Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 616: Cầu Xin Các Ngươi Đừng Mở Ra

Ầm!
Lần này, Từ Khuyết tựa hồ lại khôi phục thần uy, lần nữa ngưng tụ ra Thiên Lôi Ấn.
Toàn bộ pháp ấn vào lúc vừa nãy đã thăng cấp đến tiến độ 95%, sắp đạt tới viên mãn.
Giờ khắc này Thiên Lôi Ấn lần nữa ngưng tụ, linh khí trong Táng Tiên Cốc càng lấy xu thế khuếch đại bị thu nạp đi ra, xa xa nhìn tới, liền giống như một con sông linh khí đánh ra, trên không trung nhanh chóng đan chéo, từ từ cùng lôi đình chi lực hóa thành một pho tượng pháp ấn Long Tượng.
Chỉ là sắp đạt viên mãn, nhưng khí thế của Thiên Lôi Ấn liền vượt xa trước đây gấp ba, nhìn qua càng thêm ngưng tụ.
Đặc biệt pho tượng Long Tượng này, toàn thân chảy xuôi lôi đình màu xanh lam, chớp giật đan chéo, tỏa ra thiên uy, dường như thiên đạo phán quyết, treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu hơn 20 vạn thiên binh.
- Trả tiền lại!
Hai mươi mấy vạn thiên binh lôi đình lần nữa quát lên, bọn họ tựa hồ cũng không có linh thức, chỉ có thể lặp lại câu nói này.
- Trả CM ngươi ấy trả!
Từ Khuyết lười tiếp tục kéo dài thời gian, hai bàn tay khống chế Thiên Lôi Ấn, trực tiếp đập xuống!
Ầm ầm!
Bên trong một tiếng nổ lớn, hai mươi mấy vạn thiên binh lôi đình cuối cùng kia toàn bộ nổ tung, hóa thành một đám lớn lôi điện màu bạc mênh mông, dâng tới Từ Khuyết.
Bên trong giao diện hệ thống, tiến độ tu luyện Thiên Lôi Ấn lần nữa tăng lên, trong chớp mắt liền đã biến thành 100%, tu luyện viên mãn.
Tiếp đó, trong cơ thể Từ Khuyết phát sinh tiếng vang đùng đùng giống như rang đậu, bên trong xương cốt có điểm điểm ánh sáng màu bạc, ánh sáng màu bạc bên ngoài cơ thể tăng vọt, dường như phát triển ra một tấm da bạc, đao thương bất nhập.
Vèo!
Hắn mở hai con mắt ra, trong trẻo cực kỳ, trong mắt mơ hồ xẹt qua mấy đạo lôi điện, có thể ngóng nhìn trăm dặm, nếu như mạnh mẽ thêm chút, Thiên Lý Nhãn liền ở ngay trong tầm tay rồi.
Từ Khuyết không nhịn được muốn thét dài, lần này thu hoạch quá lớn, bất kể là Thiên Lôi Ấn hay là thân thể, đều được lột xác.
Càng then chốt hơn chính là, điểm trang bức cũng thu hoạch hơn một vạn điểm, giàu nứt đố đổ vách.
Nhưng hắn vẫn khống chế lại tâm tình, giả vờ phẫn nộ, ánh mắt quét về đoàn người phía dưới, đằng đằng sát khí.
Mà lúc này, đoàn người phía dưới cũng gần như đã đình chiến, tất cả nhẫn trữ vật đều bị phân phối hết sạch, đại đa số nắm giữ ở trong tay cường giả, chỉ có điều những người này vẫn chưa vừa lòng, đang đánh giá lẫn nhau, giống như bất cứ lúc nào đều chuẩn bị giết người đoạt bảo.
- Chư vị, không bằng thương lượng một chút, trả nhẫn trữ vật lại cho ta, các ngươi muốn cái gì cũng được.
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng nói.
Nhưng mà cũng không có người để ý tới.
Một ít Thánh Tử Thánh Nữ đang cười lạnh, trả nhẫn trữ vật cho ngươi? Nói rất hay.
- Kính Hoa Thủy Nguyệt Phái Tần cô nương, còn nhận ra ta chứ, trả nhẫn trữ vật cho ta, ta ngày sau sẽ nhất định dũng tuyền báo đáp.
Từ Khuyết nhìn về phía Tần Cơ, chắp tay nói.
Tần Cơ lập tức vui vẻ, lắc đầu nói:
- Ngươi đại náo Minh Nguyệt Lâu của ta, phá huỷ hai toà trận pháp, bây giờ bản tọa thu một cái nhẫn trữ vật của ngươi, cũng không tính là quá đáng.
- Nói có lý, nhưng ngươi thật sự không suy tính một chút ta ngày sau sẽ dũng tuyền báo đáp sao?
Từ Khuyết hỏi.
Tần Cơ nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy nói lời này của Từ Khuyết, tựa hồ giọng điệu có gì đó không đúng, nhưng cũng không để ý tới, không tiếp tục nói nữa.
- Tiểu tử, ngươi điên rồi sao, bọn họ đều đã cướp được nhẫn, ngươi còn theo bọn họ đòi về làm gì?
Lúc này, Husky kinh ngạc nói.
Lấy trí tuệ của nó, căn bản không nhìn ra là Từ Khuyết muốn chơi cái gì, chỉ cảm thấy những người lấy nhẫn này, nhất định sẽ gặp xui xẻo, nhưng không hiểu Từ Khuyết tại sao lại muốn lấy những chiếc nhẫn kia về.
Từ Khuyết lắc đầu nói:
- Những cái nhẫn trữ vật này quá nguy hiểm, nếu bị bọn họ lấy đi, hậu quả khó mà lường được.
Nói xong, hắn nhìn về phía mọi người, dáng vẻ quang minh lẫm liệt nói:
- Chư vị, ta không đùa giỡn với các ngươi nữa, vẫn là trả nhẫn trữ vật lại cho ta đi, coi như ta cầu xin các ngươi vậy.
- A!
Rất nhiều người đều giống như trêu đùa nở nụ cười.
Ngươi còn nói?
Ngươi làm sao ngây thơ như thế?
Đồ vật chúng ta đã cướp tới tay, còn có thể trả cho ngươi ngươi?
- Tiểu hữu, ngươi không thích hợp với thế giới này đâu.
Một ông già lắc đầu, cảm thấy Từ Khuyết quá ngây thơ.
- Đừng để ý tới hắn, hắn căn bản không có tư cách có được những thứ đồ này.
Đổng Căn Cơ cười gằn, không thèm để ý Từ Khuyết, trực tiếp đưa nhẫn trữ vật cho đám thiên tài Tiêu Diêu Lâu của mình, chuẩn bị phá tan cấm chế, đi thăm dò đồ vật bên trong.
Khương gia cùng với người của các gia tộc môn phái lớn thấy thế, cũng đều cảnh giác lùi lại ra, lẫn nhau giữ một khoảng cách, chuẩn bị xem trước đồ vật trong nhẫn trữ vật một chút, rồi mới quyết định có nên tiếp tục chém giết hay không.
Bởi vì bọn họ đã không nhẫn nại được, Từ Khuyết càng muốn lấy nhẫn trữ vật về, bọn họ càng cảm thấy bên trong nhất định có đồ vật phi phàm.
Vèo! Vèo! Vèo!
Lập tức, vô số đạo thần hồn thăm dò, hầu như tạo ra một mảnh bình phong thần hồn to lớn, đều tìm kiếm bên trong nhẫn trữ vật.
Từ Khuyết thấy thế, lập tức "sắc mặt kịch biến", hét lớn:
- Dừng tay, không được mở ra!
Mọi người đều không hề để ý tới, sau khi cảm ứng được cấm chế yếu ớt trên nhẫn trữ vật, rất nhiều người liên tục cười lạnh, thần hồn ngưng lại, trực tiếp lựa chọn mạnh mẽ phá tan.
- Cầu xin các ngươi, đừng mở ra a!
Từ Khuyết lần nữa hô lên, thân hình nhanh chóng bay về phía không trung.
Nhưng mà lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào nhẫn trữ vật, vẫn chưa phát hiện ra hành động của Từ Khuyết.
Đổng Căn Cơ dựa vào thần hồn xuất sắc, một người liền mở mười mấy cái nhẫn trữ vật cùng lúc, lựa chọn đồng thời phá tan cấm chế thần hồn.
Răng rắc!
Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng vang lanh lảnh vang lên, cấm chế của từng cái nhẫn trữ vật bắt đầu nứt toác, quả thực là dễ dàng ngoài ý muốn.
Điều này làm cho Đổng Căn Cơ càng thêm xem thường Từ Khuyết, tuy thực lực mà Từ Khuyết biểu hiện ra rất mạnh, nhưng thần hồn lại yếu như thế, vẫn chỉ là trình độ Anh Biến kỳ, y cảm thấy lúc này mới bình thường.
Tu sĩ luyện thể, thần hồn yếu, ở Tu Tiên Giới là một loại thường thức, dù sao không có ai sẽ lãng phí nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy, vừa đi luyện thể vừa đi luyện thần hồn.
- Xong rồi!
Lúc này, thần hồn của Đổng Căn Cơ toàn lực hướng về mười mấy cái nhẫn trữ vật khởi xướng xung kích lần nữa, trên mặt lộ ra nét mừng, tất cả cấm chế trong nháy mắt đều bị tan rã.
Nhưng ngay sau đó, một luồng khí thế kinh khủng dị thường, thậm chí là khí tức nồng đậm bất an và nguy hiểm, trực tiếp bao phủ cả người y.
- Không được!
Đổng Căn Cơ lập tức biến sắc, tựa hồ kịp phản ứng lại, muốn ném những chiếc nhẫn trữ vật kia xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ở trong nháy mắt cấm chế phá tan kia, tam sắc hỏa liên cuồng bạo trong chiếc nhẫn cũng đã điên cuồng tuôn ra.
Ầm!
Trong khoảnh khắc, tam sắc hỏa liên bên trong mười mấy cái nhẫn trữ vật này đồng thời nổ tung, năng lượng nóng rực cuồng bạo, trực tiếp xung kích vào mặt Đổng Căn Cơ.
- Nguy hiểm, trúng kế rồi!
- Đừng mở những chiếc nhẫn trữ vật kia ra!
Gần như cùng lúc đó, những người còn lại đều kêu lên sợ hãi.
Cường giả của Khương gia cùng với các gia tộc môn phái lớn đều mở nhẫn trữ vật ra, trước tiên nhận ra chuyện không đúng, muốn ném nhẫn xuống, nhưng vẫn chậm một bước.
Từ Khuyết sở dĩ khống chế Hỏa Liên đến điểm giới hạn nổ tung vứt vào trong nhẫn trữ vật, chính là vì không cho những này người thời gian kịp phản ứng.
Hắn muốn, chính là trong nháy mắt lúc nhẫn vừa mở ra, liền lập tức nổ tung!
Ầm! Ầm! Ầm ầm ——!
Trong nháy mắt, liên tiếp mấy chục tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, ở trong biển lửa màu đen gào thét.
Mặt đất kịch liệt chấn động, vô số ngọn núi đổ nát tại chỗ, từng luồng từng luồng sóng khí hỏa diễm đáng sợ, như bom nguyên tử phóng lên trời, hình thành từng đoá từng đám mây hình nấm to lớn.
Tất cả mọi người đều bị hỏa diễm ba màu bao vây, vô số cường giả Anh Biến kỳ bị nổ tung tại chỗ hóa thành sương máu, trong nháy mắt bốc hơi biến mất.
- Không...
Đổng Căn Cơ tan nát cõi lòng rít gào vang vọng tứ phương, tựa hồ gặp thống khổ to lớn.
- Tiểu súc sinh, ngươi dám lừa chúng ta, a...
Khương Ngọc Thụ cũng ở bên trong vụ nổ đáng sợ gào thét, hầu như đã phát điên, tiếng kêu thảm thiết làm người tê dại.
Vèo!
Lúc này, Từ Khuyết từ không trung chậm rãi hạ xuống, con ngươi híp lại, tiện hề hề cười nói:
- Các ngươi nói xem tại sao các ngươi lại bỉ ổi như thế đây? Ta đã nói với các ngươi, những chiếc nhẫn này rất nguy hiểm, còn đặt biệt cầu xin các ngươi đừng mở ra, các ngươi lại nhất định phải mở ra, ta có thể làm sao được, ta cũng rất tuyệt vọng nha! Ha ha ha, có tức hay không? Có tức hay không? Ta liền hỏi các ngươi...
Nói đến đây, Từ Khuyết giơ lên một toà Thiên Lôi Ấn to như quả núi, bỗng nhiên ném xuống phía dưới, đồng thời la lớn:
- Liền hỏi các ngươi, có tức hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận