Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1446: Đến

Ầm ầm ầm!
Ngoài Thiên Sát Thành, cuồng phong gào thét, bầu trời tối om om hầu như bị che đậy bởi mây đen, khiến Thiên Sát biến thành đêm tối.
Từng tia chớp màu vàng óng biến thành cự long, quanh quẩn trên không trung, giương nanh múa vuốt, khí thế mãnh liệt.
Tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ được mà nín thở, trong lòng vô cùng kinh hãi và sợ hãi.
Tất cả mọi người từng nghe nói thượng cổ hạo kiếp tồn tại, cũng biết Lôi Kiếp màu vàng trước mắt, chính là thượng cổ hạo kiếp.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới, lần này Từ Khuyết độ không phải thiên kiếp từ Nhân Tiên cảnh bước vào Địa Tiên cảnh, mà là trực tiếp một hơi muốn độ năm lượt thiên kiếp.
- Đậu xanh! Các ngươi mau nhìn Từ Khuyết, cảnh giới của hắn. . .
- Đại La Tán Tiên!
- Không thể nào, chuyện này. . . sao có thể như vậy?
- Hắn không phải chỉ là Nhân Tiên cảnh ư? Làm sao lại đột nhiên đến cấp bậc Đại La Tiên rồi?
- Trời ạ, chẳng trách lại có năm lượt thiên kiếp đồng thời hạ xuống, tên tiểu tử này rốt cuộc là đã làm gì, vì sao cảnh giới lại có thể tăng nhanh như gió vậy?
- Mấu chốt là cốt linh của hắn còn chưa tới 200 tuổi, một Đại La Tiên không tới 200 tuổi? Đây là muốn hù chết người sao?
- Đừng nói đến chuyện này, chỉ năm lượt thiên kiếp này cũng đã có thể hù chết ta rồi.
- Lần này thật sự xảy ra đại sự rồi, các ngươi mau nhìn mười vị Tiên Vương kia.
Mọi người nghị luận không ngừng, ai cũng tỏ vẻ kinh hãi và khó có thể tin, thực sự rất khó có thể tiếp thu sự thật chấn động này.
Ngoài Thiên Sát Thành, mười vị Tiên Vương bị Từ Khuyết liên lụy, giờ khắc này đã sợ đến da đầu tê dại, tóc gáy đứng thẳng.
Một đạo thượng cổ hạo kiếp, bọn họ còn có thể chống đỡ được.
Hai đạo thượng cổ hạo kiếp, bọn họ liều mạng, cũng có thể vượt qua đi.
Nhưng. . . năm đạo?
Mẹ nhà nó, đây là muốn triệt để khiến người ta tuyệt vọng ư?
- Từ Khuyết, Từ tiểu hữu, việc này là ta sai rồi, xin ngươi mở ra cấm chế trận pháp để ta đi ra ngoài, ta lấy tâm ma tuyên thề, nhất định sẽ không truy cứu bất cứ chuyện gì nữa.
Một tên Tiên Vương hô to tại chỗ, thực sự đã bị dọa sợ.
Y không hi vọng bởi vì chút chuyện này mà trực tiếp để mạng nhỏ lại chỗ này.
Năm đó y phải bỏ ra một cái giá rất lớn, thật vất vả ngủ say mấy chục ngàn năm mới sống đến hiện tại, vừa mới thức tỉnh không được mấy chục ngày đã bỏ mạng ở nơi này? Thế này cũng quá oan uổng đi!
- Từ đạo hữu, ta cũng thế, chỉ cần ngươi để ta đi ra ngoài, ta lấy tâm ma tuyên thề, cũng sẽ không truy cứu bất cứ chuyện gì, từ nay về sau gặp được ngươi, gặp phải Tạc Thiên Bang các ngươi, sẽ trực tiếp quay đầu bước đi.
Một vị Tiên Vương khác cũng chịu thua.
Chuyện như vậy, căn bản không cần cân nhắc, càng không có cách nào bận tâm tới mặt mũi.
Nếu như hiện tại Từ Khuyết không thả bọn họ đi ra ngoài, bọn họ tuyệt đối không thể mở ra cấm chế rồi chạy trốn trước khi thiên kiếp giáng lâm, như vậy kết quả chỉ có thể là một đường chết.
Ngược lại, nếu như hiện tại Từ Khuyết thả bọn họ đi, thì bọn họ còn có thể tránh thiên kiếp, còn chuyện mất mặt gì đó, hoàn toàn không đáng kể.
Huống hồ chuyện này truyền đi, cũng không nhất định trở thành trò cười.
Bọn họ không tin, phóng tầm mắt khắp Thiên Châu, có Tiên Vương nào đủ lá gan nói có thể đồng thời gánh vác năm đạo thượng cổ hạo kiếp.
- Từ đạo hữu, ta thừa nhận ta nhìn nhầm, ngươi xác thực không cần chỗ dựa, tư chất cùng thực lực của ngươi, ta cảm thấy không bằng, hơn nữa chúng ta khác với Thần Nông Thị tộc, chúng ta cùng ngươi không thù không oán, không cần thiết đi đến một bước này, xin hãy để chúng ta rời đi, từ nay về sau chúng ta chắc chắn sẽ không tới trêu chọc ngươi cùng Tạc Thiên Bang.
Tên Tiên Vương nam tử tuổi trẻ kia, giờ khắc này cũng lớn tiếng hò hét.
Bọn họ đều đang lùi lại, không dám tới gần Từ Khuyết, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng gì.
Một khi thiên kiếp giáng lâm, khu vực này bị cấm chế trận pháp phong tỏa, tất cả mọi người ở trong đều sẽ bị thiên kiếp dính vào, căn bản không có góc chết.
Rõ ràng, khu vực này vốn đã được đo ni đóng giày từ lâu, tất cả vì thiên kiếp, đây là một cuộc mưu sát sớm có dự mưu.
Bảy vị Tiên Vương trong này đã ảo não vạn phần, ánh mắt nhìn về phía ba vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc, cũng biến thành oán độc.
Nếu như không phải Thần Nông Thị tộc đề nghị, bọn họ cũng không đến nỗi chạy tới đây, thực hành cái gọi là hiệp ước Tiên Đế.
Chuyện này đối với với bọn họ mà nói, có cũng được mà không có cũng được.
Nhưng bọn họ vẫn chạy đến, nhưng kết quả không ngờ lại như vậy.
Một tên tiểu bối Nhân Tiên cảnh, lại một bước lên trời, trực tiếp biến thành Đại La Tán Tiên cảnh.
Đáng sợ hơn chính là, gia hỏa này lại từ Nhân Tiên cảnh bắt đầu, không Độ Kiếp, đợi được hiện tại mới một lần độ năm lượt thiên kiếp, mà CMN hắn lại muốn độ thượng cổ hạo kiếp!
Bệnh thần kinh à!
Từ cổ chí kim, căn bản chưa từng nghe nói tình huống như thế, xưa nay chưa từng có ai có thể tích góp thiên kiếp!
- Từ Khuyết, không nên làm loạn, ngươi cần phải rõ ràng, thiên kiếp của ngươi chỉ có thể độ một lần như thế, nếu như ngươi giết chúng ta, tộc ta còn có một vị Tiên Vương, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù.
Ông lão Tiên Vương thuộc Thần Nông Thị tộc mở miệng hô.
Toàn thân y đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sống lưng lạnh toát, thực sự không dám đối mặt với năm đạo thượng cổ hạo kiếp này.
- Không sai, Từ Khuyết, chỉ cần ngươi thả chúng ta ra ngoài, Thần Nông Thị tộc ta xin thề, từ nay về sau chắc chắn sẽ không đối địch cùng Tạc Thiên Bang.
Một vị Tiên Vương khác của Thần Nông Thị tộc tuyên thề tại chỗ, vô cùng lo lắng.
Nhưng bất luận những Tiên Vương này xin thề cầu hàng như thế nào, Từ Khuyết đều mắt điếc tai ngơ.
Hắn trôi nổi giữa không trung, cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn xuống Tiên Vương, giống như một vị ma vương quân chủ, cực kỳ bá khí và mạnh mẽ.
Mọi người thấy hắn như thế, không nhịn được mà cảm thấy sợ mất mật.
- Xong, xong rồi, Thường Đoạn Canh ta, còn có Thường gia ta, đều xong rồi!
Gia chủ Thường gia mặt xám như tro tàn, liên tiếp lui về phía sau, vô cùng bi phẫn.
Sự tình phát triển đến mức độ này, kẻ ngu cũng nhìn ra được, mặc kệ Từ Khuyết có thể sống sót đi ra từ trong thiên kiếp hay không, kết cục của Thường gia đều sẽ rất khốc liệt.
Cơ Khinh Hàn cũng sững sờ ở tại chỗ, si ngốc nhìn Từ Khuyết trên bầu trời ngoài Thiên Sát Thành.
Năm tầng thượng cổ hạo kiếp phía sau nam nhân kia, giống như không phải thiên kiếp của hắn, mà giống như là thuộc hạ của hắn, đang nghe lời hắn hiệu triệu, tới giết địch.
Ai cũng không thể tưởng tượng được đây là một cảm giác ra sao.
Là thượng cổ hạo kiếp mà ngay cả Tiên Vương đều nghe tiếng đã sợ mất mật, ở trước mặt người này, lại bị rơi xuống tình cảnh làm nền cho người này.
- Ha ha ha, bản thần tôn đã sớm nói rồi, dám đắc tội tiểu tử này, các ngươi điên rồi sao!
Husky dĩ nhiên đã xuất hiện ở cửa thành Thiên Sát Thành, xoay lưng cười to, cực kỳ hung hăng.
- Đúng thế, dám đắc tội tiểu tử này, không một kẻ nào có kết quả tốt! Đương nhiên, lão đầu ta là ngoại lệ, có thể sống đến hiện tại, chính là dựa vào một cái đầu cơ trí và thực lực bản thân mạnh mẽ.
Đoạn Cửu Đức cũng tỏ vẻ đắc ý, giống như đang khoe khoang mình.
Dù sao y cũng từng đắc tội với Từ Khuyết, nhưng y không chết, vì thế y so với những Tiên Vương đắc tội với Từ Khuyết này còn muốn trâu bò hơn.
"Ầm ầm!"
Cùng lúc đó, Trên bầu trời ngoài Thiên Sát Thành, lần thứ hai vang lên một tiếng đinh tai nhức óc nổ vang.
Năm tầng lôi vân gần như đã hội tụ, ngoại trừ cự long màu vàng đầu tiên vẫn xoay quanh trên không trung, bốn tầng lôi vân càng lớn hơn phía sau, nhưng từ đầu đến cuối đều không lộ ra hình dáng.
Nhưng sau khi bốn tầng lôi vân này hội tụ, đừng nói là ngoài Thiên Sát Thành, dù là trong Thiên Sát Thành, giờ khắc này cũng có vẻ cực kỳ ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, thậm chí có tu sĩ cảnh giới hơi thấp, sắc mặt đã tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, cả người đều quỳ trên mặt đất, khó có thể đứng lên.
Đây chính là thiên uy!
Nhưng khí thế so với thiên uy càng lớn hơn, không thể nghi ngờ chính là Từ Khuyết.
Hắn mới thật sự là người muốn Độ Kiếp, nhưng đứng ở giữa đất trời, ưỡn ngực thẳng lưng, cao cao tại thượng, trên mặt không có bất kỳ sốt sắng hay kinh hoảng nào, ngược lại chỉ tràn đầy hưng phấn, nóng lòng muốn thử.
- Từ đạo hữu, lẽ nào ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách sao? Chúng ta đã lấy tâm ma tuyên thề, ngươi còn không chịu để chúng ta rời đi?
Nhóm Tiên Vương đã sắp biến thành kiến trên chảo nóng, vô cùng sốt ruột bất an.
Mắt thấy thiên kiếp đánh xuống đến nơi, nếu còn không đi thì sẽ thật sự không kịp nữa
- A!
Lúc này, rốt cục Từ Khuyết cũng có động tĩnh.
Ánh mắt của hắn nhìn mười vị Tiên Vương phía dưới, cười lạnh lắc đầu nói:
- Vốn dĩ ta chỉ muốn giết người của Thần Nông Thị tộc. Thế nhưng, các ngươi tại sao lại muốn quản việc không đâu chứ? Tại sao muốn bị coi thường như vậy?
Nói đến đây, Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, lập tức tâm tình nổi giận, rộng rãi tuôn ra, trầm giọng rống to:
- Nữ nhân của lão tử, các ngươi cũng dám cười nhạo? Ngày hôm nay, các ngươi một tên cũng đừng hòng đi, đặc biệt là ngươi!
Hắn đưa tay nhắm thẳng vào vị Tiên Vương nữ tử tuổi trẻ kia.
Vừa nãy ở trong Thiên Sát Thành, chính là nàng dám cười nhạo Tử Hà tiên tử.
- Không. . . không, ta sai rồi, ta có mắt không tròng, nàng mới là mắt sáng biết chọn người. Từ đạo hữu, ta đồng ý xin lỗi, chỉ cần ngươi thả ta đi. . .
Tiên Vương nữ tử liên tiếp lui về phía sau, cuống quít giải thích.
Ầm!
Nhưng nói còn chưa dứt lời, cự long màu vàng trên bầu trời, bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn, không chút báo trước từ không trung vọt xuống.
Thiên kiếp, cứ như thế giáng lâm.
Tiên Vương nữ tử cả người run lên tại chỗ, sắc mặt mất máu, suýt nữa ngã xuống đất.
Chín vị Tiên Vương còn lại, càng có vẻ muốn rách cả mí mắt, vô cùng không cam lòng gào lên một tiếng giận dữ:
- Khônggg!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận