Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1149: Trộm

- Cái gì?
Từ Khuyết nghe thế thì trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Đây là ý gì?
Bản bức thánh nhọc nhằn khổ sở luyện nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới dò ra con đường làm sao luyện ra ngũ phẩm pháp bảo, hiện tại ngươi lại nói không cần?
Ta XXX, lại còn tìm tới một vị tứ phẩm Luyện Khí Đại Sư chân chính, ý của ngươi là ám chỉ ta là hàng giả à?
Được thôi, dù ta là giả, vậy cũng không thể lấy tứ phẩm Luyện Khí Đại Sư bên ngoài so với ta được, ta không giống với mấy tên đê tiện diêm dú bên ngoài đâu.
- Phong cô nương, ngươi chờ chút đã, việc này ta muốn hỏi rõ một chút. Theo ý của ngươi, chính là không lọt mắt năng lực của ta, cảm thấy người khác càng chắc chắn hơn?
Từ Khuyết nhướng mày, vô cùng khó chịu hỏi.
Nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn luôn là người khác cầu hắn làm việc, dù cho có bị người khác xem thường, hắn cũng có thể dựa vào thực lực trang bức một lần, khiến người đó bị mất mặt ngược lại.
Lần này vốn cũng sẽ như vậy, hắn biết Phong Lan Vũ và Tiểu Như đều không tin hắn có thể luyện ra ngũ phẩm pháp bảo, nhưng dựa theo phán đoán của hắn, rất nhanh sẽ có thể kiếm mặt mũi về, thuận tiện thu được điểm trang bức.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, Phong Lan Vũ cũng quá độc rồi, trực tiếp lấy đi cơ hội để hắn trang bức kiếm lại mặt mũi, quả thực là thao tác vô địch.
- Đạo hữu, ngươi chớ hiểu lầm, ngươi còn trẻ tuổi như vậy đã có thể luyện chế ra tam phẩm pháp bảo, đã có thể xưng là thiên tài trong thiên tài, tư chất bậc này ở toàn bộ Trấn Nguyên Tiên Vực, nhất định là độc nhất vô nhị, chỉ là. . . bây giờ ta và Phong Thương Hội gặp nạn, không thể mạo hiểm, vị tứ phẩm Luyện Khí Đại Sư kia tuy rằng không phải đại sư thanh danh hiển hách gì, nhưng y có kinh nghiệm phong phú, trên con đường luyện khí nghiên cứu nhiều năm, sẽ không dễ dàng xuất hiện sai lầm, vì thế chúng ta mới quyết định muốn mời y hỗ trợ.
Phong Lan Vũ vội mở miệng giải thích.
Trên thực tế Từ Khuyết có thể luyện chế ra tam phẩm pháp bảo đã khiến nàng khiếp sợ, nhưng đúng như nàng từng nói, chuyện này quan hệ đến tương lai Phong Thương Hội, thậm chí là sống còn, lựa chọn người có kinh nghiệm lâu hơn mới tương đối thích hợp.
Nói đến cùng, nàng chính là sợ Từ Khuyết còn quá trẻ, đến lúc đó nếu hắn xuất hiện sai lầm, bọn họ và Phong Thương Hội cũng phải xong đời theo.
- Sai lầm? Lẽ nào luyện khí không cho phép có sai xót sao?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày nói.
Tuy rằng lúc trước hắn xác thực sai rất xót nhiều, nhưng đó là vì hắn luyện lần thứ nhất, nhưng khoảng thời gian sau này, hắn cơ bản đã có thể thông thạo khống chế Dị Hỏa và thần hồn, có thể bảo đảm tỷ lệ thành công của mình đạt đến trăm phần trăm, chỉ cần không phải vượt cấp luyện chế, chắc chắn sẽ không có bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng hắn có thể làm đến một bước này, có nguyên nhân từ nhiều phương diện, còn những người khác, Từ Khuyết không tin bọn họ cũng có thể thành công trăm phần trăm, luyện khí xuất hiện sai xót, nhất định là chuyện rất bình thường mới đúng.
- Không, luyện khí có quá nhiều quy trình, sai xót không thể tránh khỏi, nhưng lần này Phong Thương Hội chúng ta muốn cạnh tranh lấy mấy tiêu chuẩn, vì thế cần một vị Luyện Khí Đại Sư tham gia luyện khí đại hội, lần đại hội này quy định mỗi người dự thi chỉ cho phép hai lần sai xót, vì thế tổng cộng chỉ cung cấp ba phần vật liệu, một khi sai xót vượt quá hai lần, vậy người đó sẽ bị đào thải.
Phong Lan Vũ nói đến đây, nhìn về phía Từ Khuyết, khẽ cười khổ nói:
- Vì thế. . . đạo hữu, xin ngươi hiểu cho, không phải chúng ta không có tự tin với ngươi, nhưng xét về tổng hợp trên mọi mặt, chúng ta hy vọng có thể chắc chắn hơn một chút.
- Haiz. . . Vậy cũng tốt.
Từ Khuyết nghe được này, cũng chỉ có thể nhún nhún vai, từ bỏ chuyện tìm về mặt mũi.
Dù sao người ta cũng đã giải thích tới mức độ này, mình còn cần mặt dày đi cầu cơ hội sao?
Đường đường là bức thánh, không đến mức cần phải như thế, đi cầu người khác cho mình một cơ hội hỗ trợ, chuyện này thực sự không cần thiết.
- Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không tiện quấy rầy nữa. Tuy rằng ta vẫn muốn nói ta có lòng tin tuyệt đối có thể luyện chế ra ngũ phẩm pháp bảo, nhưng khẳng định các ngươi vẫn không nghe lọt, vì thế cứ quyết định như vậy đi, tạm biệt.
Cuối cùng, Từ Khuyết chắp tay, trực tiếp cáo từ rời khỏi phi thuyền.
Thực ra hắn hiểu rõ, bất kể là Phong Lan Vũ hay Tiểu Như, kỳ thực cũng không quá coi trọng hắn, càng không quan tâm tới bối cảnh và thực lực của hắn.
Nếu không phải thế thì đến nay các nàng đã không đến mức ngay cả tên của hắn đều không hỏi, vẫn luôn chỉ gọi hắn là "Đạo hữu".
. . .
Phong Lan Vũ nhìn theo bóng lưng Từ Khuyết đi xa, không khỏi khẽ thở dài một cái:
- Haiz, trong lòng hắn cõ lẽ đã nảy sinh khúc mắc với chúng ta, Tiểu Như, lẽ nào ta làm như vậy, là chọn sai rồi sao?
- Nhị tiểu thư, ngươi không cần tự trách như thế, đổi thành bất luận người nào đều sẽ lựa chọn vị tứ phẩm Luyện Khí Đại Sư kia.
Tiểu Như mở miệng an ủi, bởi vì nàng cũng cảm thấy như thế cũng không có gì sai.
Phong Lan Vũ lắc lắc đầu:
- Tư chất của hắn đúng là vạn người chưa chắc đã có được một, nhưng đáng tiếc chúng ta và Phong Thương Hội tự thân khó bảo toàn, cũng không cần cùng hắn giao hảo, thôi.
- Hắc hắc, nhị tiểu thư, nếu như lần này chúng ta và Phong Thương Hội có thể thành công, đạt được tiêu chuẩn, lại nhận được một chút bảo vật, có lẽ không chỉ bảo vệ được thương hội, càng có khả năng sẽ lấy lại được huy hoàng ngày xưa, đến thời điểm đó đừng nói là Luyện Khí Đại Sư, ngay cả Luyện Khí Tông Sư đều sẽ chủ động tới giao hảo cùng chúng ta.
Tiểu Như hì hì cười nói.
- Không.
Sắc mặt Phong Lan Vũ lại đột nhiên ngưng lại nói:
- Tiểu Như, ngươi nhớ kỹ, lời này ngàn vạn không thể nói lung tung, chỉ sợ thương hội chúng ta trở về thời kỳ huy hoàng, thậm chí càng cao hơn dĩ vãng, nhưng địa vị cũng không thể vượt qua những Luyện Khí Tông Sư cùng Luyện Đan Tông Sư kia, thân phận của bọn họ thực sự quá tôn quý, còn cao hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều.
- Dạ vâng, Tiểu Như rõ ràng rồi.
Tiểu Như gật đầu một cái nói.
- Hừm, được rồi, chúng ta trước tiên cứ về Bách Hội Thành chuẩn bị một phen đi, cha ta cùng đại tỷ hẳn là cũng sắp đến rồi, nửa tháng sau luyện khí đại hội sẽ diễn ra, không thể sai sót.
Phong Lan Vũ nói, vẻ mặt cực kỳ kiên định và chăm chú.
. . .
Lúc này, Từ Khuyết đã rời xa của phi thuyền Phong Lan Vũ, đứng trên một vùng hoang dã, ánh mắt nhìn kỹ một toà cổ thành to lớn hùng vĩ cách đó không xa.
Dù khoảng cách cổ thành còn rất xa, nhưng Từ Khuyết vẫn nhìn thấy trên cửa thành viết ba chữ lớn "Bách Hội Thành".
Nơi này khác với nơi khi hắn tới, hiển nhiên là trong lúc hắn bế quan luyện khí, Phong Lan Vũ cũng không ngừng điều động phi thuyền chạy đi, mang hắn tới nơi này.
Lúc này, ở cửa thành Bách Hội Thành có vô số tu sĩ đang lui tới, phần lớn đều là Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh, nhưng không thấy bóng dáng cường giả Địa Tiên cảnh.
Nhưng những tu sĩ Bán Tiên cảnh cùng Nhân Tiên cảnh ở nơi này, mọi mặt đều cường đại hơn so với những tu sĩ cùng cấp ở Thất Lạc Chi Địa, dù sao thì ở Địa Châu, thiên địa quy tắc hoàn thiện, so với ngụy cảnh giới còn có thêm một sô thứ.
Nhưng Từ Khuyết bất ngờ chính là, cửa thành này thỉnh thoảng vẫn có một vài người mới có tu vi Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, thậm chí ngay cả Anh Biến Kỳ cùng với phàm nhân đi qua.
Theo lý mà nói, Địa Châu là nơi những tu sĩ khác sau khi phi thăng đến, thuộc về Lâm Tiên Giới, không nên có tu sĩ cảnh giới thấp hoặc là phàm nhân xuất hiện.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, bất kể là phàm nhân hay là tu sĩ, cuối cùng cũng là người, phàm nhân sinh ra con là phàm nhân, tu sĩ sinh ra con cũng sẽ là phàm nhân, cũng phải bắt đầu từ con số không tu luyện lên, vì thế chỗ này xuất hiện tu sĩ cảnh giới thấp cùng phàm nhân, ngược lại cũng là điều bình thường.
- Chà chà chà, đã đến rồi thì nên ở lại, trước tiên tiến vào thành lượn một vòng, thuận tiện nghĩ chút biện pháp, tra một chút xem mấy Tiên Vực khác có Dao Trì hay không, nếu như không có. . . sợ là thật sự phải chạy đến Thiên Châu một chuyến rồi.
Từ Khuyết thấp giọng tự nói một câu, rồi cất bước đi về phía Bách Hội Thành.
Phong Lan Vũ nói cho hắn biết, ở Trấn Nguyên Tiên Vực không có Dao Trì, nhưng Địa Châu ngoại trừ Trấn Nguyên Tiên Vực, còn có ngũ đại Tiên Vực khác, trước khi biết rõ Dao Trì có phải thuộc về Địa Châu hay không, Từ Khuyết không thể tùy tiện chạy đến Thiên Châu, bằng không chạy đi chạy lại quá lãng phí thời gian.
- Ồ? Xem ra thành thị ở Địa Châu cũng giống như những nơi khác.
Vào Bách Hội Thành, trên mặt Từ Khuyết mang theo ý cười đánh giá bốn phía, tự nói một câu.
Bên trong tòa thành, kiến trúc mang hương vị sắc xưa, không khác Tu Tiên Giới là bao, đồng thời trên đường phố cũng có quầy hàng tiểu thương cùng với các cửa hàng, người đến người đi, rất là náo nhiệt.
Nhìn tất cả những thứ trước mặt này, Từ Khuyết không khỏi có chút hoài niệm tứ đại châu Tu Tiên Giới.
Nhưng ngay khi hắn có chút thất thần, đột nhiên "Ầm" một tiếng, một bóng người nhẹ nhàng đụng phải hắn.
- Thật. . . Thật ngại quá!
Sau đó, bóng người kia vội vã xin lỗi một tiếng, rồi vội vàng chạy đi xa.
- Không sao.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, trả lời một câu, con ngươi híp lại nhìn bóng người kia đi xa.
Lúc này, vài tên tu sĩ trẻ tuổi vừa đi qua, thấy cảnh này không khỏi nở nụ cười.
Trong đó một cô gái áo đỏ lắc đầu hô lớn:
- Tiểu tử ngốc, ngươi có biết ngươi vừa mất đồ hay không? Người kia vừa nhìn liền biết là một tên trộm, thủ pháp đê hèn thô ráp như thế mà ngươi cũng không thấy, còn đần độn nói là không sao, ha ha!
- Trộm? Bị trộm? Không tồn tại!
Từ Khuyết nghe vậy, rồi khẽ liếc một chiếc nhẫn trữ vật trong tay, cười híp mắt nói:
- Tạc Thiên Bang Bạch Triển Đường ta chưa từng bị người nào trộm đồ vật cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận