Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1135: Vòng Vây

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Lam Hà cùng Lam Tâm Nguyệt, họ đi theo phía sau Từ Khuyết, bình yên vô sự từ xuyên qua kiến tộc, rời khỏi vòng vây.
Từ đầu tới cuối, trong đầu bọn họ hầu như đều trống rỗng, khó có thể tin chuyện lại xảy ra như vậy.
Một mình Từ Khuyết lại có thể khiến hàng vạn con kiến sinh cơ kinh sợ, thậm chí còn có cả ba vị kiến chúa.
Mấy người đi theo phía sau Từ Khuyết, nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng chấn động thật lâu, vẫn khó có thể tiêu tan.
Nam nhân này, thực sự cường đại đến mức khiến người nghẹt thở, đồng thời hắn mạnh mẽ như thế, khiến người ta căn bản không nhìn thấy cực hạn của hắn.
. . .
Mà phía kiến tộc, nội tâm ba vị kiến chúa cũng vô cùng cay đắng và bất đắc dĩ.
Các nàng đường đường là tồn tại Địa Tiên cảnh sơ kỳ, không đến mức thật sự bị khí thế của Từ Khuyết làm kinh sợ, dù sao đã có mệnh lệnh của chủ nhân, bảo bọn họ toàn lực lùng bắt Từ Khuyết.
Nhưng vấn đề là Từ Khuyết lại lấy ra Thái Ất Thiên Thư khiến tất cả bọn họ kinh sợ, bất kể thân thể hay thần hồn đều bị nghiền ép hoàn toàn.
Qua nhiều năm như vậy, trong huyết mạch bọn họ luôn có một lòng trung thành, không phải hướng về Hiên Viên Uyển Dung, mà là hướng về Thái Ất Thiên Thư.
Cũng chỉ có Thái Ất Thiên Thư mới có thể biến đổi toàn bộ huyết mạch bộ tộc họ, tạo thành như vậy.
Vì thế khi Từ Khuyết vận dụng Thái Ất Thiên Thư, lời hắn nói chính là mệnh lệnh, phân lượng không kém Hiên Viên Uyển Dung chút nào, để ba vị kiến chúa này cùng với hơn vạn kiến sinh cơ không dám dễ dàng lộn xộn.
Ý chí của bọn họ, không thắng được sự thần phục của thân thể cùng huyết thống đối với Thái Ất Thiên Thư, cũng chỉ có thể trơ mắt bỏ mặc Từ Khuyết rời đi.
. . .
Mà liên tiếp mấy ngày này, đám người Từ Khuyết không bị bao vây một lần.
Đa số tình huống đều không khác lần đầu tiên bao nhiêu, đều là số lượng kiến tộc vô cùng nhiều tuần tra, mười mấy tên Nhân tộc trốn ở một bên lặng lẽ quan sát.
Bọn họ tự biết không phải đối thủ của Từ Khuyết, vì thế tiếp cận kiến tộc, chỉ cần có kiến tộc thay bọn họ chống đỡ Từ Khuyết, bọn họ sẽ có thời gian phát ra tín hiệu gọi Lệ Thiên Tuân lại đây trợ giúp, sau đó sẽ có lượng lớn ban thưởng.
Đáng tiếc Từ Khuyết đã thăm dò cách làm của bọn họ, nhìn thấy Nhân tộc sẽ trực tiếp ra tay, không chần chờ chút nào, căn bản không cho bọn họ một chút thời gian đi cầu trợ, còn đối phó với kiến tộc, thì đơn giản hơn, cứ lấy ra Thái Ất Thiên Thư thì không có kẻ nào dám chặn đường.
Nhưng hắn làm như vậy trước sau vẫn có hại, chính là Thiên Quốc Vạn nhất định sẽ nhận được tin tức.
Từ Khuyết biết rõ những kiến sinh cơ kia cùng đám kiến chúa này đều kiêng kỵ Thái Ất Thiên Thư, nhưng hắn không dám chắc Thiên Quốc Vạn cũng chịu ảnh hưởng của Thái Ất Thiên Thư như thế hay không, dù sao chênh lệch thực lực giữa hai người quá lớn.
Trong đại đa số tình huống, thực lực có thể để bù đắp tất cả quy tắc.
Vì thế thời gian mấy ngày nay, Từ Khuyết còn dùng tới Phong Hỏa Luân để chạy, một khi cảm ứng được khí tức Nhân tộc, hắn sẽ cấp tốc thu hồi Phong Hỏa Luân, lặng yên không tiếng động xông lên giết chóc một trận.
Mãi đến ngày đó, khi đến gần nơi bố trí Hư Không Giao Giới Phù, đám người Từ Khuyết cuối cùng cũng bị ngăn lại.
Hắn gặp phải Thiên Di Nhi, chính là vị kiến chúa đáng yêu ngây thơ lúc trước, là con gái Thiên Quốc Vạn.
Thiên Di Nhi một mình đến đây, gặp phải Từ Khuyết cũng rất bất ngờ, kinh ngạc nói:
- Đại phôi đản, các ngươi sao vẫn còn ở đây?
- Làm sao? Ngươi cũng tới bắt ta sao?
Từ Khuyết cười nhẹ, cũng không để ý.
- Bắt ngươi cái quỷ gì, ngươi không bắt ta thì ta đã phải cám ơn trời đất rồi.
Thiên Di Nhi trợn mắt, không nói gì nói:
- Các ngươi đi nhầm phương hướng rồi à? Phụ vương ta mang theo một đống nhân mã, đang ở phía trước đây, các ngươi đi tiếp nữa, nhất định sẽ gặp phải bọn họ.
- Yêu, vậy ngươi đang làm gì vậy, tìm ta mật báo sao?
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ.
Việc Thiên Quốc Vạn dẫn người bắt hắn, hắn đã sớm có dự liệu, dù sao mấy ngày nay gặp phải nhiều kiến chúa như vậy, khẳng định đều sẽ trở lại mật báo, kết hợp với vị trí mấy lần hắn xuất hiện, rất dễ dàng đoán được phương hướng hắn tiến lên.
- Phi, ta đi ra ngoài tìm nhị tỷ ta, nàng nói giúp ta tìm được một toà sơn mạch mới, vì thế ta trở về tổ cũ lấy mấy thứ, chuẩn bị chuyển tới, ai ngờ mới ra đến đây đã gặp phải ngươi, thực sự là xui xẻo!
Thiên Di Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Được rồi được rồi, thế ngươi đi đi, đừng chặn trước mặt ta.
Từ Khuyết cười cười, nhường đường cho Thiên Di Nhi.
Thiên Di Nhi thấy thế thì tỏ vẻ khiếp sợ, khó có thể tin nói:
- Các ngươi vẫn tiếp tục đi sao? Ta nói thật đấy, phụ vương ta thật sự ở phía trước mà.
- Không sao cả, bọn họ đã đến rồi.
Từ Khuyết cười nói, ánh mắt xuyên qua Thiên Di Nhi, nhìn về phía không trung.
Thiên Quốc Vạn dẫn theo vô số kiến chúa và kiến sinh cơ, muốn vây quanh khu vực này đến mức nước chảy không lọt, dương như là y không tiếc tất cả để trói Từ Khuyết trở lại.
Đồng thời hành động này của bọn họ, cũng đã kinh động đến Nhân tộc.
Khi Từ Khuyết nhìn thấy Thiên Quốc Vạn cùng với kiến tộc thì đồng thời hắn cũng cảm ứng được khí tức Lệ Thiên Tuân cùng với đông đảo tu sĩ dừng lại ở cách đó không xa, nếu không phải do kiêng kỵ Thiên Quốc Vạn, sợ là lúc này bọn họ đã giết đến rồi.
- A, xem ra trận chiến cuối cùng này không tránh khỏi rồi.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu.
Nếu như không bị ép buộc, hắn vô cùng không muốn trải qua những trận chiến đấu gian nan này, tuy rằng sau mỗi một lần như thế, kinh nghiệm chiến đấu của hắn sẽ được tăng trưởng, nhưng thế thì lại làm sao đây, dù sao nguy hiểm cũng quá lớn.
Hắn không phải một người thích theo đuổi cực hạn, đi trên dây thép lâu đúng là sẽ kinh nghiệm tăng lên, nhưng nếu sơ ý một chút thì sẽ rơi xuống khiến thịt nát xương tan.
Từ Khuyết không muốn đi theo con đường kia, hắn chỉ muốn dễ dàng trở nên mạnh mẽ, và dễ dàng nghiền ép kẻ địch.
Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên là không có một chút quan hệ nào đến hai từ "dễ dàng" rồi.
Trận chiến này, nhất định sẽ gian nan hơn so với trận chiến với Liễu Hóa Long, thậm chí lần này không phải một lục sắc Hỏa Liên là có thể dễ dàng giải quyết được.
- Từ Khuyết, cùng bản vương quay về, tuy ngươi có Thái Ất Thiên Thư, nhưng mệnh lệnh của chủ thượng mới là mệnh lệnh mà chúng ta thực sự tuân theo!
Thiên Quốc Vạn nhìn Từ Khuyết, mở miệng quát.
Lúc này y đã không còn phẫn nộ giống như lúc trước nữa, dù sao thời gian hai tháng đã qua, y cũng bình tĩnh lại, lửa giận đã sớm chậm rãi tiêu tan.
Y đã nghĩ thông suốt một điểm, chủ thượng vừa không muốn giết Từ Khuyết, vừa không tính toán sai lầm của kiến tộc, khả năng duy nhất chính là thân phận Từ Khuyết cũng không đơn giản, thậm chí cũng không phải tên lừa gạt gì, mà là thực sự là người thiên tuyển.
Nhưng giữa hắn cùng Hiên Viên Uyển Dung có hiểu lầm gì đó mới sẽ thành ra như vậy.
Vì thế ấn theo quy củ thì Từ Khuyết cũng có thể coi như là một nửa chủ nhân của kiến tộc bọn họ.
- Quốc vạn, các ngươi vẫn trở về đi. Nói thật, ta cũng không muốn giết các ngươi, nhưng nếu như thật muốn đối nghịch với ta, ta không ngại tàn sát tất cả các ngươi, tin tưởng ta, ta thật sự có thực lực này.
Khóe miệng Từ Khuyết mang theo ý cười nhàn nhạt, vân đạm phong khinh nói.
Thiên Quốc Vạn khẽ run rẩy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Nếu như hiện tại Từ Khuyết phẫn nộ giận dữ thì y sẽ không sợ.
Nhưng hiện tại, Từ Khuyết lại hờ hững tự tin như vậy, thái độ thong dong cùng sát khí mạnh mẽ trên người kia, tạo nên mâu thuẫn rất mãnh liệt, khiến cho người khác không khỏi cảm thấy bất an.
Thiên Quốc Vạn không khỏi trầm mặc, trực giác nói cho y biết Từ Khuyết thật sự có khả năng tàn sát hết kiến tộc.
Cho dù ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng y vẫn tin.
Không tại sao cả.
Chỉ bởi vì lúc này Từ Khuyết đang cầm một cây đao, gác trên cổ Thiên Di Nhi.
- Tiên sư nó, ngươi thả con gái ta ra!
Thiên Quốc Vạn căm tức gầm lên.
Thiên Di Nhi là con gái y thương yêu nhất, quan trọng hơn so với tất cả, nếu như Từ Khuyết thật sự lấy Thiên Di Nhi uy hiếp y, y nghĩ mình có lẽ cũng không biết phải lựa chọn như thế nào.
- Thả nàng ra cũng không thành vấn đề, trước tiên lấy đầu Lệ Thiên Tuân đến trao đổi.
Từ Khuyết cười nói, ánh mắt trực tiếp quét về một nơi cách đó không xa.
Hắn có thể nhận ra được khí tức đám người Lệ Thiên Tuân, Thiên Quốc Vạn khẳng định cũng biết.
Ánh mắt này của hắn chính là đang nói cho Thiên Quốc Vạn, không lấy đầu Lệ Thiên Tuân lại đây, hắn sẽ không thể thả Thiên Di Nhi ra.
- Được, ta hiện tại liền đi, ngươi chớ làm tổn thương nàng.
Thiên Quốc Vạn cũng không chần chờ, lúc này xoay người nhằm phía Lệ Thiên Tuân.
Từ Khuyết không chỉ có Thái Ất Thiên Thư, còn có cả Thiên Di Nhi trong tay, tình huống này nhìn thế nào cũng không thể cứu vãn, vì thế cùng với việc lãng phí thời gian để Lệ Thiên Tuân đào tẩu, còn không bằng tốc chiến tốc thắng.
Ầm!
Trong nháy mắt khi Thiên Quốc Vạn phóng lên trời, bốn phía hư không nổ vang.
Lệ Thiên Tuân bên kia cũng nhanh chóng lao ra từ bên trong sơn mạch, vô cùng căm tức và uất ức, trực tiếp bỏ lại đám tu sĩ nhân tộc, lập tức chạy trốn.
Lấy thực lực của y, tuyệt đối không thể chiến thắng Thiên Quốc Vạn, hơn nữa lần này Thiên Quốc Vạn kia sát tâm đã quyết, không thể không giết y, điều này khiến y cảm giác cực kỳ uất ức.
Mà tất cả mọi chuyện này, đều chỉ vì một câu nói của Từ Khuyết mà thôi.
Lệ Thiên Tuân càng nghĩ càng giận, vừa chạy trốn, vừa không nhịn được mà phẫn nộ rít gào lên:
- Từ Khuyết, ngươi chờ đó cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận