Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 814: Không Thổi Sẽ Chết

- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, thả chúng ta ra, đồng thời dập đầu nhận lỗi với chúng ta, bằng không... ngươi không gánh nổi hậu quả.
Nữ tử cao gầy cũng lạnh giọng mở miệng, tỏ vẻ hờ hững nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói.
Trên mặt mười mấy người còn lại vẫn mang theo vẻ kiêu ngạo như trước, thậm chí nói ra tình huống tướng soái đang ở ngay bên ngoài, lấy việc này để cảnh cáo Từ Khuyết.
Nhưng mà lúc bọn họ nói chuyện lại lơ đãng hạ thấp giọng xuống hết mức có thể, tựa hồ cũng không muốn để tướng soái phát giác ra quẫn cảnh giờ phút này của bọn họ.
Nói cho cùng, bọn họ tốt xấu gì cũng là thiên tài của Thần Tử Doanh, nếu để cho tướng soái biết toàn bộ bọn họ đều rơi vào trong tay một tiểu tử Luyện Hư kỳ, bọn họ không chỉ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc đáng sợ, mà sau này ở trước mặt những người Thần Tử Doanh khác cũng sẽ không ngóc đầu lên được.
Vì thế từ sâu trong nội tâm của mười mấy người này, bọn họ càng không muốn kinh động tới tướng soái hơn.
- Xem ra ta cần phải dạy cho các ngươi ngộ ra một đạo lý.
Lúc này Từ Khuyết cười nhạt, không nói hai lời liền mua ra một cái bình lớn từ bên trong hệ thống thương thành.
"Lạch cạch" một cái mở cái nắp ra, miệng bình hướng về mười mấy người này, ào ào ào dội xuống người bọn họ.
Mười mấy người này lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ nói:
- Làm càn, ngươi muốn làm cái gì?
- Ngươi đổ cái gì lên trên người chúng ta thế hả?
- Chờ đã, cái mùi này hình như là... dầu hỏa?
Có người nhăn mũi, đột nhiên kinh ngạc nói.
- Không sai, đây chính là dầu hỏa.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, ngón tay lạch cạch một cái, một ngọn lửa màu xanh hừng hực bốc lên ở trên đầu ngón tay.
Ngọn lửa này... là muốn phóng hỏa giết người ư?
Mười mấy người Thần Tử Doanh lập tức không còn bình tĩnh được nữa.
Bọn họ có thể thấy, ngọn lửa trên ngón tay Từ Khuyết vô cùng bất phàm, đặt ở tình huống bình thường, bọn họ sẽ không để ý. Nhưng lúc này chân nguyên cả người bọn họ đều bị cầm cố, nếu như bị ngọn lửa này đốt cháy, không có chân nguyên hộ thể, cái mạng này của bọn họ phải để lại rồi.
- Lý Bạch, ngươi... ngươi chớ làm loạn, tướng soái đang ở bên ngoài!
Nam tử mặc áo đỏ có chút cuống lên, mạnh mẽ trấn định nói ra lời cảnh cáo.
Nữ tử cao gầy cùng với mười mấy người còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, con mắt giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Nói cho cùng bọn họ vào lúc này chỉ là nổi giận, cho rằng Từ Khuyết là đang doạ bọn họ, cũng không dám thật sự hạ tử thủ đối với bọn họ.
Từ Khuyết cười cợt, giơ ngọn lửa màu xanh lên, nhìn về phía bọn họ hỏi:
- Đến đến đến, nói cho ta nghe thử, các ngươi ngộ ra cái gì rồi?
Ngộ ra cái gì?
Mười mấy người Thần Tử Doanh lập tức ngẩn ra, quả thực rất muốn chửi đổng.
Ngươi đánh lén chúng ta, cầm cố tu vi của chúng ta, dội dầu hỏa lên trên người chúng ta, còn lấy ra một ngọn lửa đe dọa chúng ta.
Lúc như thế này, ngươi còn hỏi chúng ta ngộ ra cái gì?
Ngộ cm ngươi!
CMN bây giờ có ai còn có tâm tư đi ngộ đạo?
- Đến, nể tình dung mạo của ngươi xấu nhất, ta cho ngươi một cơ hội nói thử xem có ngộ ra cái gì không?
Lúc này Từ Khuyết đưa ngọn lửa trên ngón tay đến trước mặt nam tử mặc áo xanh, cười híp mắt hỏi.
Nam tử mặc áo xanh lập tức bị ngọn lửa này kích thích đến mức tê cả da đầu, thân thể vội vàng co lại, sợ bị ngọn lửa này nhiễm đến.
- Chậc chậc, ngu xuẩn.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
- Ta đã đưa lửa đến trước mặt ngươi mà ngươi còn không thổi tắt nó sao? Kỳ thực ta muốn nói cho các ngươi... không thổi sẽ chết.
Nói xong, Từ Khuyết nhàn nhạt đứng lên, ngón tay búng một cái.
Sợi hỏa diễm màu xanh này đột nhiên rơi lên trên người hơn mười nam nữ trẻ tuổi Thần Tử Doanh.
Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt, nguyên bản còn đang suy tư xem câu "Không thổi sẽ chết" kia của Từ Khuyết là có ý gì, nhưng lúc nhìn thấy con hàng này lại thật sự ném ngọn lửa ra, sắc mặt của mười mấy người trong nháy mắt kịch biến!
- Không!
- Dừng tay!
Có người hét lớn tại chỗ, âm thanh xuyên thấu qua khách sạn, vang vọng ra xung quanh.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, dầu hỏa trên người bọn họ liền bị dẫn đốt, nhanh chóng vọt lên một đám lửa lớn nóng rực, trực tiếp đốt cháy cơ thể bọn họ.
- Aaa!
- Tướng soái, cứu chúng ta!
- Lý Bạch, ta với ngươi không chết không thôi!
Mười mấy người đều gào thét, tan nát cõi lòng rống to.
Dù sao cũng là tồn tại Độ Kiếp kỳ, dù cho chân nguyên bị cầm cố, nhưng vẫn còn sống dưới sự thiêu đốt của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, vẫn còn có cơ hội thở dốc.
Vèo!
Lúc này, ở ngoài khách sạn đột nhiên lướt tới một bóng người.
Tốc độ kia cực kỳ mãnh liệt, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trong sương phòng.
"Xèo!"
Y nhẹ nhàng phất tay một cái, trong tay áo đột nhiên tuôn ra một trận cuồng phong, trong nháy mắt quét sạch Dị Hỏa trên người hơn mười thiên tài Thần Tử Doanh.
Dị Hỏa biến mất, trên người mười mấy người kia đã vô cùng chật vật, quần áo đều bị đốt sạch, cả người cháy đen, bị thương nặng.
Nhưng mà, bọn họ lại không để ý tới kêu đau, lập tức nhìn về phía bóng người này, cùng kính nể hô:
- Đa tạ tướng soái, chúng ta vô dụng, xin tướng soái thứ tội.
- Rác rưởi!
Mặt Tần Vệ lạnh lùng nhìn về phía bọn họ, tức giận khiển trách.
Lúc này y đã thật sự nổi giận, nhưng trong lòng cũng rất chấn động.
Bởi vì ngay cả y cũng không nghĩ tới, hơn mười thiên tài Thần Tử Doanh của mình lại bị Từ Khuyết không chế dễ dàng như vậy.
Nếu không phải là mình đúng lúc chạy tới, sợ rằng mười mấy người này sẽ chết ở đây, chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của y.
- Ngươi chính là tướng soái?
Lúc này con ngươi Từ Khuyết khẽ nhấc, cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Vệ.
Ánh mắt của Tần Vệ lạnh lùng quét qua, uy thế bàng bạc đột nhiên buông xuống bao phủ tới Từ Khuyết.
Khương Hồng Nhan lập tức cất bước về phía trước, đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, một luồng uy thế hung hăng tương tự trực tiếp tràn ra.
Ầm!
Hai cỗ đạo uẩn trên không trung nổ tung, phát sinh một tiếng vang trầm thấp.
- Ồ?
Tần Vệ lập tức ngạc nhiên nghi ngờ một tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Khương Hồng Nhan.
Trong vô hình, y cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, loáng thoáng cảm thấy cỗ đạo uẩn này giống như đã từng quen biết.
Đồng thời y cũng rất khiếp sợ, một nữ tử Độ Kiếp kỳ lại có thể mạnh mẽ đối kháng uy thế với y.
- Ah, tiểu cô nương, chớ sốt sắng, đi tới phía sau ta đi, vạn nhất ngươi bị thương liền không hay.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên kéo tay nhỏ của Khương Hồng Nhan, muốn kéo nàng về phía sau lưng mình.
Khóe miệng của mọi người ở đây lập tức co giật, bao gồm cả Tần Vệ ở, bọn họ đều không còn gì để nói.
Ngươi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ, lại muốn Độ Kiếp kỳ trốn ở phía sau ngươi, đây không phải là chuyện cười sao?
Nhưng mà Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, không hề phản bác, tùy ý để Từ Khuyết nắm tay.
Lấy sự hiểu biết của nàng đối với Từ Khuyết, dưới tình huống này còn có thể cợt nhả như vậy, nói rõ tên tiểu tử này đã định liệu trước, lại muốn chơi trò gian gì đùa chết người.
Mà mọi người nhìn thấy tình cảnh này lại lần nữa cảm thấy kinh sợ.
Nữ tử Độ Kiếp kỳ tại sao lại nghe lời tên kia như thế?
Tần Vệ cũng quái lạ nhìn Khương Hồng Nhan một cái, nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều, ánh mắt lần nữa quét về phía Từ Khuyết, trầm giọng nói:
- Lý Bạch, bản soái có hảo ý mời ngươi gia nhập Thần Tử Doanh, ngươi không những hủy lệnh bài Thần Tử Doanh của ta, bây giờ còn muốn giết người của Thần Tử Doanh ta, việc này ngươi giải thích như thế nào?
- Giải thích? Ha ha, Tạc Thiên Bang ta làm việc xưa nay không cần giải thích với người khác.
Từ Khuyết lập tức cười gằn, lắc đầu nói:
- Nói ra có lẽ có chút cuồng, ở trước mặt Tạc Thiên Bang ta, Thần Tử Doanh rác rưởi này của các ngươi còn không bằng một cọng lông.
- Thối lắm, nếu không phải là ngươi ám hại đánh lén, giam cầm chúng ta, lúc này ngươi đã là một người chết!
Nam tử mặc áo xanh lúc này cả giận nói, bây giờ có tướng soái ở đây, bọn họ đã khôi phục trấn định.
Mặt Tần Vệ cũng âm trầm nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, giọng điệu ra lệnh không cho phép phủ định:
- Cho ngươi thời gian ba hơi thở, mở ra cầm cố trên người bọn họ.
- Ha ha, thời gian ba hơi thở? Ngươi có tin trong vòng ba hơi thở ta có thể giết chết toàn bộ bọn họ hay không?
Từ Khuyết nheo con ngươi lại, lạnh lùng cười nói.
Tần Vệ lập tức nổi giận, mắt hổ trợn lên, uy thế bàng bạc lần nữa mở rộng ra:
- Bằng vào ngươi cũng dám nói nhăn nói cuội ở trước mặt bản soái!
- Cuội cm ngươi!
Từ Khuyết không chút do dự chửi bậy một câu.
Tiếp đó, còn không chờ Tần Vệ kịp phản ứng, Từ Khuyết đột nhiên dắt tay Khương Hồng Nhan, trong nháy mắt bấm ra Thần Hành Độn Tẩu Phù.
Gần như cùng lúc đó, hắn hơi suy nghĩ, dẫn nổ đạo uẩn đang cầm cố ở trên người hơn mười thiên tài Thần Tử Doanh kia, lớn tiếng quát:
- Người mà Tạc Thiên Bang ta muốn giết, ai cũng không thể ngăn cản! Hơn nữa giết xong là chạy, liền hỏi ngươi có kích thích hay không!
Tần Vệ tựa hồ cảm thấy được chuyện không đúng, lập tức biến sắc, giận dữ hét:
- Dừng tay!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong chốc lát, hơn mười người thiên tài Thần Tử Doanh nổ tung tại chỗ, hóa thành từng đám từng đám sương máu.
Bóng người Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan cũng đã biến mất không còn tâm hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận