Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1623: Cứu Mạng A!

Giờ phút này.
Trong phủ thành, chủ một tên nam tử trung niên dẫn theo một đám hắc bào nhân, vạn phần cung kính, đứng ở bên ngoài mật thất.
Thời điểm lão đầu khô gầy đi ra, nam tử trung niên cùng đội hắc bào nhân đồng loạt quỳ xuống.
"Tham kiến thành chủ đại nhân!" Đám người cùng hô lên, âm thanh đều đang run rẩy.
Hải Triều chậm rãi cúi đầu xuống, tròng mắt nhìn về phía nam tử trung niên quỳ gối ở trước mặt, mở miệng hỏi: "Con ta bị ai giết?"
"Hồi bẩm lão thành chủ, Hải Tấn công tử bị thế lực gọi Tạc Thiên Bang làm hại." Ở trong mắt nam tử trung niên, Hải Tấn căn bản không xứng làm thành chủ, chỉ có vị trước mặt mới có tư cách dẫn đầu bọn họ.
"Tạc Thiên Bang? Là thế lực phương nào?"
Nam tử trung niên nghe thế có hơi sững sờ: "Hồi bẩm thành chủ, thuộc hạ không biết, hiện tại mới chỉ xuất hiện hai người một chó, một tên thiếu niên chỉ là Đại La Kim Tiên, lại có thể độc chiến cường giả Tiên Tôn."
"Đại La Kim Tiên, có thể độc chiến Tiên Tôn?" Hải Triều nghe vậy lắc đầu nở nụ cười: "Hiện tại heo heo chó chó, cũng dám xưng Tiên Tôn."
Nói xong, ý cười trên mặt thu liễm, âm thanh lạnh lùng: "Tên phế vật kia, thế mà chết ở trong tay Đại La Kim Tiên sâu kiến!"
"Lão thành chủ bớt giận," Nam tử trung niên lập tức dập đầu hô.
Hải Triều không có trả lời, chậm rãi ngửa đầu nhìn thoáng bầu trời.
Một lát sau, mới thản nhiên nói: "Ta đã xuất quan, bắt đầu kế hoạch kia đi, lần này ta có lòng tni."
Nghe nói như thế, nam tử trung niên lập tức biến sắc, nội tâm cuồng hỉ.
Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?
Thành chủ lắng đọng, tích súc ba đời, rốt cục đã muốn bước ra một bước kia?
Nhóm chúng ta, có lẽ sắp tận mắt chứng kiến một vị Tiên Đế ra đời.
Nghĩ đến đây, thân thể nam tử trung niên không nhịn được kích động rung rẩy, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Đi thôi!"
Hải Triều vung tay lên, ra hiệu đám người có thể thối lui.
Nếu như Hải Tấn không chết, ông ta sẽ không xuất quan sớm như vậy, có lẽ sẽ đợi thêm mấy chục năm.
Nhưng hiện tại Hải Tấn chết rồi, ông ta không muốn đợi nữa.
Nếu Hải Lâm Thành không có ai tọa trấn, nhất định sẽ phát sinh dị biến.
"Mấy ngàn năm mà thôi, sao khí vận Hải gia lại yếu đi nhiều như thế?"
Hải Triều nói thầm một câu, yên lặng xoay người trở về phòng, thân ảnh dần dần mờ nhạt, biến mất.
. . .
Không lâu sau, nam tử trung niên ở trong phủ thành chủ, cấp tốc triệu tập mấy ngàn vị hắc bào nhân khác.
Ngoại trừ y có tu vi Tiên Vương ra, tất cả hắc bào nhân còn lại, đều là Đại La Kim Tiên.
Màn đêm dần dần giáng lâm.
Hơn ngàn vị Đại La Kim Tiên trong phủ thành chủ chia thành tốp nhỏ, cùng nhau lướt đi.
Nam tử trung niên mang theo một chi tiểu đội, ra từ cửa sau, biến mất ở trong màn đêm.
Mục đích của bọn họ, chính là bắt vài tên Thái Ất Tiên vào địa lao phủ thành chủ.
Lấy tu vi bọn họ, chuyện này cơ bản không chút khó khăn, nhưng quan trọng là phải giữ bí mật, không thể quấy nhiễu thế nhân, càng không thể để tin tức lộ ra ngoài, cho nên chỉ có thể vụng trộm tiến hành.
Mấy canh giờ sau, số lớn hắc bào nhân lục tục ngo ngoe trở về, mang đến một nhóm tu sĩ Thái Ất Tiên, liên tục chuyển vào địa lao.
"Bao nhiêu người?" Nam tử trung niên từ đằng xa lướt đến, nhìn về phía một tên hắc bào nhân trong đó, trầm giọng hỏi.
"Hồi bẩn
"Hồi bẩm quản gia đại nhân, đã có ba ngàn."
"Ba ngàn?" Nam tử trung niên nghe vậy, nhất thời tức giận: "Một đám phế vật."
Hắc bào nhân lập tức quỳ xuống đất, run giọng nói: "Đại nhân thứ tội, ta sẽ truyền lệnh xuống, để bọn họ tăng tốc."
"Nếu đã biết, còn không mau hành động! Để thành chủ đại nhân đợi lâu, các ngươi gánh nổi không? Nếu tiếp tục như vậy, đến khi nào mới có thể gom đủ mười vạn?"
Nam tử trung niên trầm giọng răn dạy, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
"Ai?"
Bỗng nhiên!
Chỉ nghe đường đi phía sau truyền đến một tiếng vang "loảng xoảng".
"Đuổi theo!"
Nam tử trung niên sầm mặt lại, phất tay ra lệnh.
Bọn họ nói chuyện, thế mà bị ngoại nhân nghe thấy.
"Vâng, đại nhân!"
Mấy tên hắc bào nhân vội vàng đáp, cấp tốc đuổi đến phương hướng phát ra âm thanh.
Mà lúc này, trong bóng đêm yên tĩnh.
Một tên tu sĩ hoảng hốt chạy bừa bốn phía, điên cuồng đào mệnh.
Giờ phút này, y đã hối hận đến xanh ruột.
Vừa rồi y thấy nam tử trung niên có chút quen mắt, mới ngừng lại một phen, nào ngờ lại nghe thấy tin tức kình bạo như vậy.
Y rất rõ ràng, nếu hiện tại bị bắt, nhất định sẽ chết rất thảm.
Chạy!
Liều mạng chạy!
Thế nhưng, y chỉ là Đại La Tán Tiên, phía sau lại có hơn mười tên Đại La Kim Tiên đang đuổi theo.
Cho nên y chỉ có thể điên cuồng chạy vào ngõ hẻm, dựa vào các loại ngã rẽ, tìm kiếm hy vọng sống sót.
Một khi đằng không bay lên, chỉ sợ không đến mấy hơi, liền bị người sau lưng đuổi kịp, giết người diệt khẩu.
Tuy nhiên chạy qua mấy con phố, y phát hiện đám hắc y nhân phía sau không chỉ không bị cắt đuôi, ngược lại càng tới gần hơn.
"Xong, xong."
Trong lòng tu sĩ lập tức rối loạn, bối rối không gì sánh được, bất an sợ hãi.
Y nhanh chóng chạy ra hẻm nhỏ, vọt tới đường cái, chuẩn bị lên tiếng hò hét cầu cứu.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng "lách cách", phảng phất có người đang chơi đùa.
Nhưng tiến vào trong tai người tu sĩ kia, lại giống như cọng cỏ cứu mạng.
"Có người, phía bên này có người!"
Sắc mặt y cuồng hỉ, cấp tốc lao đến chỗ âm thanh phát ra.
Nhưng mà, vừa mới lướt tới chỗ rẽ, liền nhìn thấy trong bóng đêm, xuất hiện tổ hợp hai người một chó kỳ quái, đang lén lén lút lút đứng ở bên ngoài một cửa hàng, thì thầm bàn tán.
Nhìn kỹ lại.
Khá lắm!
Hai người một chó kia đang nạy môn trận bảo vệ cửa hàng ra.
Mấu chốt là cửa hàng kia. . . hình như là sản nghiệp của phủ thành chủ?
"Đoạn lão sư, ngươi như thế không được, chỉ là một cái môn trận bảo vệ, sao có thể cầm đao chặt, đây là hành vi mãng phu." Con chó kia thấp giọng mắng.
"Ngươi hiểu cọng lông, lão đầu ta là đang thí nghiệm môn trận bảo vệ có cứng hay không, dùng đao cũng không chặt được, chứng minh cấp bậc môn trận không thấp, bên trong nhất định có đồ tốt!" Lão đầu hèn mọn cũng mắng.
"Các ngươi quá không chuyên nghiệp, ta đã nói leo cửa sổ vào là tốt nhất, các ngươi cứ thích vào từ cửa chính, phá giải môn trận, quá tốn thời gian." Nam tử trẻ tuổi cau mày nói.
"Ài, chờ đã, Khuyết ca, hình như có người phát hiện chúng ta." Đột nhiên, con chó kia thấp giọng nói, đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
Lúc này tu sĩ mới kịp phản ứng, bị dọa giật nảy mình, muốn mở miệng nói gì đó.
Đột nhiên, nam tử trẻ tuổi kia lại tăng cao âm thanh nói: "Hảo trận pháp a, không ngờ nửa đêm đi dạo Hải Lâm Thành, lại có thể nhìn thấy trận pháp kỳ diệu như vậy, chúng ta tranh thủ thời gian nghiên cứu, xem có thể học được thứ gì không."
Lão đầu hèn mọn bên cạnh tán thành gật đầu, cảm khái nói: "Không sai, chỉ mới quan sát một lúc, lão phu đã cảm thấy trận đạo bình cảnh, tựa hồ sắp đột phá!"
"Đúng vậy đúng vậy, trận pháp này quá ngưu bức, thật đúng là được thêm kiến thức." Biểu lộ con chó kia càng khoa trương hơn.
Tu sĩ sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Mẹ nó, hai người một chó này xem mình là kẻ ngốc sao?
Có ai không nhìn ra các ngươi đang muốn trộm cửa hàng, thế mà còn nói đến lẫm nhiên như vậy, đêm hôm khuya khoắt, đứng trước cửa hàng người ta nghiên cứu trận pháp?
Các ngươi lừa ai đấy.
Không đúng, không thể vạch trần, lúc này mạng nhỏ quan trọng.
Nghĩ đến đây, tu sĩ kia mới há miệng, thê thảm hô lên: "Mấy vị đạo hữu, cứu mạng a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận