Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1452: Thương Tích Phong Hóa

- Ồ? Nhìn quen mặt thật.
Giờ phút này, Từ Khuyết nhìn lôi điện hình người quen mặt trước mắt này, cũng có chút kinh ngạc.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nghê Thường tiên tử ở ngoài khu vực cấm chế, không khỏi vui vẻ.
- Cô nương, lai lịch của ngươi không nhỏ nha, lại được thiên đạo diễn biến thành nhân hình thiên kiếp, hơn nữa còn là ra trận ở sau thiên tướng.
Hắn cười híp mắt nói, không cảm giác được chút áp lực cùng nguy hiểm nào.
Lông mày của Nghê Thường tiên tử cau lại, tựa hồ có chút không vui.
Theo lý mà nói, có thể được thiên đạo tán thành, lựa chọn tạo thành một vị bên trong lôi điện hình người là một loại vinh dự.
Chí ít chuyện này đủ để chứng minh, tư chất của nàng rất mạnh mẽ, liền thiên đạo đều biết sự tồn tại của nàng.
Nhưng vấn đề là, thiên đạo lấy nàng làm nguyên mẫu, diễn hóa ra lôi điện hình người của nàng, đến cho Từ Khuyết độ kiếp, chuyện này làm cho nàng không thể nào tiếp thu được rồi.
Từ một loại góc độ nào đó tới xem, đây giống như là thiên đạo đặt nàng ở vị trí tương tự với Từ Khuyết, thậm chí là nàng còn có chút rơi xuống hạ phong, bằng không làm sao sẽ là người thứ hai ra trận?
Phải biết, phía sau còn có hai đạo lôi vân nữa chưa hề có động tĩnh gì.
- Nghê Thường tiên tử, ngươi xem lôi điện hình người của ngươi, cũng là lấy tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh phong xuất hiện. Tuy nói lôi điện hình người cũng không thể đại biểu cho toàn bộ thực lực của ngươi, nhưng vị lôi điện hình người này, chí ít cũng không kém gì ngươi ở thời điểm là Đại La Tán Tiên năm đó chứ?
Cô gái mặc áo đen cười tủm tỉm nhìn Nghê Thường tiên tử, trêu chọc.
Nghê Thường tiên tử lựa chọn im lặng.
Nhưng ở trong nội tâm, nàng cũng không thể không tán đồng lời nói của cô gái mặc áo đen.
Vị lôi điện hình người lấy nàng làm nguyên hình này, mặc dù tu vi chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng cũng bởi vì là lôi điện hình người, thực lực chân chính có lẽ là hơi kém hơn một chút, nhưng nhiều lắm cũng chỉ yếu đi hai cảnh giới mà thôi.
Vì thế, lôi điện hình người cấp bậc Đại La Kim Tiên của nàng này, thực lực chân chính, xác thực không kém gì lúc nàng là Đại La Tán Tiên năm đó.
Như vậy bây giờ, cảnh giới của Từ Khuyết tương tự là Đại La Tán Tiên , đối đầu với vị lôi điện hình người này, liền giống như là nàng cùng cảnh giới năm đó, đang tiến hành một hồi tranh tài.
- Năm đó tư chất của ngươi có thể nói là tinh tuyệt thiên hạ, chưa nói tới Thánh Nguyệt Điện, dù cho là toàn bộ Tiên Vân Châu, cùng thế hệ có thể đánh ngang với ngươi, tuyệt không vượt quá mười người.
Cô gái mặc áo đen mở miệng một lần nữa, cười nói:
- Nếu như tiểu tử này thật sự vượt qua lôi điện hình người của ngươi, đây chẳng phải là nói rõ tư chất của hắn đã vượt qua ngươi, thậm chí còn có khả năng có thể so với tiểu sư muội mới tới kia của ngươi?
Nghê Thường tiên tử nghe được lời ấy, mặt lập tức sầm lại:
- Hắn chỉ là rèn luyện thân thể, có thể đối kháng uy lực của thượng cổ hạo kiếp, bằng không một thương của tên thiên tướng vừa nãy kia đã đủ để lấy tính mạng của hắn rồi. Bây giờ lôi điện hình người của ta đối đầu với hắn, bất luận thắng thua thế nào, đều không thể đại biểu cho cái gì.
Nói đến đây, Nghê Thường tiên tử hơi dừng lại một chút, lại mở miệng một lần nữa:
- Nhưng hắn có thể đưa tới thiên kiếp như vậy, nếu tư chất ở trên ta, lại có gì kỳ quái? Nhưng nếu muốn đánh đồng cùng sư muội của ta, e rằng còn kém xa.
- Chuyện này ngược lại cũng đúng, người tiểu sư muội kia của ngươi chính là nhân vật mà tứ đại Tiên Đế đều cực kỳ coi trọng, ngăn ngắn mười mấy năm đã có thể đứng ngang hàng với ngươi, được Vĩnh Chân Tiên Đế sắc phong làm Vũ Nhu tiên tử, xác thực đúng là không phải yêu nghiệt bình thường có thể so sánh được.
Cô gái mặc áo đen nói xong, sâu kín thở dài:
- Haizz, thế gian chính là bất công như thế, chúng ta trải qua vô số kiếp nạn, khổ tu mấy ngàn năm, người ta lại có bốn vị Tiên Đế giúp đỡ, chỉ cần ngăn ngắn mười mấy năm liền sắp đuổi kịp rồi.
- Ngươi không cần dùng những câu nói này để kích ta, tư chất của sư muội ta thượng thừa như vậy, là phúc của Đế Cung cùng Thánh Nguyệt Điện chúng ta.
Nghê Thường tiên tử lộ ra vẻ lạnh nhạt nói.
Cô gái mặc áo đen thấy thế, cũng chỉ có thể cười nhẹ, không nói thêm gì nữa, ánh mắt một lần nữa rơi vào bên trong khu vực cấm chế.
Lúc này Từ Khuyết, cũng đã đang quan sát dáng dấp lôi điện hình người của Nghê Thường tiên tử.
Theo dung mạo mà xem, lôi điện hình người cùng Nghê Thường tiên tử giống nhau như đúc, nhưng ăn mặc lại tuyệt nhiên không giống, chí ít bây giờ vị Nghê Thường tiên tử chân thực kia, toàn thể khí chất cùng khí thế, cao quý hơn rất nhiều so với lôi điện hình người.
- Cô nương, chờ một lúc ta muốn luyện pháp quyết mới một chút, khả năng sẽ có chuyện thương tích phong hoá, ngươi không ngại việc lôi điện hình người của ngươi bị đánh nát quần áo chứ?
Lúc này, Từ Khuyết quay đầu nhìn về phía Nghê Thường tiên tử ở ngoài khu vực cấm chế, bỉ ổi cười hỏi.
Trong nháy mắt sắc mặt của Nghê Thường tiên tử càng thêm âm hàn, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, không hề trả lời.
Cô gái mặc áo đen cũng tựa như cười mà không phải cười đánh giá Từ Khuyết, càng ngày càng cảm thấy tên này rất khác biệt.
Trước mặt mọi người đùa giỡn Nghê Thường tiên tử, việc này nếu như truyền đến Tiên Vân Châu, chưa nói Thánh Nguyệt Điện sẽ như thế nào, e rằng thanh niên tuấn kiệt ở toàn bộ Vĩnh Chân Tiên Vực, thậm chí ở ba Tiên Vực khác, đều sẽ lột đi da của tiểu tử này.
Mà trong Thiên Sát Thành, rất nhiều tu sĩ cũng đã tỉnh táo lại, đã biết đạo lôi điện hình người kia, chính là lấy cô gái mặc áo trắng thần bí ở ngoài khu vực cấm chế kia làm nguyên mẫu.
Tuy rằng đoàn người còn không biết lai lịch của cô gái mặc áo trắng kia, nhưng nếu là tồn tại cấp bậc Tiên Tôn, mọi người cũng đều không cảm thấy bất ngờ.
Chỉ có điều đột nhiên Từ Khuyết mở miệng đùa giỡn, chuyện này ngược lại là khiến cho mọi người có thêm ấn tượng sâu sắc đối với hắn.
Thì ra tên này không chỉ có tàn nhẫn, còn rất bỉ ổi.
- Sư tôn, ngươi nhìn một chút xem, ngươi nhìn một chút xem, còn ra thể thống gì nữa, lẽ nào có lí đó, tiểu tử kia quả thực là muốn lên trời! Lại ở ngay trước mặt ngài, đùa giỡn cô gái khác, đồ đê tiện yêu diễm kia, thực sự quá làm mất mặt sư tôn ngài.
Đoạn Cửu Đức bắt được cơ hội, lập tức yêu ngôn hoặc chúng.
Tử Hà tiên tử lại rất bình tĩnh, hờ hững lắc lắc đầu:
- Hắn không phải đang đùa giỡn.
- . . .
Đoạn Cửu Đức lập tức nghẹn lời, đúng là không nghĩ tới sư tôn của mình lại hiểu rõ Từ Khuyết như vậy.
Trên thực tế y cũng nhìn ra rồi, xác thực là không phải Từ Khuyết đang đùa giỡn Nghê Thường tiên tử, lấy tác phong vô sỉ của tiểu tử kia, chờ một lúc có thể thật sự sẽ phá nát quần áo của lôi điện hình người kia, lấy chuyện này nhục nhã Nghê Thường tiên tử, thật sự không phải là tùy tiện nói chơi.
- Husky lão sư, việc này ngươi thấy thế nào?
Đoạn Cửu Đức không vu oan được, cảm giác rất mất mặt, chỉ có thể quay đầu tìm Husky tiếp lời.
Husky lộ ra vẻ lười biếng dựa vào tường thành, co quắp trên mặt đất, còn nghếch hai chân lên rung rung, ghét bỏ nói:
- Xem cái rắm à, nữ nhân xấu như vậy, cởi sạch đứng ở chỗ này, bản thần tôn cũng không muốn nhìn, cay con mắt.
Nói xong, Husky thẳng thắn nhắm hai mắt lại, trong đầu mơ tưởng viển vông, xuất hiện một bóng người khôi ngô cường tráng, là nữ ngục trưởng mập mạp khiến nó tưởng niệm khó quên kia.
- Đậu phộng!
Lúc này, đám người vây xem trong Thiên Sát Thành phát ra một trận thanh âm ồ lên.
Bọn Đoạn Cửu Đức cũng quay đầu nhìn tới.
Bên trong khu vực cấm chế, lôi điện hình người của Nghê Thường tiên tử, mới vừa bước ra khỏi chùm sáng màu vàng óng, còn chưa động thủ.
Nhưng Từ Khuyết đã động thủ trước.
"Ầm!"
Hắn một bước đạp hư không, thân như mị ảnh, khí thế như cầu vồng, như thuấn di xuất hiện ở trước mặt lôi điện hình người của Nghê Thường tiên tử.
Tiếp đó, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, hắn vươn ra một trảo, trực tiếp chụp vào vai của lôi điện hình người, bắt lấy quần áo do tia chớp màu vàng óng ngưng tụ mà thành ở bên ngoài kia, bỗng nhiên kéo xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận