Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 193: Mị Lực Của Thuốc Lá

Cấm vệ nhìn Từ Khuyết mà không biết nói gì, gã cảm giác bóng ma trong lòng mình lập tức tăng lên.
Vốn nể ngươi là người của "Tạc Thiên Bang", ta hảo tâm hảo ý giúp ngươi lừa dối để qua ải, kết quả ngươi lại không biết nhận lấy. Thế này bảo ta phải giúp ngươi thế nào?
- Chính là hắn, thị vệ! Chính hắn cũng thừa nhận, trắng trợn chen ngang như vậy, hoàng cung là chốn trọng địa lẽ nào không quản hắn sao?
Mấy tên thư sinh thấy Từ Khuyết chủ động tìm đường chết, cũng vui vẻ vội vàng tố giác hắn.
Nhưng cấm vệ nhìn thấy Từ Khuyết vẫn giữ dáng vẻ không hề sợ hãi, gã cảm thấy mình có tình nguyện đắc tội với mấy quý công tử ở Kinh Thành, cũng không thể đắc tội với Tạc Thiên Bang Hoa Vô Khuyết có lai lịch bí ẩn trước mắt này.
- Khụ khụ... Mấy người các ngươi, không được ầm ĩ! Hoàng cung là chốn trọng địa, vị công tử này mặc dù chen ngang, nhưng là do có nỗi khổ tâm trong lòng, có đúng hay không?
Sau khi nói xong, cấm vệ dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía Từ Khuyết, thầm nghĩ, mau mau, ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy, ngươi tùy tiện kể ra chút khổ tâm trong lòng, ta có thể giúp ngươi lừa gạt.
- Nỗi khổ tâm trong lòng?
Từ Khuyết sững sờ, cười nói:
- Đúng! Ta đương nhiên là có nỗi khổ tâm trong lòng, nếu không thì sao dám chen ngang chứ?
- Đúng đúng đúng... Vị công tử này, ngươi hãy nói rõ nỗi khổ tâm trong lòng khiến ngươi phải chen ngang ra. Ta tin tưởng, mấy vị công tử ở đây nhất định sẽ hiểu cho ngươi.
Cấm vệ lau mồ hôi, thầm nghĩ đám người của Tạc Thiên Bang này có phải đều thiếu thông minh không. May là cuối cùng cũng coi như biết thời thế, hiểu được mình đang tìm bậc thang cho hắn.
Mấy tên thư dinh kia nghe vậy cũng biết là thị vệ này có ý định bao che Từ Khuyết, phỏng chừng Từ Khuyết cũng có bối cảnh. Nên đều dự định nhịn xuống tức giận, chờ Từ Khuyết tùy tiện nói ra một nỗi khổ tâm trong lòng khiến hắn phải chen ngang thì sự việc coi như xong.
Nhưng dưới ánh mắt tha thiết của mọi người nhìn Từ Khuyết, chuẩn bị nghe hắn nói ra một lý do hợp lý, Từ Khuyết lại tỏ vẻ đương nhiên nói:
- Nỗi khổ tâm trong lòng của ta chính là ta muốn đi vào! Nhiều người báo danh như vậy, đội ngũ xếp hàng dài như vậy, ngốc mới không chen ngang.
Muốn đi vào?
Đây chính là nỗi khổ tâm trong lòng hắn?
Mẹ nó, thư sinh và tu sĩ tới nơi này, có ai không muốn đi vào?
Vốn chỉ cần tùy tiện nói một lý do là có thể bỏ qua, kết quả Từ Khuyết lại nói một lý do đủ trực tiếp đủ bạo lực như thế! Chuyện này quả thật là... Làm người... Thật sự... Rất khó... Tín phục à.
- Chuyện gì xảy ra? Cãi nhau à! Hoàng thành trọng địa, lại có người dám ở chỗ này gây sự? Vừa nữa ai chen ngang?
Động tĩnh bên này ngay lập tức khiến tướng quân Lý Thiên Trung chỉ huy cấm vệ phòng giữ chú ý, ngày hôm nay tâm tình của Lý Thiên Trung rất khó chịu, luôn cảm thấy trong nhạt nhẽo, từ khi thử qua "Thuốc lá" mà Nhã phu nhân giới thiệu, hiện tại chỉ cần trong miệng không ngậm cái gì, gã liền cảm thấy sinh mệnh tựa như không hoàn chỉnh.
Tướng quân Lý Thiên Trung uy nghiêm đi lên phía trước hỏi một tiếng, ngữ khí vô cùng không kiên nhẫn.
Người cấm vệ kia nhanh chóng báo cáo với hắn:
- Bẩm báo Lý tướng quân! Có uy nghiêm Hỏa Hoàng! Không... Không có người nào dám chen ngang.
Khi nói ra câu này, kỳ thực trong lòng người cấm vệ kia vô cùng hối hận rồi. Bởi vì...
Quả nhiên, đúng lúc này, Từ Khuyết lại giơ tay lên nói:
- Lý tướng quân đúng không? Chính là tại hạ chen ngang.
Mọi người vừa nghe thấy lời này, lúc này đều cảm thấy lo lắng thay Từ Khuyết, tướng quân phụ trách việc phòng giữ cũng đến rồi, ngươi còn dám nói mình chen ngang? Chúng ta đều không truy cứu, ngươi... ngươi chính là tự mình tìm đường chết.
Thế nhưng, Từ Khuyết lại quan tâm tới những thứ này à?
Thân là một bức bá.
Ta chen ngang đấy!
Làm sao?
Ta là người Tạc Thiên Bang, chính là một người dám làm dám chịu.
Đồng thời, hắn cũng liếc qua Lý tướng quân vốn đang buồn bực, ngón tay khẽ búng, đây là điển hình của người nghiện thuốc lá.
Thuốc lá mà Từ Khuyết đổi từ cửa hàng hệ thống vốn không phải hàng bình thường, thuốc lá bình thường cần thời gian rất lâu mới nghiện, nhưng loại hàng mà hệ thống sản xuất ra, Từ Khuyết cảm nhận được, là nó muốn dùng thứ này để người ta phải không ngừng dùng điểm Trang Bức để đổi?
Sau khi hắn hút thử một lần, mỗi giây mỗi phút hắn đều muốn đổi thêm mấy bao để chậm rãi hút.
Vì thế khi Từ Khuyết vừa nhìn thấy trạng thái của Lý tướng quân, thì suy đoán chỉ sợ hắn đã hút thử thuốc mà mình đã đưa cho Nhã phu nhân.
- Ngay dưới chân Hoàng thành mà ngươi dám chen ngang khi xếp hàng? Ngươi... Ta xem ngươi chán sống rồi hả?
Khi Lý tướng quân nghe được Từ Khuyết thừa nhận mình chen ngang, ngay lập tức giận dữ, há mồm muốn gọi người đến, bắt Từ Khuyết lại.
- Dưới chân Hoàng thành mà chen ngang thì sao? Năm đó ở trong hoàng cung không phải ta cũng thường xuyên đi tới đi lui sao.
Từ Khuyết vân đạm phong khinh cười nói, sau đó hắn đổi với hệ thống một gói thuốc lá, lấy ra một điếu đưa lên miệng.
"Đùng!"
Tay khẽ búng một cái, điếu thuốc đã bắt lửa.
Mấy người ở đây trong nháy mắt đều trợn to hai mắt, sắc mặt kinh biến.
- Chuyện này... Đây là thuốc lá trong truyền thuyết?
Mấy người đều bị dọa sợ, bọn họ sớm nghe nói, mấy ngày nay ở Hoàng thành đang truyền tai nhau về bảo vật này, sau khi hút xong sẽ khiến người ta phấn chấn, sung sướng đê mê, không ít tướng quân nguyện dùng giá cao để mua nhưng không có.
Không nghĩ tới, người áo đen trước mắt này, tùy tiện đã có thể lấy ra một bao, hơn nữa là một bao hoàn toàn mới.
Lúc này, Từ Khuyết khẽ hít một hơi rồi lại thở ra khói.
"Hí!"
Lý tướng quân không nhịn được hút một cái, cảm thấy cả người sảng khoái.
- Khụ khụ, này... Thiếu hiệp này? Bổn tướng quân vừa vặn điều tra, kỳ thực ngươi không cần xếp hàng, ngươi có đường riêng.
Lý tướng quân đột nhiên chuyển thái độ, nỗ lực nở một bộ nụ cười hiền hòa, nói với Từ Khuyết.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại: - Đường riêng? Không được đâu, vốn là người người bình đẳng, ta là người khiêm tốn hiền hoà, sao có thể đi đường riêng được.
Mấy người nghe thấy thế nhất thời khóe miệng giật giật.
Trời ơi, ngươi như vậy mà còn dám nói là khiêm tốn hiền hoà?
Thuốc lá mà ngươi cũng có để hút, còn không khác biệt?
Nhưng cơn nghiện thuốc lá của Lý tướng quân đã tăng lên đến mức cao nhất, vội vàng đáp:
- Thiếu hiệp nói giỡn, một thiên chi kiêu tử như thiếu hiệp, chúng ta phải chuẩn bị một con đường khác rồi, cũng không tính là đường riêng.
- Ồ? Không khác biệt à? Vậy được, dẫn đường.
Từ Khuyết lúc này mới đồng ý, nghênh ngang đi theo Lý tướng quân, hướng về cửa cung mà đi.
Trước khi đi, hắn còn dùng ánh mắt chỉ tiếc sắt không thành thép nhìn vài tên thư sinh một chút, lắc đầu nói:
- Cố gắng nỗ lực nha người trẻ tuổi, ngươi xem hiện tại ta được đi đường khác này.
- Ngươi...
Vài tên thư sinh nghe thấy thế rất tức giận, nhưng lại chẳng có cách nào với Từ Khuyết, người ta có thuốc lá, lại có Tướng quân chống lưng, họ có thể làm gì? Cố nhịn thôi!
Có Lý tướng quân dẫn đi, Từ Khuyết thuận lợi tiến vào hoàng cung, một đường được dẫn tới sân thí luyện.
Phí nhiều sức lực như vậy, hắn chính là muốn cố ý muốn hấp dẫn một người có quan hàm để mang mình vào cửa bên.
Bởi vì ở cửa vào chính có trận pháp phân biệt thân phận, nếu như Từ Khuyết đi qua đó, sợ rằng thân phận thật sẽ không giấu được.
Mà từ cửa bên đi qua thì chỉ cần thừa dịp không có người nào chú ý lại vòng tới phía sau trận pháp để đi vào, tùy tiện đăng ký một cái tên, sẽ không có người hoài nghi thân phận của chính mình.
Chỉ có ẩn giấu tốt thân phận của mình, thì mới có thể Trang Bức tốt hơn.
Đây chính là một trong hai điểm cơ bản của việc Trang Bức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận