Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1151: Gọi Ta Một Tiếng Tỷ Tỷ

"Phốc!"
Một tên tu sĩ trẻ tuổi lập tức phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Những người còn lại kể cả cô gái áo đỏ cùng ông lão tóc bạc, cũng tập thể ngơ ngác, trừng lớn hai con mắt, lộ ra vẻ kinh sợ nhìn Từ Khuyết.
Hơn chín ngàn bán phẩm Tiên Khí?
Bị điên rồi sao? Cho dù là muốn vơ vét cũng không cần phải giở trò vơ vét như thế chứ.
Hơn chín ngàn bán phẩm Tiên Khí, ngươi muốn người ta bồi thường như thế nào? Đừng nói là gấp mười lần, dù cho giảm 10% đều sẽ không bồi thường nổi.
- Tiểu tử ngốc, ngươi nói bậy gì đó?
Lúc này cô gái áo đỏ lườm Từ Khuyết một chút, lập tức nhìn về phía lão đầu nói:
- Đầu óc vị bằng hữu này của ta không được tốt lắm, ngươi đừng để ý tới hắn, gọi người trộm đồ bằng hữu ta đi ra ngoài đi, y trộm cái gì tự y rõ ràng.
- Được, mấy vị chờ trong chốc lát, lão hủ liền đi mời thủ lĩnh của chúng ta tới đây.
Ông lão cũng chỉ cho rằng Từ Khuyết đang nói đùa, vội chắp tay, liền xoay người hướng về căn phòng cũ mà đi.
Lúc này, cô gái áo đỏ mới nhìn về phía Từ Khuyết, lắc đầu cười nói:
- Tiểu tử ngốc, thì ra ngươi còn biết đùa giỡn nữa, bị trộm hơn chín ngàn bán phẩm Tiên Khí? Lời như thế này ngươi cũng nói ra được, muốn lừa người cũng không thể lừa như thế đâu.
- Chờ đã, đầu tiên phải nói rõ một chuyện, đừng tiếp tục gọi ta là tiểu tử ngốc nữa có được không, muội muội ngốc. Đây là ta chuẩn bị làm một phen đại sự, chờ một lúc ngươi đừng nhúng tay vào.
Từ Khuyết lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Nếu như là trước đây, có lẽ là hắn sẽ không có hứng thú gì đối với Đạo Môn này, nhưng sau khi nghe nói là bọn họ trộm nghèo không trộm giàu, Từ Khuyết liền không vui, rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt thiện sợ ác mà.
Đương nhiên, loại hành vi hành hiệp trượng nghĩa vì dân trừ hại này, bình thường Từ Khuyết cũng sẽ không làm.
Nguyên nhân hắn muốn dạy dỗ Đạo Môn, chỉ có một, chính là Đạo Môn dám trộm đồ vật của hắn, chuyện này rõ ràng coi hắn là thành bên "yếu" bên trong ỷ mạnh hiếp yếu rồi.
Nguyên bản bị Phong Lan Vũ còn có tiểu nha hoàn không tín nhiệm cũng không lọt nổi vào trong mắt xanh, Từ Khuyết đã một bụng uất ức cùng không vui, cho nên mới ra ngoài đi dạo một vòng giải sầu, vạn vạn không nghĩ tới sau khi biết lý do Đạo Môn chọn người ra tay, hắn lại càng căm tức.
Chuyện này còn có thiên lý không? Còn có vương pháp không?
Cơn giận này có thể nhịn sao? Không thể nhẫn nhịn!
Vì thế, hắn mới theo đoàn người của cô gái áo đỏ tới đây, chính là muốn gây sự một đợt, làm cho Đạo Môn biết rõ, hắn không chỉ không "yếu", mà thậm chí là không phải là ai đều có thể trêu chọc được.
- Này, tiểu tử ngốc, ngươi gọi ta là gì? Ngươi dám gọi ta là muội muội ngốc, có tin ta đánh ngươi hay không, quá không có lễ phép, không biết lớn nhỏ.
Lúc này, cô gái áo đỏ đã trừng mắt phượng, giống như một trưởng bối răn dạy Từ Khuyết.
Vài người trẻ tuổi còn lại đều ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khuyết, hiển nhiên là xưng hô cùng với ngôn ngữ vừa nãy của hắn đối với cô gái áo đỏ đã doạ đến bọn họ.
Mấy người này kinh sợ như vậy, Từ Khuyết lập tức cũng nhìn ra được thân phận của cô gái áo đỏ không hề đơn giản, nhưng mà hắn lại không thèm để ý một chút xíu nào, lộ ra vẻ ngạo nghễ nói:
- Ngươi đánh ta? Ha ha, thì ra tiểu nha đầu ngươi cũng rất thích khoác lác, chỉ là Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, đừng nói là ngươi, cho dù mấy người các ngươi gộp lại, e rằng cũng không đủ để ta đánh mấy hiệp.
Lúc này là hắn đang nói sự thật, từ khi thương thế khỏi hẳn, hắn rõ ràng cảm giác được thực lực của chính mình tăng cường lên không ít, thậm chí khoảng cách Bán Tiên cảnh trung kỳ cũng chỉ còn trong một ý nghĩ, chỉ cần hắn tìm thời gian rảnh tùy tiện bế quan tu luyện một chút, lập tức liền có thể đột phá.
Vì thế với thực lực đỉnh phong lúc này, tuyệt đối mạnh mẽ hơn hắn trước đây rất nhiều, mấy người nhóm cô gái áo đỏ này gộp lại, thật sự không phải là đối thủ của hắn.
- Phốc, tiểu tử ngốc, ngươi lại không lớn không nhỏ nữa, tỷ tỷ liền thật sự đánh ngươi.
Cô gái áo đỏ vẫn lộ ra ý cười như cũ, còn muốn vươn tay ra nhéo mặt Từ Khuyết.
- A a a, làm gì thế, nói chuyện cẩn thận, đừng táy máy tay chân, khuôn mặt đẹp trai này của ta ngươi có thể tùy tiện sờ sao?
Lúc này Từ Khuyết trừng mắt quát lên, lập tức liền né tránh.
Cô gái áo đỏ lập tức nhăn nhăn mũi nhỏ:
- Cắt, thật nhỏ mọn, lại không phải là tỷ tỷ thật muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì hả? Ta xem cốt linh của ngươi, e rằng cũng chưa tới 100 tuổi đi, còn trẻ như vậy đã có thể bước vào Bán Tiên cảnh, tư chất đúng là rất tốt, không bằng như vậy đi, sau này ngươi xem như đệ đệ ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta bảo kê cho ngươi.
Vừa dứt lời, vài tên tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh cô gái áo đỏ, sắc mặt lập tức hơi thay đổi, đều nhìn về phía Từ Khuyết, khắp khuôn mặt đều là ước ao cùng đố kị.
- Ồ, chỉ bằng ngươi cũng muốn làm tỷ tỷ ta? Ở một bên hóng mát đi, muốn nhận thân, cũng là ngươi đến làm muội muội của ta, gọi ta một tiếng ca ca đi, từ nay về sau ta bảo kê cho ngươi.
Từ Khuyết lắc đầu cười nói.
Hắn biết thân phận của cô gái áo đỏ này bất phàm, nhưng mình cũng không kém, đường đường bang chủ Tạc Thiên Bang, nếu như lưu lạc tới mức phải làm đệ đệ cho người ta để được che chở, truyền đi làm sao cất bước trên giang hồ được nữa?
Đây chính là nguyên tắc, ai cũng không thể dao động được.
- Tiểu tử ngốc, ngươi vẫn rất tự đại, quên đi, ngươi không muốn thì thôi không bắt ép ngươi, đệ đệ.
Cô gái áo đỏ nói, còn tỏ vẻ hào phóng vỗ vỗ vai Từ Khuyết.
Lúc này Từ Khuyết trợn mắt nói:
- Vậy cũng thực sự là phải cảm ơn ngươi, muội muội.
- Đệ đệ, ngươi hẳn phải gọi ta là tỷ tỷ.
Cô gái áo đỏ sửa lại.
- Muội muội, ngươi hẳn phải gọi ta là ca ca.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Tính bướng bỉnh của cô gái áo đỏ nổi lên, trợn mắt nói:
- Đệ đệ!
Từ Khuyết hung hăng cãi lại:
- Muội muội!
- Đệ đệ!
- Muội muội!
- Đệ đệ!
- Muội muội!
. . .
Hai người lập tức so kè, không ai nhường ai.
Chuyện này làm cho vài tên tu sĩ trẻ tuổi bên cạnh nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, một mặt là khiếp sợ Từ Khuyết lớn mật, một mặt lại ước ao giống hắn, lại có thể được cô gái áo đỏ giao cho đãi ngộ như thế, dù nhiều lần nói năng lỗ mãng, nhưng cô gái áo đỏ vẫn không tính toán với hắn.
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, cửa căn phòng cũ kỹ đột nhiên bị người đẩy ra, từ bên trong đi ra ba bóng người, lúc này mới cắt ngang trò khôi hài của Từ Khuyết cùng cô gái áo đỏ.
Hai người đều quay đầu nhìn lại, từ trong căn phòng cũ kỹ đi ra ngoại trừ ông lão tóc bạc trông cửa lúc trước, còn có một nam tử gầy yếu có vẻ mặt gian giảo, cùng với một người đàn ông trung niên có bộ dạng nho nhã, khí vũ hiên ngang.
Từ Khuyết liền lập tức nhận ra, nam tử gầy yếu kia chính là người va vào hắn ở trên đường lúc trước, còn người đàn ông trung niên này, hiển nhiên chính là đầu mục của Đạo Môn ở bên trong Bách Hội Thành.
- Mấy vị học sinh đại giá quang lâm, thực sự là vinh hạnh của Đạo Môn, không biết mấy vị là môn sinh của vị tiên sinh nào ở Lập Thiên Thư Viện?
Người đàn ông trung niên kia mới vừa đi ra ngoài, liền cười nhìn về phía bọn cô gái áo đỏ hỏi, lời nói tuy rằng khách khí, nhưng cũng chưa chân chính kiêng kỵ bọn cô gái áo đỏ.
Y thân là đầu lĩnh của một phân bộ Đạo Môn, địa vị hiển nhiên là có một chút, tuy rằng còn kém Lập Thiên Thư Viện rất xa, nhưng còn không đến mức phải khen tặng mấy học sinh của thư viện.
Nhưng mà ngay sau đó, y liền há hốc mồm.
Cô gái áo đỏ hời hợt nói ra:
- Gia gia ta là Tần Hướng Thiên.
- Cái...cái gì? Tần. . . Tần viện trưởng? Gia gia ngươi là Tần viện trưởng của Lập Thiên Thư Viện?
Trong nháy mắt sắc mặt của người đàn ông trung niên kia kịch biến, sợ hãi nói:
- Vậy ngươi là. . . Thiên Đỉnh Bảng Nhân Bảng người thứ mười Tần Tố Tố?
Đôi mắt của cô gái áo đỏ sáng long lanh, khẽ mỉm cười:
- Không sai, ta chính là Tần Tố Tố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận