Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1045: Kiếm Linh Thức Tỉnh

- Husky!
- Cái gì?
- Tới đây một chút.
Từ Khuyết vẫy tay gọi Husky.
Husky trừng mắt, cảnh giác:
- Ta không tới!
- Đừng nghịch, lần này thật sự là chính sự, nói không chừng có thể cho ngươi phản tổ quy chân, hóa thành Chân Long đấy, mau mau lại đây.
Từ Khuyết nói, đồng thời gọi ra hệ thống, lấy ra bình dịch giác tỉnh sinh linh.
- Phản tổ quy chân? Có thể trâu bò như thế sao?
Husky ngẩn ra, thấy Từ Khuyết không giống nói dối, cũng bán tín bán nghi lại gần.
Từ Khuyết trực tiếp lấy ra dung dịch giác tỉn sinh linh, khoe khoang trước mặt Husky một chút, cười nói:
- Thế nào? Có phải là có cảm giác khát khao khó nhịn, muốn uống một ngụm không?
- Cái quỷ gì?
Husky thoáng ngẩn ngơ, lắc lắc đầu:
- Tiểu tử ngươi có phải bị bệnh thần kinh rồi không? Đưa một bình nước trước mặt bản thần tôn làm gì?
Nói xong, nó đột nhiên nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lùi lại, cảnh giác nói:
- Móa, tiểu tử, ngươi không phải muốn lấy nước tiểu giội bản thần tôn chứ? Đừng tưởng rằng trên địa cầu bản thần tôn chưa từng nghe nói vật này, thứ này gọi là tạt axit!
- Ta kháo, cái gì mà tạt axit!
Từ Khuyết tức xạm mặt lại, đồng thời trong lòng cũng không khỏi tính toán, đánh giá lại bình dịch giác tỉnh sinh linh trong tay.
Theo lý mà nói, vật này nếu có thể thức tỉnh Husky, dựa vào khứu giác của nó, nó đã sớm xông lên mới đúng, làm sao một chút phản ứng cũng không có?
- Phi, mặc kệ tạt axit hay là gì, dù sao đều có quan hệ với nước tiểu, bản thần tôn không có hứng thú, trên thế gian có hàng nghìn phân nước tiểu, chỉ có phân của bản thần tôn mới là vạn dặm tìm được một!
Husky tỏ vẻ ngạo, hùng hồn nói rằng.
Nó vẫn luôn kiên trì phân của mình khác phân của loài khác vì phân của nó có thể trộn lẫn vào đậu hũ thối.
- Husky, là ngươi tự giác hay đợi ta dùng đao? Có còn một chút tố chất hay không? Lời nói không thể rời bỏ phân với nước tiểu, đây không phải axit, đây là dung dịch giác tỉnh sinh linh, có thể giúp ngươi thức tỉnh tổ huyết.
Từ Khuyết trợn mắt nói.
- Dung dịch giác tỉnh sinh linh?
Husky nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, vội vàng đi đến phía trước đến, dùng sức động mũi, ngửi một chút bình ngọc nhỏ trong tay Từ Khuyết, nhíu mày.
- Không đúng, vật này vô sắc vô vị, ngửi không ra cái gì cả, tiểu tử, ngươi thử đưa vào trong miệng bản thần tôn xem.
Nói xong, Husky ngẩng đầu lên, há to miệng.
Từ Khuyết cũng rất hào phóng, trực tiếp mở chiếc bình ra, đổ vào trong miệng Husky một giọt chất lỏng óng ánh trong sáng
Husky khép miệng lại "sách a sách a" tinh tế nếm một chút, trực tiếp ghét bỏ nói:
- Không được tiểu tử, vật này vừa vào trong miệng lại không còn, mẹ nó, bản thần tôn chỉ cảm nhận được miệng đầy vị phân quen thuộc mà thôi.
- Đó là bởi vì ngươi ăn nhiều phân quá.
Từ Khuyết đen mặt.
Vừa nãy hắn nhìn thấy rất rõ ràng, dịch giác tỉnh sinh linh vừa rơi xuống, còn chưa rơi vào trong miệng Husky, đã trực tiếp biến thành hư vô.
Rõ ràng, vật này không phải để Husky dùng.
- Kỳ quái, nếu không phải Husky, vậy còn có sinh linh gì?
Từ Khuyết không khỏi buồn bực, ánh mắt lại quét về phía chó Poodle đang nằm trên đất.
Nhưng chó Poodle là do Bát Đầu Đại Xà biến thành, có thể thức tỉnh cái quỷ gì?
- Sinh linh? Ồ, tiểu tử, năm đó lần thứ nhất ngươi ở Kim Nguyên Quốc gặp gỡ bản thần tôn, không phải đã thu phục một Kiếm Linh sao? Có phải là cho nó dùng hay không?
Lúc này, Husky đột nhiên nói.
Từ Khuyết sững sờ, đầu oanh một thoáng, bỗng nhiên phản ứng lại.
Trời ơi!
Kiếm Linh a!
Mẹ nó, suýt chút nữa đã quên, bản bức thánh còn có một Kiếm Linh, hơn nữa còn là Kiếm Linh từng đi theo Tiên Đế.
- Tiểu tử, ngươi còn có Kiếm Linh?
Khương Hồng Nhan không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Từ Khuyết, vì xưa nay nàng chưa từng thấy Từ Khuyết gọi ra Kiếm Linh.
- Đúng vậy, có có, ta có Kiếm Linh!
Từ Khuyết gật đầu liên tục nói:
- Năm đó ở Kim Nguyên Quốc lấy được, hơn nữa còn là Kiếm Linh từng theo hầu Tiên Đế, chỉ là sau đó nó đã bế quan, đến nay vẫn không thức tỉnh, còn ta một ngày trăm công ngàn việc, bận bịu vô cùng, suýt chút nữa đã quên.
- Ha ha, bản thần tôn thấy ngươi là hoàn toàn quên đấy. Kiếm Linh kia không phải là vật phàm, ngươi tốt nhất đừng gọi tỉnh nó.
Husky cười lạnh một tiếng, giả vờ giả vịt bước lại vài bước.
Từ Khuyết vừa nhìn đã biết con hàng này đang sợ hãi, hình như rất sợ Kiếm Linh, năm đó như vậy, bây giờ cũng như thế.
Bất quá nếu con hàng này đã nhắc nhở mình, vậy khẳng định là cần thức tỉnh Kiếm Linh mới được, năm đó Kiếm Linh này quá suy nhược, chưa từng bại lộ sức chiến đấu, bây giờ đã bế quan nhiều năm như vậy, có lẽ cũng đã khôi phục được nhiều rồi, đây là thời điểm gọi nó để giúp đỡ.
Hơn nữa Kiếm Linh này dù sao cũng từng theo hầu Tiên Đế, thực lực sợ rằng khó có thể tưởng tượng, dùng để đối phó Tiên Nhân là thích hợp nhất.
"Vèo!"
Từ Khuyết lại gọi hệ thống, từ trong kho hàng tìm ra chuôi bảo kiếm bát cấp rỉ sét loang lổ kia.
Nhớ lại năm đó, Kiếm Linh vẫn còn suy yếu, Từ Khuyết phải dựa vào cái miệng sắc bén của minh, cùng với một tay Thiên Ngoại Phi Tiên mới thành công khiến Kiếm Linh dao động, cuối cùng còn vơ vét được một bảo kiếm bát phẩm của Husky, để Kiếm Linh nhập trong đó.
Đáng tiếc sau đó Kiếm Linh lại rơi vào trạng thái ngủ say, bế quan khôi phục, chớp mắt một cái, Từ Khuyết phải đối mặt với biết bao kẻ địch, từ Kim Đan kỳ Nguyên Anh kỳ, hiện tại đã biến thành Tiên Nhân.
- A!
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết không khỏi ngửa đầu thở dài, sau đó hai tay đột nhiên giơ cao, trầm giọng quát lên:
- Kiếm Linh trâu bò, xin tuân thủ theo khế ước, nghe triệu hoán của ta, dĩ ngô chi danh, tuần hoàn cổ lão minh ước, lắng nghe lời thì thầm, đánh vỡ giới hạn thời không. Ta lấy khế ước hô hoán, lấy huyết thống mời gọi! Lấy ta thân làm khí! Lấy linh hồn ta để cống hiến! Từ bên trong hố phân. . . không đúng, từ trong lợi kiếm tỉnh lại đi! Đem sức mạnh vô địch bày ra trước mặt người đời, tịnh hóa linh hồn vô tri của bọn họ!
Ầm!
Dứt tiếng, trong nháy mắt thần hồn của Từ Khuyết mở rộng, bao phủ lấy thanh bát phẩm lợi kiếm bay lên trời.
Dung dịch giác tỉnh sinh linh cũng bay lên, nắp bình trực tiếp mở ra, trong bình tuôn ra một tia chất lỏng óng ánh trong suốt, bắn về thân kiếm.
"Vù!"
Trong khoảnh khắc, lợi kiếm rung động, phát ra tiếng kiếm reo chói tai.
- CMN, thế này cũng được?
Husky nhất thời trừng lớn hai mắt, kinh ngạc kêu lên.
Đôi mắt đẹp của Khương Hồng Nhan rạng ngời rực rỡ, miệng nhỏ khẽ cong, có chút kinh ngạc nhìn kỹ thanh kiếm kia.
Xèo!
Đột nhiên, lợi kiếm xuyên qua hư không, hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng xẹt qua trên không trung, chỉ chớp mắt một cái, trên không trung đã lưu lại vô số tàn ảnh của lợi kiếm, sau đó đột nhiên dừng lại trước mặt Từ Khuyết!
- Ha, Kiếm Linh, đã lâu không gặp.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Lợi kiếm hơi chấn động một cái, "Vèo" một tiếng, từ bên trong thoát ra một làn khói đen, ngưng tụ thành một bóng đen ở trước mắt Từ Khuyết, tóc dài bay bay, trên đầu xuất hiện hai điểm sáng đỏ như máu, giốnh như hai mắt của nó.
- Linh dịch thật tinh khiết, lại có thể gọi ta thức tỉnh từ trong giấc ngủ, hả? Cảnh giới của ngươi. . .
Kiếm Linh đầu tiên là lẩm bẩm một tiếng, giống như cảm thấy rất hài lòng với dung dịch giác tỉnh sinh linh, sau đó ánh mắt lại nhìn vào Từ Khuyết mới cả kinh kêu lên.
- Cảnh giới của ta làm sao?
Từ Khuyết hỏi.
- Không tồi, chỉ mới 20 năm, lại từ Kim Đan kỳ trở thành Độ Kiếp kỳ, không uổng công năm đó ta nhận ngươi làm chủ.
Kiếm Linh gật gật đầu, hai con mắt đỏ như máu hiện lên vẻ ôn hòa cùng tán thưởng.
- Ha ha ha, khiêm tốn, chú ý khiêm tốn! Tư chất của bản bức thánh, những kẻ bên ngoài sao có thể so sánh? Đến, Kiếm Linh, nếu ngươi đã thức tỉnh, vậy chủ tớ hai chúng ta cũng đến thời điểm kề vai chiến đấu, Nhân Kiếm Hợp Nhất! Mau mau, biến ta thành Tiên Đế, ta muốn đi đánh nhau!
Từ Khuyết nói xong, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, có chút hưng phấn.
Kiếm Linh lắc đầu nói:
- Cảnh giới của ngươi tuy đã tăng cao không ít, nhưng phẩm hạnh vẫn như vậy, quả thực không hề thay đổi. Tiên Đế sở dĩ trở thành Tiên Đế, chính là vì y tự thân từng bước đi lên, há có thể tùy tiện liền có thể thành tựu?
- Ngất, ta nói giỡn một chút thôi mà, được rồi được rồi, ngươi cũng đừng ra vẻ nho nhã, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ta muốn đi đánh nhau, ngươi có đi hay không?
Từ Khuyết trực tiếp hỏi.
Kiếm Linh nhất thời sững sờ nhìn Từ Khuyết, trầm mặc một lát, gật đầu đáp:
- Đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận