Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 834: Đây Là Điểm Mấu Chốt Của Ta

Một thoáng im lặng.
Không khí toàn trường đột nhiên đọng lại, tất cả mọi người đều trở nên động dung, dáng vẻ kinh hãi, khó có thể tin.
Tên kia vừa nói cái gì?
Ném mấy lão gia hoả không có năng lực đi?
- Ta kháo!
- Phát điên rồi à?
- Đây dù sao cũng là cửu tinh Luyện Đan Đại Sư cùng nhất tinh Luyện Đan Tông Sư, dù cho cảnh giới thực lực của bọn họ chỉ là Đại Thừa kỳ tầng hai, ba, nhưng thân phận Luyện Đan Đại Sư cùng Tông Sư còn đặt ở đó, há có thể nói vứt liền vứt như vậy?
- Không, đáng sợ nhất chính là, tên tiểu tử này lại dám uy hiếp Phật gia.
- Hắn nói câu kia, rõ ràng chính là nói cho Phật gia, không vứt ba vị tiền bối Vân Dương Tử, Trác Phong cùng với Đan Ma đi ra ngoài, hắn sẽ không cứu tiểu Phật nữ!
- Đây không phải là đang làm khó Phật gia sao? Cần gì chứ?
Rất nhiều người tỏ vẻ kinh hãi, cũng dồn dập lắc đầu.
Bởi vì Từ Khuyết làm như thế, cho dù hắn cứu được tiểu Phật nữ, Phật gia cũng không muốn cùng hắn lui tới, thậm chí còn có khả năng sau này sẽ trả thù chuyện ngày hôm nay.
Cần gì phải như thế chứ?
Chỉ vì muốn xả giận sao?
- Tiểu hữu, chuyện này...
Lúc này, Tằng Đại Phật Gia cũng nhíu nhíu mày, có chút không biết nên nói cái gì.
Y rõ ràng, Từ Khuyết dám lớn lối như vậy, là bởi vì hắn có lòng tin có thể trị hết quái bệnh của tiểu Phật nữ.
Nhưng yêu cầu của hắn thật sự quá làm khó người.
Đương nhiên, nếu như Từ Khuyết kiên trì tới cùng, y cuối cùng vẫn sẽ chọn động thủ, dù sao việc này quan hệ tới mạng sống của nữ nhi mình.
Nhưng kết quả cũng sẽ giống như mọi người nói, khi việc này chấm dứt, y nhất định sẽ không qua lại với người như Từ Khuyết, bởi vì tên này chính là người điên.
- Phật gia, không cần suy nghĩ thêm, đây chính là con gái ngươi nha, nàng vẫn còn nhỏ đấy, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn nàng bị đói như vậy sao?
Lúc này, Từ Khuyết tận tình khuyên nhủ.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Phật gia, khóe miệng đều co giật, hận không thể xông tới đánh chết tên điên này.
CMN ngươi cũng biết tiểu Phật nữ vẫn còn nhỏ à?
Vậy ngươi còn cầm tính mạng của nàng để uy hiếp?
- Hừ, tiểu nhân hèn hạ, ngươi không cần ở đây làm khó dễ Phật gia, ba người chúng ta sẽ tự mình rời đi!
Lúc này, Đan Ma lão nhân tỏ vẻ âm trầm hừ lạnh một tiếng, muốn chủ động rời đi, muốn bán cho Phật gia một nhân tình.
- Chờ đã.
Lúc này Từ Khuyết lại hô lên, cười lạnh nói:
- Ai bảo các ngươi tự rời đi? Ta muốn các ngươi bị ném đi, nghe có hiểu tiếng người không?
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải cùng chúng ta cá chết lưới rách như vậy sao?
Đan Ma lão nhân trực tiếp giận dữ hét, y đã sắp phát điên rồi.
Bởi vì y cũng sợ, nếu như thật bị ném đi, sau này bọn họ sẽ thành trò cười cho toàn bộ người trên Huyền Chân đại lục.
- Tiểu hữu, nể mặt ta một chút được không?
Cuối cùng, Tằng Đại Phật Gia thở dài, nhẹ giọng hỏi, thậm chí lúc này y không có tự xưng "Bản tọa" nữa.
- Nể mặt ngươi?
Từ Khuyết khẽ nhấc mí mắt, đột nhiên hô:
- Bệnh thần kinh à! Vậy ta không cần mặt mũi sao? Phật gia, không phải ta muốn gây chuyện, mà là bọn họ quá phận trước, ngày hôm nay ta chính là nể mặt ngươi, mới chỉ yêu cầu ném bọn họ đi, bằng không dựa theo quy củ Tạc Thiên Bang chúng ta, ba người bọn họ đã sớm chết ở nơi này rồi!
Nói đến đây, trên mặt Từ Khuyết hiện lên một ý cười lạnh lẽo:
- Chớ hoài nghi ta, Tạc Thiên Bang ta nếu muốn giết người, chưa có người nào có thể sống. Ngày hôm nay ai tới cũng không nói tình cảm, vứt bọn họ đi ra ngoài, đây đã là điểm mấu chốt thấp nhất của ta rồi!
Lời này vừa nói ra, không khí ở đây đột nhiên cứng lại.
Đan Ma lão nhân cùng hai vị Luyện Đan Đại Sư đã sắp tức điên lên, nếu không phải nể mặt Phật gia, ba người bọn họ đã sớm ra tay.
Sắc mặt Phật gia cũng âm tình bất định, tựa hồ đang suy nghĩ xem có nên ra tay hay không.
Nhưng lúc này, ở gần đoàn người, một tên võ tăng đầu trọc thấy cảnh này liền nhíu mày, do dự một lát rồi môi hắn khẽ nhúc nhích truyền âm cho Phật gia.
Tằng Đại Phật Gia vốn còn suy tư, nhưng sau khi thu được tin tức do võ tăng đầu trọc truyền âm, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời.
- Ngươi xác định hắn đến cầu thuốc?
Phật gia truyền âm sẽ hỏi.
- Vâng Phật gia, thần đan bài của người này là tiểu tăng cho, lúc đó hắn đầu tiên là cầu thuốc, sau đó nghe nói chuyện của tiểu Phật nữ, lập tức hỏi ra nguyên nhân sinh bệnh, đồng thời tự tin trăm phần trăm, tiểu tăng mới để hắn tham gia Thần Đan đại hội, chỉ là không nghĩ tới...
- Được rồi, việc này không có quan hệ gì với ngươi, không cần tự trách. Người này nếu là thật đến cầu thuốc, ở nơi này của bản tọa duy nhất có thể hấp dẫn hắn, chỉ sợ cũng chỉ có thạch dược...
Nói đến đây, Tằng Đại Phật Gia tựa hồ cân nhắc một phen.
Y ngẩng đầu lên nhìn về phía Từ Khuyết, đồng thời bàn tay hơi vung lên, đột nhiên lấy ra một hộp ngọc từ trong nhẫn trữ vật.
- Tiểu hữu, nghe nói trước khi ngươi tới đây từng tìm ta xin thuốc, chỗ này của ta cũng chỉ có cây Tiên Ẩn Thảo này, không biết...
Phật gia mở miệng nói ra.
Nhưng lời còn chưa nói hết, Từ Khuyết đột nhiên trực tiếp bước lên trước, nhận lấy hộp ngọc, trên mặt đã sớm lộ vẻ tươi cười.
- Đa tạ Phật gia, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Dù sao cũng là làm việc nhỏ, mọi người đều có tính tình, phát sinh chút tranh chấp rất bình thường mà, không cần thiết phải tổn thương hòa khí.
Nói đến đây, Từ Khuyết còn nhìn về phía Đan Ma lão nhân, một mặt nhiệt tình hỏi:
- Ngươi nói đúng không lão ma? Có thời gian cùng uống trà nha.
Uống em gái ngươi!
Khóe miệng Đan Ma lão nhân mạnh mẽ co giật, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.
Mọi người ở đây, bao gồm cả Phật gia, đều sửng sốt một hồi lâu, sau đó lập tức trợn tròn mắt, suýt nữa ngất đi.
Tính cách kiên cường của ngươi vừa nãy đâu rồi?
Không phải nói muốn giữ vững quy củ của Tạc Thiên Bang sao?
Không phải nói vứt ba người bọn họ đi ra ngoài đã là điểm mấu chốt thấp nhất của ngươi sao?
Ngươi rốt cuộc có còn điểm mấu chốt hay không?
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không biết nói gì, đã hoàn toàn phục rồi.
Hiện tại bọn họ đều rõ ràng, Từ Khuyết làm nhiều chuyện như vậy, bộ dạng thề sống chết không bỏ qua, kỳ thực hoàn toàn là vì này cây Tiên Ẩn Thảo này.
- Được rồi được rồi, mọi người đừng đứng đấy nữa, nên làm gì làm gì đi, ta phải đi cứu tiểu Phật nữ, nhìn xem đứa nhỏ này, đều đói thành dáng vẻ này, ta nhìn mà đau lòng thay.
Lúc này, Từ Khuyết lại chạy đến trước mặt tiểu Phật nữ, lần thứ hai móc ra một cái kẹo que, dáng vẻ ấm áp nói:
- Tiểu Phật nữ, phải ngoan nha, ở đây ăn đường, ca ca làm cho ngươi món ăn càng ngon hơn.
- Được, cảm ơn đại ca ca.
Tiểu Phật nữ cầm kẹo que, con mắt cao hứng đến mức lại híp thành một mảnh trăng lưỡi liềm.
Mọi người ở đây đã sắp muốn tan vỡ, tên súc sinh này!
Ngược lại trên mặt Phật gia rốt cục cũng hiện lên vẻ tươi cười.
Nhìn thấy nữ nhi mình có thể vui vẻ ăn đồ ăn như vậy, trái tim y cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
- Phật gia, ta phải bắt đầu chế thuốc rồi. Nhưng cứu người thì cứu người, thuốc này của ta cũng là rất đắt, đến thời điểm nếu tiểu Phật nữ có thể khôi phục muốn ăn...
Lúc này, Từ Khuyết nhìn về phía Phật gia, một mặt khổ sở nói.
Phật gia lúc này đáp:
- Tiểu hữu yên tâm, mặc kệ thuốc này quý đến đâu, ta đều sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi.
- Ồ, Phật gia đừng nói như vậy, kỳ thực tại hạ cũng biết một chút Phật học, chính là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ta sao có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu. Huống hồ nói đến tiền sẽ tổn thương cảm tình đấy, xin Phật gia giơ cao đánh khẽ, không nên dùng tiền sỉ nhục tại hạ.
Từ Khuyết nghiêm nghị nói, tỏ vẻ chính khí.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp?
Phật gia lúc này sững sờ, hơi kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết, khó có thể tin.
Lời nói tràn ngập trí tuệ Phật môn như vậy, làm sao có khả năng từ trong miệng một người như thế nói ra? Chẳng lẽ tên này là người hữu duyên với Phật môn?
Không đúng, chuyện này tuyệt đối không thể!
Nếu tên này nhập Phật môn, chẳng phải sẽ ném Phật môn ta vào một đống phân chuột rồi sao?
- Khụ, tiểu hữu có phẩm hạnh tốt như vậy, là ta cân nhắc không chu toàn.
Cuối cùng, Phật gia khẽ mỉm cười, gật gật đầu, cũng lười hỏi ý nghĩa trong lời nói của Từ Khuyết.
- Phật gia quá khen rồi, kỳ thực tại hạ có một thỉnh cầu nho nhỏ.
Từ Khuyết cũng nở nụ cười, nói ra mục đích.
Mọi người ở đây không có bất kỳ kinh ngạc nào, trên mặt đều là dáng vẻ "Quả thế".
Phật gia đoán được từ lâu sẽ như vậy, lúc này gật đầu nói:
- Nếu tiểu hữu có thể trị hết bệnh của tiểu nữ, ta vẫn câu nói kia, chỉ cần đủ khả năng, bất kỳ yêu cầu gì ta đều có thể đáp ứng.
- Được, không hổ là Phật gia! Thực ra lúc trước ta không cẩn thận đắc tội với một kẻ thù, là một kẻ tàn nhẫn đã phát điên. Đương nhiên, ta cũng không phải sợ y, chỉ là lười tự mình ra tay thôi, vì thế đến thời điểm nếu cần Phật gia ra tay...
Từ Khuyết đến điểm là dừng, ánh mắt nhìn về phía Tằng Đại Phật Gia.
Tằng Đại Phật Gia lúc này đáp:
- Hóa ra là như vậy, tiểu hữu cứ việc yên tâm, những chuyện khác không dám nói, nhưng muốn bảo vệ tính mạng tiểu hữu ở Huyền Chân đại lục, bản tọa vẫn có tự tin làm được. Nhưng ta không thể lúc nào cũng bảo hộ ở bên người tiểu hữu, vì thế chỉ có thể giúp tiểu hữu ra tay một lần.
- Có câu nói này của Phật gia, tại hạ liền yên tâm rồi. Được rồi, không nói nhiều lời nữa, tại hạ trước tiên đi chế thuốc đây.
Lúc này Từ Khuyết đã nở nụ cười, hài lòng đi về lò luyện đan của mình, đồng thời còn không quên liếc mắt với Khương Hồng Nhan.
Khương Hồng Nhan dở khóc dở cười, nàng không nghĩ tới Từ Khuyết ngay cả người còn chưa cứu, đã trực tiếp lừa Tiên Ẩn Thảo tới tay, hơn nữa chỉ cần cứu xong người, còn có thể để Phật gia ra tay một lần.
Tiểu tử của ta thật là... lợi hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận