Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1594: Hội Ngân Sách Giúp Đỡ Người Nghèo

"Ngươi nói cái gì! Pháp Bảo Các bị Hoa Vô Khuyết nổ?"
Giờ phút này, Thanh Hồng Tông.
Một tên nam tử trung niên có mấy phần tương tự Tương Tuân ngồi ở phía trên, nhìn tên sai vặt quỳ ở dưới đất.
"Phó tông chủ, hắn còn nói, phàm là sản nghiệp Thanh Hồng Tông ta, hắn gặp một cái nện một cái."
Lúc này, những người khác ở bên dưới cũng nhao nhao mở miệng nói: "Phó tông chủ! Tên tiểu súc sinh kia quá phận, chẳng lẽ cứ để mặc cho hắn làm bậy sao?"
Phó tông chủ Tương Khánh vẻ mặt buồn thiu.
Y cũng biết Hoa Vô Khuyết đáng hận.
Thế nhưng ngay cả huynh trưởng của y, một vị Tiên Vương chân chính cũng chết trong tay Hoa Vô Khuyết, y chỉ là Đại La Kim Tiên đỉnh phong, có thể làm được gì?
Nếu hiện tại ra ngoài tìm Hoa Vô Khuyết tính sổ, vậy có khác gì tự tìm được chết?
Tang lễ đại ca còn chưa tổ chức, hiện tại ra ngoài là muốn hai gộp một?
Cho dù là thằng ngốc cũng biết không nên đi.
Thấy Tương Khánh không nói lời nào, một vị lão giả bên dưới không khỏi mở miệng: "Không bằng để lão phu đến tìm hắn."
"Nhị trưởng lão, ngay cả huynh trưởng ta cũng bại, ngươi có tư cách gì đi tìm hắn."
Nghe đến đây, đám người Thanh Hồng Tông bên dưới cũng trầm mặc lại.
Tên Hoa Vô Khuyết kia quá cường đại, lấy thực lực bọn họ, chỉ sợ còn chưa cận thân, đã bị hắn tiễn đến tây thiên cực lạc.
Tương Khánh khẽ thở dài một hơi, nói: "Phần Thành Môn đã phái người đi thông tri Thiên Môn, chỉ cần chờ tiền bối Thiên Môn đến. . ."
"Hiện tại cũng chỉ có thể như thế." Nhị trưởng lão híp mắt, trong mắt hiện lên một tia sát ý: "Chỉ là Thanh Hồng Tông chúng ta, lúc nào ăn phải thua thiệt như vậy? Lão phu hận a!"
Cùng lúc đó, Từ Khuyết chạy tới trước cửa Xuân Phong Lâu của Phần Thành Môn.
Một đám tu sĩ nao nao.
Sao đột nhiên chạy đến thanh lâu rồi, không phải nói tiếp quản nhà tiếp theo ư?
Mà khoan, hình như Xuân Phong Lâu cũng là sản nghiệp của tam tông.
Ngay lúc đó, Từ Khuyết đã bước vào Xuân Phong Lâu.
Trong nháy mắt, một đám nữ tu sĩ Thiên Tiên lập tức nhích lại gần.
"Công tử nhìn không quen mặt, mới tới Định Hạc Thành ư?"
Từ Khuyết sững sờ, thế mà còn có người không biết bản Bức Thánh?
Xem ra những cô nương này rất khép kín, tránh trong Xuân Phong Lâu, chưa nhìn thấy bản anh tư của bản Bức Thánh.
Hắn đưa tay bóp bóp. . .
Phi, không đúng!
Là đưa tay nắm lấy tay nữ tử: "Cô nương, tại hạ là đến đưa ấm áp."
Nữ tử nghe vậy, lập tức cười khanh khách: "Công tử thật biết nói đùa, đến chỗ này đương nhiên là chúng ta đưa ngài ấm áp."
Nói xong liền nắm lấy tay Từ Khuyết đặt lên người mình, vô cùng nhiệt tình để bàn tay kia mò vào trong.
Một lát sau.
Chỉ nghe "Ba" một tiếng.
Từ Khuyết rút ra.
Là rút tay ra, nhìn nhiệt kế trên tay: "Cô nương phát sốt."
"Ngươi thật đáng ghét, nhân gia sốt chỗ nào."
Từ Khuyết nhếch miệng cười: "Đã không sốt, vậy cũng không cần đưa ấm áp rồi."
"Chính thức giới thiệu một chút, tại hạ Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết." Từ Khuyết hời hợt nói.
Nữ tử vừa định đưa tay khoát vai Từ Khuyết, nghe lời nói này, cánh tay chợt dừng giữ không trung, chậm chạp không dám hạ xuống.
Toàn bộ khuôn mặt nhỏ, trong nháy mắt mất đi huyết sắc.
"Hoa. . . Hoa Vô Khuyết!"
Nàng hoảng sợ gào thét.
Kế tiếp, cả tòa Xuân Phong Lâu lâm vào hỗn loạn.
"Cái gì?"
"Hoa Vô Khuyết tới?"
"Không tốt, Tạc Thiên Bang tới, chạy mau!"
Vô số người tranh nhau chạy ra ngoài.
Sợ vị Hoa Vô Khuyết kia lại khai chiến với ai, một khi Xuân Phong Lâu nổ, bọn họ liền khó thoát.
"Chư vị chớ hoảng, Hoa Vô Khuyết ta đại biểu Tạc Thiên Bang, tới tiếp quản Xuân Phong Lâu, chư vị cho chút mặt mũi, xếp hàng theo thứ tự ly khai bản điếm, chú ý không được chen ngang, để phòng phát sinh giẫm đạp." m thanh Từ Khuyết không lớn, thế nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Trên lầu, một tên nam tử mặt mũi tràn đầy dữ tợn đi ra, trầm giọng nói: "Hoa Vô Khuyết, đây là Phần. . ."
"Ầm!"
Một quyền!
Nam tử trong nháy bay ngược, nằm dưới đất không có động tĩnh, mơ hồ chỉ còn lại một hơi.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người nín thở, không dám loạn động.
Người kia là một vị Đại La Kim Tiên hàng thật giá thật đó.
Ài, hy vọng y không chết.
"Được rồi, nhân viên không liên quan mau chóng xếp hàng ly khai, đừng ảnh hưởng Tạc Thiên Bang ta làm việc." Lúc này, Từ Khuyết phất phất tay.
Đám người nghe vậy, nào dám lưu lại lâu.
Bất quá bởi vì Từ Khuyết đã nói không được chen ngang, đám phiêu khác chỉ có thể chỉnh tề xếp thành hàng dài, chậm rãi rời khỏi Xuân Phong Lâu.
Chờ những người kia rời đi, bên trong chỉ còn lại đám nữ tiên Phần Thành Môn.
Từ Khuyết đánh giá các nàng một chút, hỏi: "Lão bản đâu?"
"Nô gia ở đây."
Một mỹ phụ nhân mặc trường bào gấm chậm rãi đi tới.
Từ Khuyết có hơi lo lắng thay nàng, ôm cặp quả đu đủ đi đường, chẳng lẽ không sợ mất cân bằng sao?
Kế thừa truyền thống tốt đẹp của Tạc Thiên Bang, giúp người làm vui, Từ Khuyết vội vàng tiếp nhận hai quả đu đủ trong tay mỹ phụ: "Sao còn mang lễ vật tới cơ chứ?"
"Đa. . . Đa tạ công tử!" Nữ tử khẽ giật mình, thấp giọng nói: "Không biết công tử tìm nô gia có gì phân phó?"
Từ Khuyết duỗi tay giúp nàng phủi bụi dính trên mông, nghiêm mặt nói: "Là thế này, ta vừa nhận được tin tức, Tạc Thiên Bang chúng ta chuẩn bị tại Định Hạc Thành, khởi động "Hội Ngân Sách Giúp Đỡ Người Nghèo", các ngươi thân là long đầu ngành nghệ thuật Định Hạc Thành, nên quyên tặng một chút."
"Giúp. . . giúp đỡ người nghèo?" Khóe miệng mỹ phụ giật một cái, miễn cưỡng gạt ra nụ cười nói: "Đây. . . đây là chuyện tốt, bình thường nô gia cũng rất thích làm chuyện tốt, chỉ là, không biết công tử muốn bao nhiêu?"
"Tin tức của ngươi không quá linh thông nha." Từ Khuyết mỉm cười: "Ta đã nói, Định Hạc Thành, bao gồm tam tông, đều bị Tạc Thiên Bang ta tiếp quản."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng đặt một chiếc nhẫn trữ vật lên bàn: "Chuyển tất cả Tiên Tinh vào đây, còn có văn tự bán mình của các vị cô nương, ta đều muốn!"
Đám người bên ngoài nghe thế sững sờ.
Ngay cả văn tự bán mình cũng muốn?
Nghe nói thế lực phía sau tam tông ngày mai sẽ đến, hắn còn không mau trốn đi?
Bọn họ không tin Hoa Vô Khuyết có năng lực ứng phó thế lực phía sau tam tông.
Nhưng bọn họ nghĩ mãi không ra, vì sao thiếu niên kia không trốn, ngược lại ở trong thành nghênh ngang gây sự.
Chẳng lẽ biết mình sắp chết chắc, cho nên muốn tận hưởng lạc thú sao?
Nếu hiện tại ly khai, nói không chừng còn có thể giữ lại một mạng.
Nhưng mà, bọn họ rất nhanh liền hổ thẹn cúi đầu, thầm nghĩ bản thân cách cục nhỏ, nghĩ ác cho người.
Hoa Vô Khuyết lần lượt trả văn tự bán mình cho các cô nương Xuân Phong Lâu.
Sau đó. . .
"Bắt đầu từ hôm nay, Định Hạc Thành không cho phép những nơi không lành mạnh như thế xuất hiện, Tạc Thiên Bang chúng ta, nhất định phải khiến Định Hạc Thành trở thành đệ nhất văn minh thành Tiên Nguyên Châu!"
Vừa dứt lời, Từ Khuyết tiện tay vung ra một đóa Phật Nộ Hỏa Liên cỡ nhỏ, trong nháy mắt nổ Xuân Phong Lâu thành tro tàn.
Nói đưa ấm áp, liền đưa ấm áp, Tạc Thiên Bang chưa từng nuốt lời.
"Nhà tiếp theo!"
Từ Khuyết vung tay lên, chân nhanh như lưu tinh, tiến tới đường cái.
. . .
Cùng lúc đó, Phần Thành Môn.
Trong nháy mắt Từ Khuyết bước vào Xuân Phong Lâu, đã có người trở về thông báo.
Đối mặt thiếu niên có thể đánh bại Tương Tuân, hiện tại Quản Lưu Mang không có gan đối nghịch với hắn.
"Nhẫn!"
Quản Lưu Mang hít sâu một hơi, chỉ nói ra một chữ.
Ông ta rất rõ ràng, chỉ cần nhịn thêm một ngày.
Chờ tiền bối Thiên Môn đến Định Hạc Thành.
Ông ta nhất định sẽ nghiền xương tên tiểu tư kia thành tro!
. . .
Một bên khác, một trong tam tông, Ngũ Uẩn Lâu.
"Ngươi nói cái gì? Hắn đi Đan Dược Phường của chúng ta?!"
"Vâng, lâu chủ!"
"Từ khi sự việc xảy ra đến nay, Ngũ Uẩn Lâu ta chưa từng tham dự vào, hắn. . . sao có thể như thế, người trẻ tuổi không giảng võ đức a!" Lâu chủ Ngũ Uẩn Lâu nghe thấy tin tức này, suýt chút nữa bị tức chết.
Thế nhưng ông ta là Tiên Vương, tức không chết được.
"Tên Hoa Vô Khuyết kia còn nói muốn khởi động "Hội Ngân Sách Giúp Đỡ Người Nghèo Phân Bộ Tạc Thiên Bang Tại Võ Đô Vực", nói là muốn tạo phúc cho vạn dân, hy vọng Ngũ Uẩn Lâu chúng ta cũng ra chút sức."
"Ta ra cái @#$%!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận