Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1211: Hắn Là Người Của Tạc Thiên Bang

- Hả?
Lúc này trung niên chưởng quỹ xoay người lại, xem người tới, lông mày lập tức nhíu lại:
- Tằng Đại Phật Gia!
- Ha ha, chưởng quỹ, ta cùng tiểu tử này hữu duyên, nể tình ta, thả bọn họ một con ngựa được không?
Tằng Đại Phật Gia híp mắt, cười nhạt nói.
Nhưng lúc này trong lòng y rất kinh ngạc, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Từ Khuyết.
Từ sau khi phi thăng đến Huyền Hoàng Châu, chuyện Tằng Phật gia trải qua cũng không phải là thuận buồm xuôi gió như vậy, từ một cường giả đỉnh phong ở Huyền Chân đại lục, lập tức bị trở thành tu sĩ Bán Tiên cảnh tầng thấp nhất ở Huyền Hoàng Châu, chênh lệch này thực sự có chút to lớn.
Nhưng cũng may mà mấy năm qua số mệnh của y không tệ, gặp phải một ít người trong Phật môn, thậm chí được một vị Phật môn cao nhân chỉ điểm, cũng thu hoạch được một ít truyền thừa, ngăn ngắn mấy năm liền thuận lợi từ Bán Tiên cảnh bước vào Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, ở trong Thất Tử Thành cũng coi như có chút danh tiếng.
Đổi ở lúc bình thường, chưởng quỹ khẳng định là sẽ cho Phật gia một chút mặt mũi, nhưng bây giờ, y là dựa theo chỉ thị của vị công tử ca kia mà làm việc, đương nhiên không thể cho Phật gia mặt mũi.
- Phật gia, việc này e rằng ngươi không có cách nào nhúng tay đâu, ta cũng khuyên ngươi tốt nhất chớ xen vào việc của người khác, bằng không chịu thiệt chính là ngươi.
Chưởng quỹ lạnh mặt, thờ ơ đáp.
- Ồ? Không biết vị tiểu hữu này của ta đắc tội gì với ngươi?
Tằng Đại Phật Gia ngẩn ra, lại mở miệng hỏi.
Đồng thời, y cũng hiếu kì đánh giá Từ Khuyết, phát hiện trạng thái của Từ Khuyết rất không đúng, trong lòng rất ngạc nhiên.
Đây còn là tiểu tử coi trời bằng vung trong ấn tượng năm đó của y sao?
Hơn nữa hai, ba năm gần đây, y ở Huyền Hoàng Châu cũng không ngừng nhìn thấy Thiên Đỉnh Bảng đang thay mới, ba chữ Tạc Thiên Bang, không chỉ danh chấn Địa Châu, ở Huyền Hoàng Châu càng là khiếp sợ tứ phương, thậm chí bị lưu truyền đến mức rất khoa trương.
Thêm vào người của Huyền Hoàng Châu, bình thường có thể ở trong một ít bí cảnh thí luyện gặp phải người Địa Châu, tin tức giữa hai châu không hề bị phong bế một chút nào, bởi vậy có rất nhiều tin tức có quan hệ tới Tạc Thiên Bang.
Mà hai năm gần đây, Huyền Hoàng Châu được tin tức mới nhất, chính là Đỉnh Thiên Thư Viện cùng với Khí Tông lừng lẫy có tiếng, còn có mười mấy thế lực lớn khác, càng hoàn toàn bị Tạc Thiên Bang tiêu diệt.
Bây giờ Trấn Nguyên Tiên Vực ở Địa Châu, là Lập Thiên Thư Viện một nhà độc đại, cũng có mấy thế lực lớn khác đồng minh với, đáng sợ nhất chính là tất cả những thế lực này còn đều tự nguyện trở thành phụ thuộc của Tạc Thiên Bang, vì thế cuối cùng ngoại trừ Trấn Nguyên đạo nhân, Trấn Nguyên Tiên Vực ở Địa Châu chính là thiên hạ của Tạc Thiên Bang.
Mà mấu chốt nhất chính là năm đó lúc Tằng Đại Phật Gia ở Huyền Chân đại lục, liền biết Từ Khuyết là người của Tạc Thiên Bang, cho nên lúc ban đầu vừa nhìn thấy tin tức của Tạc Thiên Bang, y liền biết là Từ Khuyết đến rồi.
Cũng không biết rằng một lần nữa cùng Từ Khuyết gặp gỡ, lại là tình huống như thế này.
- Ha ha, Phật gia, ta cũng nói cho ngươi rõ ràng đi, tiểu tử cùng với nha đầu này không phải đắc tội với ta, mà là Minh công tử.
Lúc này, chưởng quỹ cười lạnh, hướng Phật gia thấp giọng nói.
Tằng Phật gia vừa nghe thấy thế, mặt lập tức biến sắc.
Minh công tử, Minh gia, đó chính là một đại tộc danh vọng ở Lý Quốc, trọng điểm là Minh gia còn có một vị Thánh Nữ, chính là sủng phi của thiên tử Lý Quốc hiện nay.
Tằng Phật gia hắn tuy rằng ở trên địa bàn nhỏ quanh đây có chút một tiếng tăm, nhưng so với Minh công tử vẫn còn kém xa rất nhiều.
Nhưng Tằng Phật gia cũng chưa từng xem mình lợi hại thế nào, những năm này ở Huyền Hoàng Châu, y đã điều chỉnh tâm tư, từ đại nhân vật biến thành tâm thái của tiểu nhân vật.
Bây giờ chuyện duy nhất có thể để y phấn khích, chính là thân phận Từ Khuyết, Tạc Thiên Bang.
Nếu như nói, Tằng Phật gia y xa xa không bằng Minh gia, vậy toàn bộ Lý Quốc, thậm chí hơn một nửa Huyền Hoàng Châu này, còn kém xa một cái thế lực lớn ở Trấn Nguyên Tiên Vực, càng không bằng Lập Thiên Thư Viện, ngay cả tư cách so sánh với Tạc Thiên Bang đều không có.
Vì thế bây giờ, Phật gia đang suy nghĩ, có phải nên nói ra thân phận của Từ Khuyết không.
- Chư vị, nghe ta một lời, lai lịch của người này không phải nhỏ, ta khuyên các ngươi trước khi chuyện xảy ra quá lớn, tốt nhất đừng đụng vào hắn, bằng không. . .
Tằng Phật gia nói đến đây, hơi dừng lại một chút, ý tứ ám chỉ đã rất rõ ràng.
Nhưng mà lời nói này rơi vào trong tai mọi người, lại là một chuyện cười lớn.
- Ha ha, Tằng Đại Phật Gia, ngươi đây là đang biên chế ra chuyện cười sao? Một kẻ ngốc còn có thể có lai lịch ra sao? Chẳng lẽ còn có thể là hoàng thân quốc thích của Lý Quốc? Hay là người của đại quốc khác?
Chưởng quỹ lập tức cười to lên.
- Nếu như là người của Tạc Thiên Bang thì sao?
Sắc mặt của Tằng Phật gia chìm xuống, nhàn nhạt hỏi.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây lập tức ngẩn ra, chưởng quỹ cũng hơi há miệng, sửng sốt một chút.
Sau đó, một mảnh tiếng cười ầm ầm vang lên.
- Ha ha ha, Tằng Đại Phật Gia, ngươi đây bị điên rồi sao?
- Tạc Thiên Bang? Nếu như ngươi nói tiểu tử này là hoàng tử Tấn Quốc ở láng giềng, có lẽ chúng ta còn có thể hoài nghi một chút, nhưng ngươi lại nói tên này là người của Tạc Thiên Bang?
- Lời này cũng quá bất hợp lý đi.
Vài tên hộ vệ ở đây, kể cả một ít tu sĩ đang xem trò vui, đều lắc đầu bật cười.
Tuy rằng Tằng Phật gia cũng là người có chút thân phận, lời nói hẳn là có chút phân lượng, nhưng lời này của y quá hoang đường, nghĩ ra cái gì không được, lại nghĩ ra chuyện Tạc Thiên Bang.
Hiện nay, ai không biết Tạc Thiên Bang đáng sợ biết bao, mỗi một người đều là tồn tại lấy một địch một trăm, không, hoàn toàn là thiên tài khủng bố có thể vượt hai cảnh giới giết địch.
Bây giờ Tằng Phật gia lại nói một tiểu tử ngốc đến từ Tạc Thiên Bang, ai có thể tin?
- Hắn thực sự là người của Tạc Thiên Bang!
Lúc này, con ngươi của Lâm Ngữ Hi cũng sáng ngời, mở miệng nói.
Những năm này nàng cũng từng nghe nói rất nhiều tin đồn liên quan tới Tạc Thiên Bang, nhớ tới lúc trước Từ Khuyết ở Địa Cầu, liền từng tự xưng là Tạc Thiên Bang, cho nên nàng vẫn cho rằng Từ Khuyết sở dĩ ưu tú như vậy, chính là bởi vì tiến vào Tạc Thiên Bang.
Chỉ có điều khoảng thời gian này phát sinh quá nhiều chuyện, lại mới vừa gặp phải Từ Khuyết, nàng đều quên chuyện như thế, bây giờ bị Phật gia nhắc tới như thế, Lâm Ngữ Hi mới phản ứng được, Từ Khuyết là người của Tạc Thiên Bang.
- Ha ha ha, thực sự là buồn cười đến cực điểm.
Chưởng quỹ cũng đang cười to, lắc đầu liên tục.
- Các ngươi có biết hay không, nếu là bị người của Tạc Thiên Bang nghe nói như thế, các ngươi sẽ phải đối mặt với một phen kết quả bi thảm? Đừng tưởng rằng Tạc Thiên Bang ở Địa Châu là có thể nói bậy nói bạ như vậy, hơn nữa cũng đừng cho rằng chúng ta là kẻ ngu, lời nói như thế này nếu như có thể doạ dẫm chúng ta, vậy ngươi cũng quá coi thường chúng ta rồi.
- Hừ, có tin hay không tùy các ngươi, nhưng ngày hôm nay tiểu tử này, ta nhất định phải bảo vệ!
Tằng Phật gia cười lạnh một tiếng.
Y xem thái độ của những người này, liền biết tiếp tục giải thích nữa cũng không có tác dụng, Tạc Thiên Bang quá mức thần bí, rất khó chứng minh Từ Khuyết có phải là người của Tạc Thiên Bang hay không, vì thế y thẳng thắn không nói thêm nữa, chuẩn bị khổ chiến cứu Từ Khuyết ra.
Dù sao lúc trước y có thể thuận lợi từ Huyền Chân đại lục phi thăng tới đây, cũng là nhờ phúc của Từ Khuyết, xem như là thiếu Từ Khuyết một cái ân huệ lớn, mà người tu Phật bọn họ luôn chú ý nhân quả, bây giờ là lúc nên trả quả.
- Ngươi muốn bảo vệ hắn? Ha ha, được, nếu Phật gia muốn chết, chúng ta không có lý do gì không thành toàn.
Chưởng quỹ nói xong, vung tay lên.
Vèo!
Trong nháy mắt, vài tên hộ vệ trực tiếp lấy ra pháp khí, bắt pháp quyết, ánh sáng óng ánh, hướng Tằng Phật gia giết tới.
Những người này cũng đều là tồn tại Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, lấy sáu địch một vây công Tằng Phật gia, cục diện có thể tưởng tượng.
Vẻn vẹn mấy hiệp, Tằng Phật gia liền trực tiếp rơi xuống hạ phong.
Mà chưởng quỹ kia lại chưa ra tay, thấy vài tên hộ vệ kiềm chế Tằng Phật gia lại, trên mặt xẹt qua một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Từ Khuyết cùng Lâm Ngữ Hi, cất bước đi tới.
- Người đê tiện, ngươi đừng hòng động tới hắn!
Sắc mặt của Lâm Ngữ Hi trắng nhợt, trực tiếp bảo vệ Từ Khuyết ở phía sau, vô cùng sốt sắng nhìn chưởng quỹ đang từng bước tới gần.
- Ha ha, tiểu cô nương, bản thân ngươi cũng khó bảo đảm, còn che chở một kẻ ngu ngốc làm gì?
Chưởng quỹ cười lạnh một tiếng.
Lập tức chỉ nghe "Vèo" một cái, thân hình y hóa thành một bóng mờ, chớp mắt đã lướt đến phía sau Lâm Ngữ Hi, nắm lên chưởng đao, đánh thẳng xuống trán Từ Khuyết.
- Khônggg!!!
Lâm Ngữ Hi lập tức biến sắc, kinh hãi hô lên.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể vội vàng mà thôi, lại không có biện pháp nào, một Nguyên Anh kỳ, ở nơi như thế này, đối mặt với một tồn tại Nhân Tiên cảnh, có thể làm được gì?
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, một chưởng của chưởng quỹ đập ầm ầm xuống trên đỉnh đầu Từ Khuyết.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lâm Ngữ Hi hoàn toàn trắng bệch, trong tròng mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi ai, nàng không nghĩ tới, mới vừa gặp lại Từ Khuyết, lại là một phen tình hình như thế.
- Không, không. . .
Thân thể của nàng run rẩy, thậm chí không dám quay đầu lại, không thể nào tiếp thu được chuyện Từ Khuyết sẽ tử vong.
Nhưng vào lúc này, phía sau nàng lại truyền đến thanh âm hoảng sợ của chưởng quỹ:
- Chuyện này. . . sao có thể?
Lâm Ngữ Hi ngẩn ra, cũng bỗng nhiên quay đầu lại, tỏ vẻ kinh ngạc.
Bàn tay của chưởng quỹ còn bổ vào trên đầu Từ Khuyết, nhừng tên này không chỉ là lông tóc không hề tổn hại, còn tỏ vẻ băng hàn nhìn chằm chằm chưởng quỹ.
Ở bên trong vẻ kinh sợ của chưởng quỹ, Từ Khuyết mặt không hề cảm xúc mở miệng nói:
- Đầu có thể đứt, kiểu tóc không thể loạn.
Ầm!
Vừa dứt lời, Từ Khuyết đấm ra một quyền, "Phốc" một tiếng, toàn bộ nắm đấm trong nháy mắt xuyên qua lồng ngực của chưởng quỹ, đầm đìa máu tươi.
Trong khoảnh khắc, toàn trường vắng lặng một mảnh, lặng ngắt như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận