Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1036: Tên Tiểu Tử Này Khủng Bố Như Vậy?

- Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, các ngươi mau nhìn, tiểu tử này lại bắt đầu rồi!
Lúc này Husky đột nhiên kêu to lên, chỉ vào Từ Khuyết rồi hô lên với mọi người.
Mọi người ở đây đã sớm trố mắt ngoác mồm, một mặt kinh sợ.
Ngoại trừ mấy người Husky và Khương Hồng Nhan, chẳng ai nghĩ tới, Từ Khuyết lại mượn dùng uy lực của lôi điện màu vàng, trực tiếp khắc chế những huyết sát khí kia, trong nháy mắt biến chúng thành hư vô.
Đáng sợ hơn chính là, hiện tại tên tiểu tử này còn mang theo một đống thiểm điện, xông tới đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông kia, hoàn toàn chính là muốn mượn đao giết người.
- Hắn. . . làm sao có thể làm được?
Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh, giờ khắc này cũng là vô cùng chấn động.
Thiểm điện màu vàng ở Lâm Tiên Giới được gọi là hạo kiếp, thậm chí có người còn nói đây là thượng cổ hạo kiếp, bởi vì loại lôi kiếp này là nhằm vào cường giả cấp bậc Bán Tiên cảnh trở lên.
Đối với tu tiên giả nói mà nói, nếu chưa đạt đến Bán Tiên cảnh, đối mặt với loại Thiên Kiếp này, giống như là đang đi trên một con đường chết.
Thậm chí là nàng năm đó trải qua kiếp nạn Bán Tiên cảnh cũng vô cùng thống khổ, tiêu hao hết vô số thiên tài địa bảo, cuối cùng mới miễn cưỡng vượt qua, thân thể chịu đầy thương tích đi ra.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết mới chỉ là một Hợp Thể kỳ, đã đối mặt với loại hạo kiếp này, nhưng hắn lại bình tĩnh như thế, giống như hắn đã thấy nhiều, còn có thể mang theo thiểm điện chạy, mượn dùng thần uy thiểm điện, muốn đi gây họa cho người khác, quả thực là sống lâu mới thấy.
- Tên tiểu tử này. . . đến cùng là quái thai từ nơi nào đi ra?
Giờ phút này, sắc mặt Bạch Thải Linh đã trở nên quái lạ, nội tâm đã có chút bóng ma.
Bất quá, nàng cũng bắt đầu lo lắng, với cảnh giới loại này của Từ Khuyết, khi hạo kiếp thực sự đánh xuống, hắn thật có thể ứng phó sao?
"Ầm ầm!"
Lúc này, mấy chục đạo lôi điện màu vàng mạnh mẽ, giống như thác nước từ trên đỉnh đánh xuống, vẫn đang truy đuổi Từ Khuyết, còn chưa thực sự đánh xuống thân thể hắn.
Từ Khuyết lại mang theo đám lôi điện này, truy kích đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông kia, chơi rất vui vẻ, nụ cười trên mặt cực kỳ giống hai kẻ ngu đần trong thôn bên cạnh.
- Hắc hắc, các ngươi đừng chạy! Đến đánh ta đi!
- Các ngươi mau tới đây!
- Các ngươi không đánh ta, ta sẽ đuổi theo các ngươi đấy!
- Nếu như ta đuổi tới các ngươi, ta sã cùng các ngươi … hắc hắc hắc!
Từ Khuyết ung dung nhàn nhã chạy, đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông lại sợ mất mật chạy tán loạn xung quanh, điên cuồng chạy trốn, bọn họ muốn sụp đổ rồi.
Bọn họ rõ ràng có thể cảm giác được, loại thiểm điện màu vàng này có thể khắc chế công pháp của bọn họ, quả thực chính là thiên địch, nếu chạm phải một chút, tuyệt đối đủ khiến bọn họ biến thành tro bụi.
- Đám hỗn trướng, các ngươi chạy cái gì? Bản tọa lệnh cho các ngươi, lập tức giết hắn!
Bóng người bên trong bạch quang lớn tiếng quát lên.
Lúc này, y cũng không còn hoảng hốt, hắn phát hiện mặc dù Từ Khuyết đến rất gần, nhưng cấm chế quá mạnh mẽ, cũng không kéo y vào phạm vi độ kiếp, cũng không có dẫn đến Thiên Kiếp cho y.
Đám đệ tử Luyện Nguyệt Tông nghe được "cung chủ" lớn tiếng gào, phần lớn đều không dừng lại, theo bản năng tiếp tục chạy trốn, tiềm thức nói cho bọn họ biết, chỉ cần Từ Khuyết không đuổi theo, bọn họ mới có thể dừng lại tiến hành phản kích.
Nhưng vẫn có một số người chọn nghe theo lệnh, trực tiếp ngưng lại, xoay người đối mặt với Từ Khuyết, vung tay bắn ra huyết sát khí.
Vèo!
- Giết!
Huyết sát khí trong tay mấy người vừa bắn ra, lập tức ngưng tụ thành một loan đao tinh hồng, hét lớn một tiếng, xông tới trước mặt.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, không thèm nhìn một chút, dẫn lôi điện tiến lên đón.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, thiểm điện màu vàng bao phủ mấy tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông, như thủy triều dâng lên, nhấn chìm toàn bộ bọn họ vàotrong đó.
Từ Khuyết không dừng lại chút nào, tiếp tục truy đuổi phần lớn đệ tử Luyện Nguyệt Tông phía trước.
Lúc này, lôi điện màu vàng cũng theo sát mà lên.
Mọi người ở đây đều trợn mắt ngoác mồm.
Lôi điện màu vàng vừa qua, vài tên đệ tử Luyện Nguyệt Tông vừa bị nhấn chìm đã hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi, không kịp kêu một tiếng, liền ngay cả cặn cũng không lưu lại, thật sự biến thành tro bụi tại chỗ.
"Híttt!"
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng run rẩy.
Trong thông đạo ngoài điện thất, đám người Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các vẫn trốn trong bóng tối, giờ khắc này cũng hoàn toàn dại ra.
- Tên tiểu tử này. . . khủng bố như vậy?
- Thật đáng sợ, loại lôi điện kia thực sự muốn đòi mệnh!
- Đừng hoảng hốt, đừng thấy hiện tại tên tiểu tử này đắc ý, rất nhanh hắn cũng sẽ xong đời thôi.
- Tại sao lại nói thế?
- Các ngươi không chú ý tới sao? Những lôi điện màu vàng kia, tốc độ truy đuổi càng lúc càng nhanh, không đến mấy phút, tên kia nhất định sẽ bị đuổi kịp.
- Ồ, đúng thật! Ha ha, đến lúc đó, tên tiểu tử này nhất định sẽ bị lôi điện màu vàng đánh thành tro tàn!
Một đám người thấp giọng nghị luận, trên mặt bắt đầu hiện lên từng trận cười lạnh.
Ầm ầm!
Cùng lúc đó, ở ngoài Luyện Nguyệt Cung lại vang lên một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, cực kỳ cuồng bạo.
Điện thất cũng vì vậy mà chấn động lung lay một trận, trên vách tường rơi xuống từng đợt tro bụi.
Toàn trường mọi người đều lộ vẻ kinh động, cực kỳ kinh hoảng.
Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh biến sắc, kinh ngạc nói:
- Nguy rồi, đạo Thiên Kiếp thứ hai sắp tới, làm sao lại nhanh như thế? Thế này không phù hợp với lẽ thường, nếu là hai đạo Thiên Kiếp trùng hợp, vậy uy lực. . .
Nàng nói còn chưa dứt lời, trên đỉnh điện thất đã xuất hiện vô tận thiểm điện màu vàng, điên cuồng đan chéo, toả ra khí thế kinh khủng.
- Ha ha ha, hai đạo Thiên Kiếp cùng giáng lâm, giun dế kia, ngươi chết chắc rồi, trời muốn diệt ngươi!
Bóng người bên trong bạch quang kia cất tiếng cười to, giống như cảm thấy rất hả giận.
- Hả?
Từ Khuyết nghe vậy, đột nhiên ngừng lại, con ngươi sáng ngời.
- Ồ, mải chơi, suýt chút nữa đã quên là phải phong ấn ngươi đây.
Nói rồi Từ Khuyết lập tức xoay người, lướt về phía bạch quang.
Hắn giống như đã quên phía sau còn có một đám lôi điện lớn màu vàng đuổi mãi không buông, lại trực tiếp không nhìn tới thứ nguy hiểm này, chỉ muốn đâm đầu vào tấm sắt.
- Không được!
Bạch Thải Linh nhất thời kinh ngạc thốt lên, trợn to hai mắt.
Tên tiểu tử này điên rồi sao? Thời điểm như thế này không chạy, lại còn dám tiếp xúc với những hạo kiếp kia?
- Đường công tử, ngươi. . .
Đám người Ly Diệp Tông cùng Vân Thiên Tông đồng thời thất sắc.
- Thành, tên tiểu tử này tự chui đầu vào lưới, ha ha!
Trong thông đạo, đám người Thánh Kim Môn cùng Dạ Ưng Các cười to.
- Ha ha, ngu xuẩn, ngu xuẩn! Hả?
Bóng người bên trong bạch quang cũng cười to, trào phúng Từ Khuyết.
Nhưng vừa mới dứt lời, y lại bỗng nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng vang trầm thấp, chỉ thấy trong mảnh thiểm điện màu vàng này có một bóng người thoát ra, chính là Từ Khuyết.
Tên tiểu tử này lông tóc không hề tổn hại, bên ngoài cơ thể lấp lánh một vòng huy mang, mang theo lực lượng đạo vận mạnh mẽ, không nhìn lôi điện màu vàng nổ vang, hung hăng đạp lên lôi điện mà về.
- Ha ha, ta tới rồi, trên trời một đạo lôi, Tạc Thiên Bang Lô Bản Vĩ lóe sáng lên sàn!
Hắn cười to, nở một nụ cười xán lạn, mang theo lôi điện màu vàng phía sau, nhằm về phía bạch quang.
Trong khoảnh khắc, bóng người bên trong bạch quang lại há hốc mồm rồi.
Mọi người ở đây ngây người.
Đám người hai đại môn phái ngơ ngác.
Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh, cũng trợn mắt ngoác mồm:
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận