Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1596: Vị Đại Nhân Kia

Giờ phút này, Ung Hành cũng rất muốn gặp người tên Hoa Vô Khuyết kia.
Cũng không biết hắn là người thế nào, chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, lại dám trêu chọc Thiên Môn.
Y bước ra một bước, liền thuấn di ra ngoài trăm thước, thế nhưng mọi người lại không cảm nhận được khí tức pháp quyết.
Đám người kinh dị không thôi.
Chẳng lẽ. . .
Chẳng lẽ Ung Hành đại nhân đã lĩnh ngộ lực lượng không gian rồi sao?
Mặc dù bọn họ cũng có thể trong nháy mắt thuấn di trăm mét, thậm chí trăm dặm.
Nhưng nếu không sử dụng pháp quyết hoặc thân pháp, cho dù là đám người Quản Lưu Mang, cũng không cách nào làm được như vậy.
Thời điểm Ung Hành đại nhân phóng ra một bước này, khí tức trên người cũng dần ngưng tụ.
Trước đó, khí tức Ung Hành giống như một mảnh trời sao, mặc dù lực lượng hào hùng, nhưng phong mang bất lộ.
Trong nháy mắt y cầm kiếm cất bước, mọi thứ liền thay đổi
Mọi người đều cảm nhận được kiếm ý đang khuấy động, lan tràn quanh người y.
Lúc này mọi người mới minh bạch, thời điểm Ung Hành nắm chặt kiếm, khí tức tán phát ra đến từ kiếm linh.
Khí thế khiến bọn họ không nhịn được quỳ rạp xuống đất, chỉ đơn thuần là do kiếm linh phát ra.
Mà hiện tại, cảm giác áp bách khó thở, giống như bị lợi kiếm gác trên cổ, mới là của Ung Hành!
Loại cảm giác áp bách này khiến mọi người không khỏi rùng mình.
Đây. . .
Đây chính là Tiên Vương cao giai sao?
Nếu Ung Hành đại nhân nhằm vào một người cụ thể nào đó.
Đoán chừng chỉ cần dựa vào cỗ khí thế kia, liền có thể áp chế Đại La Kim Tiên không thể động đậy.
Ở trước mặt người cường đại như Ung Hành đại nhân.
Hoa Vô Khuyết!
Có lẽ sẽ trong nháy mắt quỳ xuống cầu xin tha thứ đi?
Lòng tin đám người tam tông đột nhiên tăng mạnh.
Đám tán tu xung quanh nhìn thấy cảnh này, đều cảm thán thở dài một tiếng.
"Vị công tử họ Hoa kia không sống được bao lâu."
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Ung Hành đã bước ra bước thứ hai.
Lần này.
Khí thế tích tụ quanh người cũng đã tăng cao.
Ngay cả đám người Quản Lưu Mang, cảm nhận được cỗ khí thế kia, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nếu như cỗ khí thế kia hóa thành kiếm mang, chỉ sợ liền có thể trực tiếp giết chết mấy người bọn họ đi.
Giờ khắc này, Quản Lưu Mang mới phát hiện lúc trước mình có hơi quá lời.
Ba chiêu?
Có thể đỡ được một chiêu của Ung Hành đại nhân, đã đủ cho mình khoác lác trăm ngàn năm
Ba chiêu?
Ít nhất phải khiến đạo uẩn, khí thế, công pháp, các loại võ kỹ đề thăng gấp ba, thậm chí gấp năm lần, mới có thể đạt đến.
Nguyên lai tưởng rằng cho dù có chênh lệch, cũng sẽ không lớn đến thế.
Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Ung Hành hiển lộ thực lực, y mới minh bạch tu sĩ phổ thông cùng Ung Hành đại nhân, chênh lệch quả thật giống như trời với đất.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Ung Hành lần nữa thuấn di ra ngoài ngàn mét.
Vẫn không vận dụng bất kỳ pháp quyết nào.
"Một. . . nột bước ngàn mét? Vị Ung Hành đại nhân này, đã lĩnh ngộ lực lượng không gian đến cấp độ nào rồi!"
Có người không nhịn được nói lời trong lòng ra.
"Thực lực Ung Hành đại nhân, các ngươi há có thể thăm dò!" Đệ tử tam tông nói.
Đám người nghe vậy, đều không dám phản bác.
Bởi vì bọn họ quả thật không có tư cách nhìn thấy Ung Hành triển lộ toàn bộ thực lực.
Bọn họ thậm chí còn không tài nào hiểu được loại lực lượng kia, nói gì đến thăm dò?
Bước ra bước thứ ba.
Ung Hành trực tiếp biến mất ở trong mắt bọn họ.
Đám người tam tông cùng quần chúng ăn dưa thấy thế, liền nhao nhao thi triển bí thuật, đuổi tới trước cửa Ngũ Uẩn Lâu.
. . .
Bên ngoài Ngũ Uẩn Lâu.
Ung Hành cùng thiếu niên cầm thương đã sớm đến.
Hai mươi dặm.
Bình thản bước ra một bước.
Liền trực tiếp đi qua hai mươi dặm.
Trong nháy mắt tiếp theo, đám người Hùng Bá cũng đã theo đến.
Nghe bên trong truyền đến âm thanh đánh đấm, sắc mặt Hùng Bá đã sắp biến thành cục than.
"Đại nhân!" Hùng Bá quỳ xuống, lại dập đầu một cái: "Cầu đại nhân thay ta chủ trì công đạo!"
Nghe vậy, Ung Hành phát tán linh thức, cảm ứng được bên trong chỉ có một tên Đại La Kim Tiên huyết khí tràn đầy, ngoài ra không còn cường giả nào khác.
Chỉ là Đại La Kim Tiên, lại dám phách lối như thế, đúng là không để Thiên Môn bọn họ vào mắt.
Hôm nay, y muốn cho thiếu niên Đại La Kim Tiên kia biết, cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.
"Bảo hắn cút ra đây thỉnh tội, ta có thể lưu hắn toàn thây."
m thanh Ung Hành không lớn, nhưng lại lộ ra một cỗ lực lượng không thể kháng cự.
"Vâng thưa, Ung Hành đại nhân!"
Hùng Bá có Ung Hành làm chỗ dựa, giờ phút này cũng rất phách lối, hướng vào bên trong hô to: "Hoa Vô Khuyết! Thiên Môn Ung Hành tiền bối đã đến! Ngươi chạy không thoát, còn không ra đây thỉnh tội nhận chết!"
"Ung Hành đại nhân nói, chỉ cần ngươi quỳ xuống thỉnh tội! Liền có thể lưu ngươi toàn thây!" m thanh Hùng Bá càng lúc càng lớn, đảm lượng càng ngày càng nhiều.
Từ Khuyết đang thực hiện mộng tưởng lập Hội Ngân Sách Giúp Đỡ Người Nghèo, nghe bên ngoài kêu gọi mình đầu hàng, không khỏi sững sờ.
Tới nhanh như vậy?
Còn tưởng rằng có thể dọn xong Ngũ Uẩn Lâu.
Do dự một hồi, Từ Khuyết quyết định tiếp tục đại nghiệp!
"Sao bên trong vẫn không có động tĩnh?"
"Hẳn là cảm nhận được khí tức của Ung Hành đại nhân, cảm thấy không có hy vọng."
"Sao vẫn chưa ra, chẳng lẽ đã chạy trốn?"
"Không có khả năng! Nếu như hắn chạy, Ung Hành đại nhân sao có thể không phát hiện?"
Bọn họ đều biết Ung Hành cường đại, thấy Hoa Vô Khuyết không ra, liền bắt đầu nhao nhao phỏng đoán.
Hùng Bá cũng hy vọng hắn có thể cút ra đây, nếu không Ung Hành đại nhân giận dữ, trực tiếp xuất thủ, thiệt thòi vẫn là Ngũ Uẩn Lâu bọn họ.
Y không muốn nối gót đám người Thanh Hồng Tông.
"Hoa Vô Khuyết! Ngươi mau ra đây! Chớ tiếp tục phạm sai lầm!" Hùng Bá lần nữa hô.
"Không cần hô!" Ung Hành nhẹ giọng quát: "Để bản chấp sự chờ hắn lâu như vậy, hắn đã không xứng được lưu toàn thây!"
Ung Hành cũng trừng lớn hai mắt, sinh ra một luồng lửa giận.
Kiếm trong tay ong ong vang lên.
Dường như không cam lòng đứng nhìn chủ nhân bị vũ nhục.
Vừa dứt lời, đám người liền cảm nhận được khí thế Ung Hành phát ra càng kinh khủng hơn.
Nếu lúc trước khí thế là một thanh kiếm, vậy giờ khắc này, nó đã hóa thành mũi tên bén nhọn sắp rời cung,
Đầu mũi tên phong mang tất lộ, chỉ cần Hoa Vô Khuyết vừa xuất hiện, liền sẽ chết chắc.
Đám người không dám thở mạnh một tiếng, sợ quấy rầy vị Tiên Vương thực lực thông thiên kia.
Trong chốc lát!
Cuồng phong tứ ngược.
Đá xanh dưới chân Ung Hành tựa hồ không thể thừa nhận cỗ khí thế này, bắt đầu băng liệt.
Mấy người Hùng Bá Đứng ở bên cạnh giống như đứng trên lưỡi dao, đồng loạt lui bước, quần áo trên người cũng xuất hiện vết rách.
"Ung Hành đại nhân chuẩn bị xuất thủ!" Hùng Bá thầm nghĩ trong lòng.
Y biết, một khi xuất chiêu, Ngũ Uẩn Lâu nhất định sẽ biến thành một vùng phế tích.
Y không dám nói.
Cũng không dám hỏi.
Nhưng chỉ cần có thể giết Hoa Vô Khuyết, chút tổn thất này, y nguyện ý gánh chịu.
Hai phút, lấy sự chuyên nghiệp của Từ Khuyết, dọn sạch bảo khố Ngũ Uẩn Lâu nho nhỏ căn bản không thành vấn đề.
Đội phá dỡ Tạc Thiên Bang, chính là chuyên nghiệp như vậy, cấp tốc như thế.
Từ Khuyết hoàn tất công việc, cảm thụ sát ý ngập trời bên ngoài, nghe trận trận tiếng trống truyền đến, liền nhíu chặt mày lại.
Con hàng kia cũng thật biết trang bức, ngay cả nhạc nền cũng không dừng lại?
Không được!
Bức, không thể để một mình y trang! Mình mới là Bức Vương chi vương!
Không phải chỉ là nhạc nền thôi sao? Bản Bức Thánh cũng có!
Nghĩ đến lây, Từ Khuyết lập tức đổi một cái radio.
Thời điểm mọi người bên ngoài chờ Ung Hành nhất kích tất sát, bên trong Ngũ Uẩn Lâu đột nhiên truyền đến giai điệu du dương. . .
Đồng thời, Từ Khuyết trong bảo khố Ngũ Uẩn Lâu, tay trái nắm một tấm Tuyệt Phẩm Thần Hành Độn Hành Phù, tay phải nắm một thanh hắc côn.
"m thanh gì?"
Ngay cả Ung Hành cũng có chút cảnh giác, không khỏi nhướng mày.
Bỗng nhiên!
Một thân ảnh lặng yên không tiếng động xuất hiện sau lưng y.
Ung Hành còn không kịp phòng bị, đã cảm thấy cái ót mát lạnh.
Chỉ nghe một tiếng "phanh".
Ung Hành lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại.
Ba ~
Bất tỉnh nhân sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận