Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 963: "Đổng Tiểu Thư" Hiến Cho Đổng Tiểu Thư

- Ha ha, khẩu khí của vị công tử này thật là lớn!
Lúc toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, một trận tiếng cười khẽ truyền đến.
Lục Châu Hà ngồi ở trước bàn, lắc đầu cười, trong tròng mắt mang theo ý lạnh.
Lục Châu Hà y luôn luôn được gọi là người số một về âm luật trong đệ nhất lĩnh vực thành, liền rất nhiều lão quái đều cảm thấy không bằng.
Bây giờ lại chui ra một tên tiểu tử vô danh nhìn rất lạ mặt, dám ở trước mặt y cao giọng nói am hiểu âm luật, còn tỏ vẻ khinh thường đối với nhạc khúc lúc trước của y, chuyện này quả thật chính là một loại đại đại khiêu khích, Lục Châu Hà làm sao có thể chịu được?
- Nếu ngươi đã nói là ngươi am hiểu âm luật, không bằng liền lấy ra một khúc, để chúng ta rửa tai lắng nghe, như thế nào?
Lục Châu Hà lạnh giọng cười nói.
Tất cả mọi người ở đây cũng đều ồn ào.
- Đúng vậy, nói mà không có bằng chứng, nơi này cần phải dùng bản lãnh thật để nói chuyện!
- Lấy ra nhạc khúc tốt nhất của ngươi, nếu thật có bản lĩnh, chúng ta sẽ không tính đến lời nói vừa nãy của ngươi.
- Không sai, lấy ra đi!
Tình cảnh lập tức có chút hỗn loạn, toàn bộ nòng súng đều nhắm vào Từ Khuyết.
Phía sau tấm màn mỏng, Đổng gia tiểu thư cũng hơi nhíu mày, đây không phải là tình cảnh nàng muốn nhìn thấy, tuy rằng nàng cũng không biết đến cùng là Từ Khuyết có bản lãnh hay không, nhưng nàng rất không thích loại biểu hiện này của Từ Khuyết, bởi vì quá mức ngông cuồng và hung hăng.
- Ha ha
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung tay lên, con mắt nghiêng góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lớn tiếng nói:
- Người khác cười ta điên, ta cười người khác không nhìn thấu! Bằng trình độ âm luật của các ngươi, e rằng còn không có tư cách để nghe nhạc khúc ta làm.
Vèo!
Lập tức, tất cả mọi người ở đây lại ngây người.
Người khác cười ta điên, ta cười người khác không nhìn thấu?
Đậu phộng, tài thơ của tên này thật là trâu bò, quả thực là thuận miệng nói ra.
Nhưng mà thứ này tựa hồ không có quan hệ gì với âm luật.
- Hừ, thực sự là buồn cười, cái gì gọi là chúng ta không có tư cách nghe nhạc khúc của ngươi, đây còn không phải là ngươi đang nói suông hay sao?
- Không có tác phẩm, chúng ta làm sao tin phục?
Có người lạnh lùng cười nhạo nói.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, lắc lắc đầu:
- Ta nói chính là các ngươi không có tư cách nghe nhạc khúc mà ta đã từng làm, nhưng ta không ngại làm một bài ngay tại đây, để cho các ngươi nghe một chút.
- Hiện tại muốn làm ra một bài?
Tất cả mọi người lúc này đều choáng váng.
Kể cả Lục Châu Hà cùng Đổng gia tiểu thư ở phía sau tấm màn mỏng cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ở phương diện âm luật bọn họ có trình độ khá cao, mỗi một bài nhạc khúc đều cần thời gian cùng thời cơ nhất định đi ấp ủ và sáng tác, nhưng chưa từng nghe nói tới việc có thể ngẫu hứng sáng tác một nhạc khúc.
Cho dù là có, tác phẩm làm ra cũng không được xuất xắc, thậm chí là sẽ cần rất nhiều thời gian đi sửa chữa nhiều lần.
Nhưng bây giờ, cái tên này lại nói muốn làm một bài ngay ở đây.
Đây là chuyện gì?
Là ngông cuồng tự đại?
Hay là xem thường bọn họ? Phải cho bọn họ nghe một chút phế phẩm sao?
- Chờ đã.
Lúc này, Lục Châu Hà đột nhiên mở miệng, cười lạnh nói:
- Ngươi nói ngươi ở ngay hiện trường làm một bài nhạc khúc, nhưng chúng ta làm sao biết ngươi có phải là làm xong nhạc khúc rồi, bây giờ đến lừa bịp chúng ta hay không?
- Ha ha, Lục công tử đúng không? Ngươi yên tâm, Tạc Thiên Bang Lão Vương ta tuyệt không phải là loại người vô sỉ kia, các ngươi không tin, cũng đều có thể ra đề mục cho ta, ta ngay ở đây biểu diễn ra là được.
Từ Khuyết cao giọng nở nụ cười, có vẻ rất hào phóng bất kham.
Đây hoàn toàn chính là một loại tư thái của cao thủ, không sợ bất kỳ nan đề nào.
Lục Châu Hà hơi dừng lại một chút, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Từ Khuyết lại trực tiếp như vậy, lại tự nguyện yêu cầu bọn họ ra đề mục.
Lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng nói.
- Bản thần tôn tới nói một lời công đạo đi, ngày hôm nay nếu như Đổng gia tiểu thư đã chủ trì tiệc rượu, vậy thì lấy Đổng tiểu thư làm đề, sáng tác một bài cho nàng?
Dứt tiếng, một con chó lén lén lút lút chui ra từ trong đám người, biến mất không còn tăm hơi.
Nhưng mọi người cũng không thèm để ý tới con chó kia, trái lại đối với lời này cảm thấy rất có ý tứ.
Đúng rồi, lấy Đổng gia tiểu thư làm đề, nhất định phải sáng tác ngay ở hiện trường.
Dù sao thì trận tiệc rượu này được mở ra rất vội vàng, đoàn người cũng chỉ mới thu được thiệp mời ngày hôm qua thôi, ai cũng không thể kịp sáng tác một bài nhạc khúc cho Đổng gia tiểu thư.
Cho dù là có, bây giờ cũng mới chỉ qua một ngày, cũng không khác gì với sác tác ngay tại chỗ.
Từ Khuyết nhíu mày, trên mặt tựa hồ viết hai chữ "Khó xử".
Lục Châu Hà nắm lấy điểm này, lúc này mở miệng nói:
- Được, liền lấy Đổng gia tiểu thư làm đề đi.
- Không sai, nếu muốn sáng tác ở ngay hiện trường, vậy thì làm thế đi.
- Lấy Đổng gia tiểu thư làm đề, chúng ta rửa tai lắng nghe.
Mọi người đều gật đầu tán thành nói, đều chỉ rõ muốn lấy đó làm đề.
Từ Khuyết thở dài:
- Được rồi, coi như các ngươi lợi hại, chọn một loại âm luật bên trong những loại hình ta không am hiểu nhất, đúng là có chút làm khó ta.
- Làm sao? Bây giờ đã muốn chịu thua, không giống với lúc ngươi khoe khoang khoác lác cho lắm?
Lúc này Lục Châu Hà lạnh giọng châm chọc nói.
Mọi người cũng tỏ vẻ trêu tức, cho rằng đã bóc trần được việc Từ Khuyết khoác lác.
Đổng gia tiểu thư ở phía sau tấm màn mỏng cũng đang khẽ lắc đầu.
Vốn nàng thật sự có một ít chờ mong, nhưng sau khi nghe được lời Từ Khuyết nói, lập tức lại cảm thấy buồn cười.
Dù sao cũng là ở ngay hiện trường soạn nhạc, hơn nữa còn lấy nàng làm khúc, thử hỏi một người không quen biết, làm sao có thể soạn nhạc cho nàng được?
Một người không biết nàng, vội vàng, có thể làm ra nhạc khúc gì hay được? Vốn là lời nói vô căn cứ.
- Ha ha, các ngươi gấp cái gì? Ta chỉ nói là không quá am hiểu thể loại này, nhưng cũng không nói là chịu thua, cũng không nói là không làm được.
Lúc này, Từ Khuyết nhún nhún vai, cười nhạt nói.
Nụ cười thong dong này, lập tức làm mọi người yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều đang hoài nghi, thầm nói tên này chẳng lẽ vẫn có thể làm ra một ca khúc cho Đổng gia tiểu thư hay sao?
"Vèo!"
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, đột nhiên từ dưới khố móc ra một cái nhạc khí quái lạ, nhìn qua tương tự tỳ bà, nhưng đường nét giản lược, hơn nữa chỉ có bốn dây, ít hơn tỳ bà phổ thông hai sợi dây.
Tất cả mọi người đều nhìn có chút sững sờ, chỉ có Từ Khuyết biết, thứ hắn lấy ra chính là đàn ghita.
- Hừ, thu hồi vẻ mặt cười cợt của các ngươi lại đi.
Từ Khuyết nhìn về phía mọi người, lộ ra vẻ cao ngạo xoa xoa cây đàn ghita trong tay, lạnh nhạt nói:
- Nhạc cụ này chính là đồ vật mà ta tự nghĩ ra, ta ba tuổi đã lấy vật ấy tranh bá với quần hung, năm tuổi dùng vật ấy hoành hành Thái Kim đại lục, sau mười tuổi cũng đã không hạn chế ở đồ vật, cây cỏ trúc thạch đều có thể soạn nhạc. Được người người xưng là khúc bá, bí danh CD di động!
-...
Toàn trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều tỏ vẻ không còn gì để nói, thực sự có chút thẹn thùng.
Ba tuổi liền có thể cầm vật này đi ra ngoài luận bàn với người khác?
Năm tuổi liền hoành hành Thái Kim đại lục? CMN làm sao xưa nay chúng ta chưa từng nghe thấy ngươi thế?
Sau mười tuổi không hạn chế ở đồ vật, cây cỏ trúc thạch đều có thể soạn nhạc?
Ngươi sao không lên trời đi?
- Được rồi, không phí lời nữa! Ta đã từng thấy qua mặt của Đổng gia tiểu thư, bây giờ dung mạo của nàng, ta vẫn còn nhớ rõ ràng. Vì thế, ngày hôm nay ta liền vì là Đổng gia tiểu thư dâng lên một khúc, vừa đàn vừa hát, nếu như đàn hát có chỗ nào không đủ hay, CMN các ngươi đến đánh ta nha!
Từ Khuyết bỉ ổi nói xong, còn không chờ mọi người mở miệng mắng hắn, hắn liền lại ngồi lên trên bàn.
Nhếch lên hai chân, ôm đàn ghita, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tấm màn mỏng kia.
"Tăng!"
Trong lúc mọi người đang không còn gì để nói, Từ Khuyết đột nhiên một tay xẹt qua dây đàn, thâm tình chân thành nhìn kỹ Đổng gia tiểu thư phía sau màn mỏng, dùng tiếng nói tràn ngập từ tính, nhẹ giọng nói ra:
- Một bài "Đổng Tiểu Thư", hiến cho Đổng tiểu thư.
"Tăng tăng..."
Vừa dứt lời, Từ Khuyết lay động dây đàn ghita, một trận tiếng đàn nhịp điệu ngạo mạn vang lên.
Ngay sau đó, Từ Khuyết dùng tiếng hát trầm thấp mà mang theo tang thương, hát lên giống như đang kể ra.
"Đổng tiểu thư,
Ngươi chưa từng quên, ngươi mỉm cười.
Cho dù ngươi giống như ta,
Khát vọng già yếu.
Đổng tiểu thư,
Khóe miệng của ngươi lúc hướng xuống phía dưới rất đẹp,
Giống như an hòa kiều hạ, nước trong suốt..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận