, không biết rõ, không nghĩ tới trước khi ngủ say, ngươi đã mang bầu, nhiều năm như vậy, đúng là khổ cho hài tử của ta.
- Hừ, cũng không trách ngươi, là tiểu súc sinh kia hành động quá mức đê hèn!
Nữ tử mặc áo trắng tên Hiên Viên Hồng, lạnh giọng hừ nói.
Nghĩ đến hành động vừa nãy của Từ Khuyết, nàng liền nghiến răng nghiến lợi.
Tu Tiên nhiều năm như vậy, cũng không phải không gặp phải loại tu sĩ sắc quỷ này, nhưng đạt đến Tiên Nhân Cảnh, đã rất lâu không gặp phải tu sĩ như vậy.
Lúc này lại đến một tiểu tử Đại La Kim Tiên cảnh, lại đê tiện không biết xấu hổ như vậy, trộm quần áo của nàng, thậm chí ngay cả áo trong của nàng cũng trộm đi.
- Ta vừa rồi cũng bởi vì nhìn thấy hắn mặc của ngươi. . . khụ khụ, vật bên trong của ngươi, nhất thời kích động mới hiểu lầm ngươi.
Người đàn ông trung niên gật đầu nói, biểu hiện đã trở nên nghiêm túc.
- Hừ, hắn chính là một kẻ có sở thích đặc thù vô sỉ!
Hiên Viên Hồng vẫ tỏ vẻ tức giận như trước, dù không bị làm bẩn, nhưng áo trong bị trộm đi, cũng là một loại sỉ nhục lớn.
Thế gian này có nữ tử nào, có thể chịu đựng được bị một nam tử xa lạ cởi đi áo trong?
- Đồ hỗn trướng này, lại yêu thích áo của nữ tử, đam mê đặc thù như vậy, thật là lần đầu tiên nhìn thấy, Hồng Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ gọi những người khác tỉnh lại, sau khi rời khỏi đây sẽ tìm hắn rồi dùng ngàn đao bầm thây!
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói ra.
Ánh mắt Hiên Viên Hồng quét về phía lối ra hang động, lạnh lùng nói:
- Hắn đánh thức chúng ta sớm một trăm năm, đã là tội chết khó thoát, sau khi rời khỏi đây, chuyện thứ nhất chính là phải truy sát hắn, còn việc khi nãy, ngươi không cần đề cập với những người khác.
- Hồng Nhi, ngươi yên tâm đi, ta không ngốc đến mức như vậy, sẽ không đề cập chuyện vừa rồi với bọn họ.
Người đàn ông trung niên lần thứ hai lộ ra nụ cười thật thà.
Sau đó, đại chưởng của y vung lên, linh khí trong huyệt động đột nhiên bị ngưng tụ, bao phủ tới những quan tài đồng khác.
Tuy Từ Khuyết chỉ đánh thức hai người bọn họ trước thời gian đã định, nhưng hiện tại nếu bọn họ đã tỉnh rồi, không thể để những người khác tiếp tục ngủ say được.
. . .
Cùng lúc đó, ở ngoài hang động, bên trong Tàng Bảo khố Thiên Cung Thư Viện.
Mấy người Tử Hà tiên tử vỗn vẫn còn đang thử nghiệm mở ra lối vào, nhưng Từ Khuyết cùng Husky và Đoạn Cửu Đức đã trở về, ba gia hỏa này tỏ vẻ căng thẳng, nhưng lông tóc không chút tổn hại.
- Gào, nhanh chạy, Khuyết ca gây ra đại họa rồi!
Husky vừa xuống đất, lập tức hô lên với mấy người Khương Hồng Nhan.
- Xảy ra chuyện gì?
Tử Hà tiên tử cùng mấy người Khương Hồng Nhan đều ngẩn ra.
Lại nhìn về phía Từ Khuyết, trên người tiểu tử này còn khoác một xiêm y màu trắng của nữ tử, lại mang một cái yếm nhỏ màu vàng nhạt, hoá trang quái lạ.
- Tiểu tử, ngươi ở bên trong lén lút làm cái gì?
Liễu Tịnh Ngưng lộ ra nụ cười đầy thâm ý, con ngươi híp lại nhìn về phía Từ Khuyết.
- Đừng hiểu lầm, ta chỉ vì đi ra mới như vậy.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, sắc mặt ngưng trọng nói.
Thời điểm này hắn không có tâm tình đùa giỡn cùng mọi người, trong huyệt động nằm nhiều vị Tiên Vương như vậy, còn có vài vị cường giả Tiên Tôn.
Nếu như những người này không bị đánh thức, đúng là có thể yên tâm.
Nhưng lúc hắn đi ra, rõ ràng đã có một vị Tiên Tôn thức tỉnh, như vậy những người khác khôi phục tỉnh lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Đến thời điểm đám người kia đều chạy tới tìm hắn để tính sổ, vậy thì đúng là phiền phức lớn rồi.
- Vì đi ra? Mà phải mặc những thứ này sao? Những y phục này là của đồ đê tiện nào?
Liễu Tịnh Ngưng cười dài mà nói.
Khương Hồng Nhan cùng Tử Hà tiên tử cũng im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Từ Khuyết trừng trừng mắt, lúc này mới bất đắc dĩ giải thích:
- Nói ra có lẽ các ngươi không tin, kỳ thực ta có thể nói chuyện với quần áo, thế nhưng phải mặc vào mới có thể nói chuyện, khi nãy từ cái yếm trên người này ta mới biết được phương pháp mở phong ấn, không tin các ngươi hỏi Husky và Đoạn Cửu Đức.
- Bản thần tôn lấy sói phẩm đảm bảo, Khuyết ca nói thật!
- Không sai, lão đầu ta vốn cũng không tin, nhưng sau đó đã tin tưởng!
Husky và Đoạn Cửu Đức gật đầu nói.
Nhưng mà hai người này trong mắt của mọi người, đã sớm không có bất kỳ độ tin cậy nào.
Từ Khuyết vừa nhìn ánh mắt mấy người Khương Hồng Nhan có vẻ không đúng lắm, lập tức nói:
- Không tin thì đưa quần áo của các ngươi cho ta, ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem.
- Phi!
Liễu Tịnh Ngưng lúc này xì một tiếng.
- Không biết xấu hổ.
Tử Hà tiên tử đạm mạc nói.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu, biểu thị từ chối.
- Đậu, ta nói thật mà!
Từ Khuyết trong nháy mắt cảm thấy đau cả đầu, dị năng chết tiệt này.
"Ầm!"
Lúc này, vách đá bên trong Tàng Bảo Các mơ hồ truyền đến một tiếng vang trầm thấp, giống như có người đang oanh kích phong ấn.
Từ Khuyết cùng Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời mặt biến sắc.
- Không được, mau chạy!
Từ Khuyết vội hô, vung tay lên, trực tiếp bóp vỡ một tấm Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Bạch!
Không đợi những người khác kịp phản ứng, một vệt sáng lấp loé, từ trong tay Từ Khuyết tỏa ra hừng hực, lực kéo mạnh mẽ bao phủ mọi người, trực tiếp kéo vào hư không.
Một lát sau, đoàn người mới kịp phản ứng lại, đã xuất hiện ở một góc củaTử Vi Tiên Vực.
Chỗ này đã đã cách Thiên Cung Thư Viện một khoảng cách, là một cổ thành.
Khi đám người Từ Khuyết xuất hiện ở ngoài cửa thành cũng không bị người phát hiện.
- Các ngươi ở bên trong gặp phải cái gì?
Tử Hà tiên tử thấy hành động này của Từ Khuyết, ý thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, mở miệng dò hỏi.
- Chuyện quá khẩn cấp, chờ một chút lại nói.
Từ Khuyết căn bản là không thể thả lỏng, lấy thực lực hiện tại, đối đầu với nhiều vị Tiên Vương Tiên Tôn như vậy, thuần túy là muốn chết, hơn nữa rất không cần thiết.
Hắn gọi ra hệ thống, trong nháy mắt đổi lấy mấy Ngụy Trang Khôi Lỗi, phân cho mấy người Khương Hồng Nhan, nhanh chóng thay đổi khí tức cùng dung mạo.
Ngay cả Husky cũng thay đổi, đã biến thành một tiểu trư, để Đoạn Cửu Đức ôm vào trong ngực.
Mãi đến khi đoàn người đi vào cổ thành, tìm một khách sạn đặt chân, Từ Khuyết mới hơi hơi thả lỏng ra.
- Tiểu tử, làm như vậy không có vấn đề chứ?
Đoạn Cửu Đức chủ động mở miệng hỏi, có chút sốt sắng.
- Không sao, Tiên Tôn kia chưa kịp thả dấu ấn trên người ta, hiện tại thay đổi khí tức, chắc chắn không tìm được chúng ta.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, ngồi xuống.
- Tiên Tôn?
Mấy người Tử Hà tiên tử nghe nói như thế, không khỏi cả kinh.
Trong Thiên Cung Thư Viện, lại còn có Tiên Tôn?
Từ Khuyết gật đầu, đơn giản nói tình hình bên trong một lần, còn chuyện lấy quần áo của Hiên Viên Hồng kia, dĩ nhiên là không nói tới.
Mấy người Tử Hà tiên tử nghe xong, cũng rơi vào trầm mặc.
Mới vừa giải quyết một Thiên Cung Thư Viện, không nghĩ tới thế lực Thiên Cung Viện kia vốn đã biến mất ở viễn cổ lại xuất hiện.
- Nói như vậy, cường giả Thiên Cung Viện năm đó cũng không phải mất tích, mà là ở trong mật thất ngủ say?
Mạc Quân Thần như có điều suy nghĩ nói.
- E là không đơn giản như vậy.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, lời yếm nhỏ nói hắn còn nhớ rất rõ ràng, Hiên Viên Hồng đã từng truy sát qua Hiên Viên Uyển Dung, mà Hiên Viên Uyển Dung lại ngủ say ở trong Táng Tiên cốc tứ đại châu, trong này khẳng định có chuyện gì đó.
Còn cụ thể là xảy ra chuyện gì, thì yếm nhỏ lại không rõ.
- Đúng rồi.
Lúc này, Từ Khuyết nghĩ tới chuyện gì, nhìn về phía Khương Hồng Nhan:
- Hồng Nhan, Phỉ Phỉ hiện tại thế nào rồi?
Năm đó từ Địa Cầu mang Từ Phỉ Phỉ tới tứ đại châu, còn chưa kịp dẫn nàng du sơn ngoạn thủy, mình đã bị nhốt ở Táng Tiên cốc, cũng may Khương Hồng Nhan vẫn bảo hộ nàng trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, để nàng an tâm tu luyện.
Bây giờ đã qua mấy năm thời gian, Từ Khuyết cũng rất tò mò, Từ Phỉ Phỉ tu luyện tới trình độ nào rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận