Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 903: Từ Khuyết Bị Tâm Thần

- Chờ đã, cậu...
Lâm Ngữ Hi kinh ngạc thốt lên thành tiếng tại chỗ, khó có thể tin.
Phản ứng của Từ Khuyết hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Nguyên bản cô cho rằng Từ Khuyết nghe được Hạ gia nhất định sẽ giật mình.
Dù sao Hạ gia này có sức mạnh khổng lồ, chỉ cần là ở người đã từng ở Kinh Thành, có ai là không biết?
Năm đó Hạ Lạc Kình chính là muốn theo đuổi cô, sau khi biết cô có bạn trai, động một chút thủ đoạn nhỏ, giả tạo ghi chép tán gẫu ám muội giữa Từ Khuyết cùng những nữ sinh khác, đưa cho cô, tiếp đó liền trực tiếp sắp xếp một hồi tai nạn xe khiến cho Từ Khuyết chết.
Ở Kinh Thành, một cái mạng đối với Hạ Lạc Kình mà nói, căn bản không đáng nhắc tới, liền giống như là đá đi một hòn đá nhỏ chướng mắt mà thôi.
Sau đó Hạ Lạc Kình liền triển khai theo đuổi cô, do trùng hợp, cô bất ngờ biết được chân tướng, sau khi hiểu rõ tất cả những chuyện này, cô lập tức đã rời xa Hạ Lạc Kình.
Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, sau khi Hạ Lạc Kình bị cự tuyệt, còn chưa kịp trả thù cô, liền bị Hạ gia mệnh lệnh trở về trong tộc, có lời đồn đại nói Hạ Lạc Kình bị trong nhà gọi đi bộ đội để rèn luyện, cũng có lời đồn đại nói là đi bái một vị cao nhân làm sư phụ, nói chung từ sau đó, Hạ Lạc Kình đã biến mất mấy năm.
Mãi đến tận lúc cô tốt nghiệp ra công tác, mới nghe nói Hạ Lạc Kình lại xuất hiện, lúc này liền lập tức yêu cầu công ty để cho cô đi ra nước ngoài, mãi đến tận gần đây mới dám trở về.
- Còn có việc gì nữa sao? Lâm đồng học?
Lúc này, Từ Khuyết dừng lại, xoay người hỏi.
Lâm Ngữ Hi kinh ngạc nói:
- Cậu... cậu cứ thế mà đi ư? Cậu muốn đi tìm Hạ gia báo thù sao?
- Có cừu oán, vậy khẳng định phải báo.
Từ Khuyết gật đầu.
Sắc mặt của Lâm Ngữ Hi lúc này liền thay đổi:
- Từ Khuyết, tôi cho cậu biết chân tướng, chính là muốn cho cậu biết khó mà lui, đừng tiếp tục tính toán chuyện năm đó nữa, cậu có biết Hạ gia hiện tại đã to lớn cỡ nào hay không?
Từ Khuyết cười nhạt:
- Tôi không quan tâm bọn họ to lớn cỡ nào, ở trong mắt tôi, chúng sinh... đều là giun dế.
- Cậu...
Lâm Ngữ Hi lập tức không còn gì để nói, có chút ngây người.
Hoàn toàn không nghĩ tới, Từ Khuyết lại nói ra một câu trả lời như vậy.
Chúng sinh đều là giun dế?
Đây là lời thoại trên phim truyền hình hay sao?
- Từ Khuyết, cậu nghe tôi nói, tuyệt đối đừng đi tìm Hạ gia gây phiền phức, tôi biết mấy năm nay cậu trải qua rất khổ cực, nhưng nếu đã sống sót, tất cả đều để xuống đi.
Lâm Ngữ Hi mở miệng khuyên nhủ.
Cô không hi vọng Từ Khuyết thật vất vả sống sót trở về, lại chạy đi chịu chết.
Một tiểu tử nhà nghèo không hề có bối cảnh, làm sao có thể là đối thủ của một đại tộc to lớn?
- Cảm ơn đã quan tâm, nhưng không phải là tôi đi tìm Hạ gia gây phiền phức, tôi là đại biểu Tạc Thiên Bang đi đưa sự ấm áp cho bọn họ.
Từ Khuyết khẽ cười đáp.
- Cậu... cậu bây giờ muốn mau chóng đi tới Hạ gia đưa sự ấm áp?
Trong nháy mắt Lâm Ngữ Hi càng thêm mơ hồ, Từ Khuyết chuyển biến quá nhanh, nàng rất khó phản ứng lại được.
- À, không phải, bây giờ tôi phải đi đón người phụ nữ của tôi trở về trước đã, cô ấy vẫn đang ở trên mặt trăng chờ tôi.
- Mặt trăng?
Lâm Ngữ Hi lần nữa cảm thấy choáng váng.
Lần này, cô thật sự có chút hoài nghi Từ Khuyết có phải bị bệnh tâm thần rồi không.
Tư duy nhảy vọt đến mức quả thực là kinh thiên động địa, trước một giây vừa mới nói đi tìm Hạ gia báo thù, tiếp đó lại đổi thành đi đưa ấm áp, bây giờ lại đột nhiên nói muốn đi mặt trăng đón nữ nhân, đây không phải là bệnh thần kinh thì là cái gì?
Ồ, chờ đã...
Lâm Ngữ Hi đột nhiên kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:
- Cậu nói chính là Hằng Nga mà mấy ngày nay toàn bộ thế giới đều đang bàn luận kia sao? Cổ trang tiên nữ xuất hiện ở trên mặt trăng kia?
- Nàng không phải là hằng nga, nàng tên là Khương Hồng Nhan, là người phụ nữ của tôi.
Từ Khuyết nhàn nhạt trả lời một câu, lập tức cất bước rời đi.
Lâm Ngữ Hi vô cùng ngạc nhiên đứng ngốc ở tại chỗ, thật lâu không có cách nào hoàn hồn.
Cô đương nhiên không thể tin tưởng Từ Khuyết.
Vị nữ nhân giống như tiên tử ở trên mặt trăng kia, khí chất xuất trần, đoan trang trang nhã, đủ để kinh diễm thế nhân, nữ nhân hoàn mỹ khiến cho tất cả mọi người phụ nữ trên đời này đều ước ao, trăm ngàn năm qua đều khó gặp.
Liền ngay cả cô sau khi nhìn thấy hình ảnh lưu truyền trên mạng, đều cảm thấy mình ảm đạm phai mờ, đều cảm thấy thế gian không thể có nữ tử hoàn mỹ kinh thế như vậy.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết lại còn nói đó là người phụ nữ của hắn, còn muốn đi đón nàng trở về.
Điều này làm cho trong đầu của Lâm Ngữ Hi chỉ còn dư lại một ý nghĩ là Từ Khuyết bị điên rồi.
- Lẽ nào... trận tai nạn xe cộ năm đó, không lấy đi tính mạng của hắn, lại làm cho hắn bị mắc bệnh bệnh tâm thần?
Trong lòng Lâm Ngữ Hi nói nhỏ, kết hợp với lời nói quái lạ ngày hôm nay của Từ Khuyết, cô càng nghĩ càng thấy độ khả thi rất lớn.
Cuối cùng, lúc cô trở lại trong hành lang khách sạn, Từ Khuyết đã rời đi.
Hoàng Thành cùng Lưu Hiểu Lệ còn đứng ở nơi đó chờ cô, thấy cô trở về liền vội tiến tới gần.
Lưu Hiểu Lệ là người đầu tiên mở miệng hỏi:
- Ngữ Hi, thế nào rồi? Cậu nói cái gì với hắn?
Hoàng Thành cũng tỏ vẻ tò mò:
- Đúng rồi, nói cái gì vậy? Lúc hắn đi còn lộ ra ý cười, giống như là đã biết chuyện gì đó rất hài lòng. Chờ chút, không phải hai người hợp lại chứ?
Hợp lại?
Lâm Ngữ Hi cười khổ lắc lắc đầu, trong tròng mắt không khỏi hiện lên một ít đồng tình cùng không đành lòng, nhẹ giọng nói:
- Biểu hiện của hắn rất kỳ quái, căn bản không phải là Từ Khuyết mà năm đó tôi biết, tôi hoài nghi trận tai nạn xe kia đã tạo thành thương tích với đầu của hắn.
Lưu Hiểu Lệ ngây người:
- Hả?
Hoàng Thành ngẩn ra:
- Lời này của cô là có ý gì?
Lâm Ngữ Hi lắc lắc đầu:
- Hai người biết vừa nãy hắn nói cái gì với tôi không? Hắn nói nữ tử mặc cổ trang trên mặt trăng kia là người phụ nữ của hắn, hơn nữa còn lấy cho cô gái đó một cái tên, gọi là Khương Hồng Nhan. Bây giờ hắn còn muốn đi đón người phụ nữ kia trở về.
"Híttt!"
Hoàng Thành nghe xong, lúc này hít vào một hơi khí lạnh, vỗ trán một cái nói:
- CMN, chẳng trách lúc tôi ở trên xe hỏi mấy năm qua hắn làm gì, hắn lại đàng hoàng trịnh trọng nói với tôi là hắn đi tu tiên. CMN tôi còn tưởng rằng hắn trốn ở đạo quan trong núi sâu tu thân dưỡng tính nữa chứ, hoá ra là ở bên trong bệnh viện tâm thần à!
Lời này vừa nói ra, Lưu Hiểu Lệ cùng Lâm Ngữ Hi lập tức yên lặng.
Lúc này, hầu như bọn họ đều đã xác định được, Từ Khuyết thật sự mắc bệnh tâm thần rồi, hơn nữa còn là loại bệnh đã đến giai đoạn cuối kia.
- Lưu tổng, có thể giúp tôi một việc không?
Lúc này, Lâm Ngữ Hi nhìn về phía Lưu Hiểu Lệ hỏi.
Lưu Hiểu Lệ tỉnh táo lại, gật gật đầu:
- Cậu nói đi.
- Giúp tôi tìm người đi theo Từ Khuyết, trạng thái tinh thần bây giờ của hắn, chỉ sợ là mới từ bên trong bệnh viện tâm thần chạy ra, tìm người chăm sóc hắn một chút, đừng để cho hắn gây phiền toái, tốt nhất là có thể đưa hắn đến một bệnh viện tốt nhất, tất cả phí dụng đều do tôi phụ trách.
Lâm Ngữ Hi mở miệng nói.
- Chuyện này... được rồi, tôi đi sắp xếp người.
Lưu Hiểu Lệ chần chờ một lát, cuối cùng gật gật đầu.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã rời khỏi khách sạn từ lâu, điều động lôi điện ngang trời mà đi, căn bản không biết chuyện mình bị người ta xác nhận thành người bị bệnh thần kinh.
Vào lúc này hắn đang chạy tới Thái Sơn, chỉ cần người trên núi được sơ tán hết, hắn liền lập tức mở ra lỗ hổng cấm chế, tiếp dẫn Khương Hồng Nhan xuống.
- Tiểu cô nương, ta rất nhanh sẽ có thể đón ngươi xuống rồi.
Ánh mắt của Từ Khuyết nhìn kỹ phương hướng mặt trăng, tự nói trong lòng.
Chờ Khương Hồng Nhan hạ xuống, hắn cũng có thể chuyên tâm đi tìm Từ Phỉ Phỉ, thuận tiện đi tìm Hạ gia đưa ấm áp.
- Hừ, Kinh Thành Hạ gia!
Từ Khuyết vừa nghĩ tới chuyện này, trong lòng không nhịn được cười lạnh.
Lúc trước hắn chết quả thực quá mức uất ức, liền bởi vì một tên con nhà giàu muốn theo đuổi Lâm Ngữ Hi, không nói hai lời liền trực tiếp giết chết hắn, giống như bóp chết một con giun dế.
Bây giờ hắn trở về, dù cho Hạ gia ở trong mắt hắn bé nhỏ không đáng kể như thế nào đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không buông tha.
Dù sao quy củ của Tạc Thiên Bang, chính là có cừu tất báo, hơn nữa còn phải hoàn lại gấp trăm lần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận