Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1377: Đừng Hòng Rời Đi

- Đậu phộng!
Lúc này Husky kêu lên thành tiếng, trừng mắt nhìn về phía Mạc Quân Thần, tỏ vẻ ghét bỏ:
- Mạc hộ pháp, ngươi như vậy là không được. Dọc theo đường đi đã diễn tập bao nhiêu lần rồi, khẩu hiệu có khí thế như thế, làm sao ngươi lại hô lên vô lực như thế?
". . ." Mạc Quân Thần tức xạm mặt lại, nếu không phải là Từ Khuyết cưỡng chế yêu cầu, y sẽ không thể nói lên loại khẩu hiệu này.
Một thế lực mạnh mẽ, dựa vào thanh danh ở bên ngoài, cũng không phải là hô khẩu hiệu như vậy.
Nhưng mà. . .
Giờ phút này trong phòng nghị sự là một mảnh vắng lặng.
Sắc mặt của mọi người Thánh Tông đều nghiêm nghị, im lặng không nói, tựa hồ bị mấy câu nói của Mạc Quân Thần làm cho kinh sợ.
Tạc Thiên xuất chinh, không còn một ngọn cỏ!
Tạc Thiên vừa hiện, chỉ còn kim chỉ!
Đây là thế lực tự tin cỡ nào, mới dám đối ngoại hô lên khẩu hiệu như vậy?
Rõ ràng, loại tự tin này, nhất định là đến từ chính lão nhân này.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phía Từ Khuyết.
Mạc Quân Thần cảm thấy được bầu không khí như thế, lập tức có chút há hốc mồm.
Không đúng nha.
Thời điểm như thế này, không phải là các ngươi nên đi ra trào phúng khẩu hiệu của chúng ta sao? Làm sao đều bị kinh sợ rồi?
Trời ơi, thời đại này dao động lại dễ lăn lộn như vậy sao? Thật sự có người tin tưởng Tạc Thiên Bang chúng ta trâu bò như thế sao?
- Từ lão, các ngươi đây là ý gì?
Lúc này, tông chủ Tiêu Thiên Ngân của Thánh Tông rốt cục mở miệng.
Sắc mặt của y có chút khó coi, Từ Khuyết đều đã nói rõ tìm đến gây chuyện, chẳng khác gì là muốn không nể mặt mũi Thánh Tông, y còn có thể có sắc mặt tốt được sao.
- Ý gì? Ha ha, không phải lão phu đã nói rất rõ ràng rồi sao? Chính là tìm đến gây chuyện.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, bàn tay hướng về phía trước vung lên.
Ầm!
Dưới một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt nóc phòng nghị sự của Thánh Tông bị hất bay lên, hóa thành một vùng phế tích bay về phía giữa không trung.
Từ Khuyết vác cây Thiên Kim Phục Sinh Đằng gần như sắp cao vút tới mây này, vững như Thái Sơn cất bước bước vào trong phòng nghị sự, cực kỳ hung hăng.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào mọi người, trầm giọng nói:
- Tiêu Tông chủ, vừa nãy ngươi cũng nói rồi, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tại sao ngày hôm nay lão phu tới Thánh Tông, trong lòng các ngươi không hề có một chút manh mối gì sao?
"Ầm!"
Lúc này, Tiêu Thiên Ngân cũng vỗ một cái lên tay vịn của chiếc ghế, trực tiếp đứng lên, tỏ vẻ tức giận:
- Từ lão, đừng có khinh người quá đáng.
- Ồ, ngươi rất hung hăng nha, nhưng khinh người quá đáng tựa hồ là Thánh Tông các ngươi đi?
Trên mặt Từ Khuyết mang theo nụ cười gằn, nhưng chuyện đã chuyển biến đến mức này, trên mặt đột nhiên tràn ngập thô bạo tức giận, trầm giọng quát:
- Liền con dâu của lão phu cũng dám mơ ước, Thánh Tông các ngươi chán sống rồi hay sao?
Ầm!
Một tiếng hống này, trong nháy mắt như tiếng sấm sét trên chín tầng trời, thanh âm như chuông lớn, chấn động đến mức màng tai của mọi người ở đây đau đớn, ngực khó chịu.
Dù là tồn tại cấp bậc Đại La Kim Tiên như Tiêu Thiên Ngân, cũng bị Từ Khuyết làm cho kinh sợ một chút, trên mặt tức giận tiêu tan hơn nửa, lông mày hơi nhíu lại.
Dù sao cuối cùng, chuyến này Từ Khuyết tới đây, đúng là để lập danh.
Khương Hồng Nhan từng đối ngoại nhắc qua, đã là đạo lữ với một người tên là Từ Khuyết, không chấp nhận thông gia với Thánh Tông.
Nhưng Thánh Tông vẫn dây dưa, hi vọng nàng có thể cùng Đạo Thai Thần Thể kết hợp, sinh ra Thiên Vận Đạo Thai Thần Thể.
Vì thế cuối cùng nói đến, vào lúc này người ta đến gây phiền phức, cũng là danh chính ngôn thuận.
- Từ lão, việc này chỉ là hiểu lầm, chúng ta cũng không biết Khương Hồng Nhan là con dâu của ngươi, huống hồ chuyện thông gia cũng vẫn chỉ là đề nghị, vẫn chưa thực hiện. Thật muốn nói đến, bản tọa cũng muốn cùng ngươi thỉnh giáo một phen, Thánh Thủy Hà của tông ta ở Tuyết Vụ Sơn, tại sao lại bị mang đi?
Tiêu Thiên Ngân hời hợt che lại chuyện đám hỏi, chuyển ra chuyện Thánh Thủy Hà để thanh toán với Từ Khuyết.
Ý này của y cũng rất rõ ràng, nếu ngươi đến truy cứu chuyện chúng ta muốn cùng Khương Hồng Nhan làm đám hỏi, vậy chúng ta cũng cùng ngươi truy cứu chuyện ngươi đánh cắp Thánh Thủy Hà một chút, mọi người đều huề nhau.
Nhưng mà sau khi Từ Khuyết nghe vậy lại càng thêm tức giận, căm tức nói:
- Ngươi còn không thấy ngại cùng lão phu nhắc tới Thánh Thủy Hà? Chủ nhân của Thánh Thủy Hà này chính là Hiên Viên Uyển Dung, điểm này ta tin trong lòng các ngươi đều rõ ràng, mà Hiên Viên Uyển Dung cũng là con dâu của lão phu, các ngươi chiếm dụng Thánh Thủy Hà nhiều năm như vậy, được lợi không ít, lão phu hi vọng các ngươi có thể bồi thường hợp lý.
- ? ? ?
Tiêu Thiên Ngân nghe xong, trong nháy mắt bối rối.
Các trưởng lão của Thánh Tông ở đây cũng lộ ra vẻ dại ra.
Trộm đi Thánh Thủy Hà của tông ta, bây giờ ngược lại còn muốn chúng ta bồi thường?
Chủ nhân của Thánh Thủy Hà là Hiên Viên Uyển Dung? Hiên Viên Uyển Dung là con dâu của ngươi? Ngươi phải là phải ư, sao ngươi không lên trời đi?
- Đừng nói nữa, còn có cái gì cần phải nói, trực tiếp đấu võ đi.
Lúc này, Husky kêu gào lên, cực kỳ càn rỡ.
Dù sao có nhiều Thiên Kim Phục Sinh Đằng ở trong tay như vậy, hai đạo hồn phách kia đã không sợ bị hồn phi phách tán nữa, giờ phút này không nhân cơ hội muốn làm gì thì làm, còn chờ tới khi nào?
- Không sai, lão đầu ta cũng cảm thấy có thể đấu võ, nói nhiều cũng vô ích, đánh xong rồi nói.
Đoạn Cửu Đức cũng gật đầu, tán thành đề nghị của Husky.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, liên tục cười lạnh nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên Ngân.
Nói thật, bây giờ hắn đúng là không kiêng kỵ gì, mặc kệ Thánh Tông có hậu chiêu gì, hắn đều chắc chắn sẽ thả ra hai đạo hồn phách kia, một lần tiêu diệt Thánh Tông.
- Chờ một chút.
Đột nhiên, vị Lý trưởng lão kia đi ra, tỏ vẻ nịnh nọt nụ cười, tiến đến trước mặt Từ Khuyết:
- Từ lão, cái gọi là hòa khí sinh tài, lần này đúng là Thánh Tông chúng ta có lỗi trước, nhưng mọi người đều là người tu đạo, không cần thiết một lời không hợp liền đấu võ, không bằng ngồi xuống uống một ngụm trà trước, Thánh Tông nhất định sẽ cho chư vị một cái bàn giao thoả mãn.
Nói đến đây, họ Lý trưởng lão nhìn về phía Tiêu Thiên Ngân, chắp tay nói:
- Tông chủ , có thể mượn một bước nói chuyện hay không, lão hủ có một số việc muốn cùng ngài thương lượng.
Tiêu Thiên Ngân nhíu nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu một cái, trực tiếp cất bước rời khỏi phòng nghị sự.
Sau khi Lý trưởng lão ra hiệu cho những người khác bắt chuyện với Từ Khuyết, cũng vội vàng bước nhanh đi theo ra ngoài.
Một lát sau, Tiêu Thiên Ngân cùng Lý trưởng lão xuất hiện ở phía sau núi của Thánh Tông.
- Lý trưởng lão, ngươi gọi bản tọa đi ra, là muốn để cho bản tọa mở cánh cửa kia ra sao?
Tiêu Thiên Ngân không chờ Lý trưởng lão nói chuyện, trực tiếp mở miệng hỏi.
Lúc này Lý trưởng lão chắp tay, cung kính nói:
- Không sai, tông chủ, việc đã đến nước này, không bằng mở ra cánh cửa kia, đánh thức chư vị tiền bối, thời đại này đã thay đổi, chỉ có bọn họ đi ra mới có thể áp chế cha của Từ Khuyết được.
Tiêu Thiên Ngân khẽ gật đầu, sau khi im lặng một lát, mở miệng nói:
- Vốn là bản tọa còn không dự định đi đến một bước này nhanh như vậy, nhưng ngươi nói không sai, thời đại này đúng là đã thay đổi, hầu như bản tọa đều sắp quên, đã bao lâu rồi không ai dám ở trước mặt bổn tọa nói chuyện lớn tiếng như vậy.
Nói đến đây, trên mặt Tiêu Thiên Ngân hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Ngươi đi về trước ổn định bọn họ, bản tọa đi tới cấm địa một chuyến.
- Rõ!
Lúc này sắc mặt của Lý trưởng lão tỏ vẻ vui mừng đáp.
Cấm địa của Thánh Tông, có một cánh cửa y vẫn muốn mở ra.
Một khi cánh cửa kia mở ra, toàn bộ Thiên Châu đều sẽ tiến vào một thời đại mới, tất cả các thế lực đều sẽ trải qua một phen thanh tẩy mới, nhưng y rất tin tưởng, lấy nội tình của Thánh Tông, vẫn có thể ổn định vị trí bá chủ ở Thiên Châu như trước, mà Thiên Cung Thư Viện. . . liền không nhất định, điều này cũng mang ý nghĩa rằng, Thánh Tông trong tương lai, có thể đoạt được nhiều tài nguyên hơn.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất chính là đằng sau cánh cửa kia, có mấy đời tổ tiên của Lý gia bọn họ, đây cũng là nội tình mà Minh gia không có.
Vì thế đến lúc đó, y cũng không cần lo lắng Minh gia sẽ mượn chuyện Đạo Thai Thần Thể cùng Thiên Vận Thể kết hợp mà quật khởi.
Lòng mang theo mừng rỡ tràn đầy cùng kích động, ông lão họ Lý một lần nữa trở lại phòng nghị sự.
Giờ phút này bọn Từ Khuyết cùng Đoạn Cửu Đức đã được chiêu đãi lên, ngồi ở trên ghế, biểu hiện cực kỳ hung hăng, nghiễm nhiên xem đây là nhà mình.
Husky càng không hề khách khí gì, trực tiếp ngồi xổm ở trung ương phòng nghị sự rặn ra một đống phân, cái mông cũng không hề chùi đi, an vị đến trên ghế tông chủ, ghếch hai chân lên ở đây đắc ý.
Tất cả người của Thánh Tông, sắc mặt đều có vẻ rất khó coi, không nói một lời, liền lẳng lặng đứng.
Lý trưởng lão sắp tới, lúc này sắc mặt liền chất đầy nụ cười, tiến lên tiếp đón.
- Từ lão, để ngài đợi lâu, tông chủ đã đi chuẩn bị đồ vật, chắc chắn sẽ cho các ngươi một cái bàn giao thoả mãn.
Y mở miệng cười nói, cực kỳ nhiệt tình, kì thực chính là tiếu lý tàng đao.
Nhưng mà Từ Khuyết lại nhìn sắc trời một chút, khoát tay nói:
- Không cần, trên thực tế lần này lão phu tới đây, cũng chỉ là cảnh cáo Thánh Tông các ngươi một chút, đừng tiếp tục đánh chủ ý tới con dâu của lão phu, thái độ nhận sai của các ngươi không tệ lắm, lão phu cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, đồ vật liền không cần bồi thường nữa, lão phu còn có chuyện quan trọng trên người, phải rời Thiên Châu một quãng thời gian, hi vọng các ngươi đừng tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa.
Nói xong, hắn từ trên ghế đứng lên, gọi bọn Husky và Đoạn Cửu Đức, chuẩn bị rời đi.
Đây cũng không phải là bọn họ cảm giác được nguy hiểm gì, thuần túy là thời gian quá gấp gáp, lần này tới đây cũng thực sự là đến dọa Thánh Tông một chút mà thôi, cũng không có ý định đánh nhau thật.
Dù sao Từ Khuyết cho rằng trước mắt vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, chỉ còn mười mấy ngày, nên lên đường chạy đi Tứ Đại Châu một chuyến, còn Thánh Tông, sau khi trở lại có nhiều thời gian cùng cơ hội đi thu thập.
Nhưng hắn làm vậy, liền đến phiên Lý trưởng lão há hốc mồm.
Cả người y sững sờ ở tại chỗ, suýt nữa muốn phun ra một ngụm máu.
CMN ta thật vất vả thuyết phục tông chủ đi mở ra cánh cửa kia, đánh thức mấy vị tổ tiên kia để đối phó ngươi, kết quả ngươi lại nói ngươi phải đi?
Mẹ nó chứ, ngươi đừng hòng!
Cửa ta đều cho hàn chết lại rồi, ngày hôm nay ai cũng đừng hòng rời đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận