Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 871: Bữa Tiệc Lớn Đang Chờ Ngươi

Bạch!
Cảnh tượng bốn phía trong nháy mắt đã phát sinh ra biến hóa, vách đá trong sơn động điên cuồng nhúc nhích, giống như sống lại, vặn vẹo trên không trung.
Nhưng trong phút chốc liền nhanh chóng tiêu vong.
Thay vào đó là một mảnh bình nguyên rộng lớn, xa xa là một mảnh rừng già rậm rạp, trên đỉnh đầu lại là tầng mây rộng lớn mênh mông.
Trời xanh cỏ xanh, toàn bộ cảnh vật rất đẹp, nhưng người bên phía Từ Khuyết lại không thể bình tĩnh, mặt đều lộ ra vẻ kinh sợ, khó có thể tin.
- Thì ra... toàn bộ sơn động chính là một cái trận pháp!
- Trời ạ, thế gian vẫn còn có một cái ảo trận khổng lồ như thế!
- Chẳng trách lúc vào sơn động, ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
- Chờ đã, nói như vậy, từ lúc chúng ta bước vào trong sơn động, liền đã ở bên trong Thiên Nhân thí luyện?
- Hoàn toàn đúng là như thế.
Cường giả Đế Cung cùng các nữ đệ tử của Linh Tú Các, sắc mặt đều trở nên nghiêm nghị.
Từ Khuyết cũng cảm thấy kinh ngạc, từ lúc bước vào sơn động, tuy rằng hắn phát giác ra chỗ này không thích hợp, nhưng cũng suy đoán là những cơn gió lạnh kia có vấn đề, lại không nghĩ rằng thì ra toàn bộ sơn động đều là giả, lại là một toà ảo trận lớn đến mức khó có thể tưởng tượng như thế.
Bởi vậy có thể thấy được, nội tình mấy chục ngàn năm truyền thừa của Thiên Nhân tộc cũng là không thể khinh thường.
- Thiên Nhân thí luyện đã mở ra! Từ giờ khắc này, nơi đây đã hoàn toàn bị phong tỏa, trong vòng một tháng, chu kỳ viên mãn sẽ tự động mở ra, bây giờ các ngươi chỉ có thời gian một ngày để tiến hành đào vong, ngày mai vào lúc này, người của tộc ta sẽ đến đây, bắt đầu triển khai hành động đi săn!
Tên cường giả Đại Thừa kỳ tầng ba kia lạnh giọng nói, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào đám người Từ Khuyết chờ.
Một tên cường giả Đế Cung biến sắc:
- Chuyện này không công bằng, các ngươi không chỉ có nhân số nhiều hơn chúng ta, thậm chí các ngươi còn có hai vị Đại Thừa kỳ, đây đã không tính là thí luyện già cả, mà là giết chóc!
Đám Thiên Nhân tộc ở đây vừa nghe thấy lời này, nụ cười trào phúng trên mặt lập tức càng thêm nồng.
Chỉ có hai tên cường giả Đại Thừa kỳ tầng ba Thiên Nhân tộc mặt không hề có cảm xúc, lạnh giọng đáp:
- Hai người chúng ta chính là chấp pháp giả, phụ trách khống chế trật tự, sẽ không tham dự vào trong hành động săn bắn này.
- Khống chế trật tự? Đều đã thành như vậy, còn muốn trật tự làm gì?
Từ Khuyết cười tủm tỉm hỏi.
Thiên Nhân thí luyện, không biết chuyện còn tưởng rằng là cho người ngoại lai thí luyện, kỳ thực chính là để Thiên Nhân tộc thí luyện, xem người ngoại lai như con mồi để giết chết.
- Trật tự của Thiên Nhân thí luyện có hai cái, một là người tìm được Thiên Nhân bài, có thể được chúng ta đưa đi, cũng trở thành quý khách của Thiên Nhân tộc ta. Hai là chúng ta muốn bảo đảm tỉ lệ sống sót của con mồi, cũng chính là những người các ngươi, một tháng sau lúc thí luyện kết thúc, ít nhất phải có ba người sống sót, trở thành nô bộc của Thiên Nhân tộc ta.
Cường giả Đại Thừa kỳ tầng ba của Thiên Nhân tộc mở miệng đáp.
Người bên phe Từ Khuyết nghe thấy vậy, lập tức thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là vài tên cường giả Địa Cung, tức đến nỗi thân thể đều đang phát run.
Những Thiên Nhân tộc này không chỉ xem bọn họ như là con mồi, mà còn muốn bảo đảm cuối cùng phải có ba người còn sống, mang tới Thiên Nhân tộc làm nô bộc, quả thực khinh người quá đáng.
- Thiên Nhân bài...
Từ Khuyết rất hứng thú tự nói.
Cái quy tắc này đúng là có chút kỳ quái, rất không phù hợp với tính cách cao ngạo của Thiên Nhân tộc, tìm được Thiên Nhân bài liền có thể trở thành quý khách, đây chẳng lẽ là muốn xem khí vận? Hay là, Thiên Nhân bài có huyền cơ khác?
Nghĩ tới chỗ này, Từ Khuyết ngược lại không vội ra tay tiêu diệt đám Thiên Nhân tộc này.
Một mặt hắn không muốn đánh rắn động cỏ, dù sao cũng đã từng gặp qua ảo trận mạnh mẽ của Thiên Nhân tộc, vạn nhất bày ra thực lực doạ tới bọn họ, khiến cho bọn họ sợ sệt đến mức mở ra ra càng nhiều ảo trận để phòng ngự, liền bất lợi cho việc đi tìm địa điểm sử dụng Phá Không Phù.
Mặt khác hắn cũng muốn nhìn một chút, những Thiên Nhân tộc này làm ra cái Thiên Nhân thí luyện này, đến cùng là có nguyên nhân gì, có quan hệ với địa điểm sử dụng Phá Không Phù hay không.
Bây giờ Phá Không Phù đã tới tay, Từ Khuyết tin tưởng mình chỉ còn cách việc trở về Địa Cầu một bước.
Vì thế bước đi này, hắn phải cẩn thận từng li từng tí một bước ra, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Thánh Tôn, bây giờ nên làm gì? Không bằng chúng ta ra tay phản kích đi, Đế Cung chúng ta chính là hoàng thất của Thông Thiên Quốc, quyết không thể bị bọn họ nhục nhã như vậy!
Một tên cường giả Đế Cung nhìn về phía Khương Hồng Nhan, thấp giọng hỏi dò.
Sắc mặt của những người còn lại cũng rất khó nhìn, hiển nhiên đều rất tức giận.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết lại đứng dậy cười nhạt nói:
- Chư vị, nếu Thiên Nhân tộc đã tốt bụng như vậy, chuẩn bị cho chúng ta trận Thiên Nhân thí luyện này, vậy chúng ta cũng không có lý do gì mà từ chối. Đi một chút đi, không phải ngày mai mới bắt đầu triển khai giết chóc sao? Chúng ta trước tiên đi tìm một chỗ ăn đồ ăn, suy nghĩ một chút, hình như cũng đã rất lâu rồi không nấu ăn ngoài dã ngoại.
Nói xong, Từ Khuyết liền gọi Khương Hồng Nhan cùng Husky, cất bước đi về phía rừng rậm xa xa.
Khóe miệng của mọi người không nhịn được co giật, xạm mặt lại.
Nấu ăn dã ngoại?
Lúc như thế này, ngươi còn có tâm sự nấu đồ ăn ngoài dã ngoại?
Đại ca, ngươi phải hiểu rõ ràng, chúng ta không phải là đến dạo chơi đâu!
- Thánh Tôn, ngài làm sao cũng theo hắn đi rồi, lẽ nào chúng ta thật phải ngầm thừa nhận mình trở thành con mồi của bọn họ sao?
- Thánh Tôn, Thánh Tôn, ngài dừng chân nói một câu đã.
- Haizz, thôi thôi, chúng ta cũng theo sau đi.
- Đi.
Cuối cùng, vài tên cường giả Đế Cung bất đắc dĩ, cùng đông đảo nữ đệ tử Linh Tú Các đi theo tới.
Mấy trăm tên cường giả Thiên Nhân tộc phía sau đều thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt trước sau mang theo ý cười trêu tức, nhìn theo bọn họ rời đi giống như đang thưởng thức con mồi.
Mãi đến tận lúc thân ảnh của bọn Từ Khuyết biến mất ở rừng rậm phía xa, đám Thiên Nhân tộc này mới rốt cục mở miệng.
- Đám Nhân tộc này, nhìn qua rất yếu.
- Ha ha, càng yếu càng tốt, ngàn năm một thuở, Thiên Nhân thí luyện này đối với chúng ta mà nói, thực sự quá hiếm có.
- Mười người đứng đầu lần thí luyện liền có thể lấy được một khối Thiên Nhân bài, tiến vào chỗ đó, tương lai có thể cùng chư vị tổ tiên rời khỏi nơi này, đi mở mang một vùng thiên địa mới.
- Đáng tiếc Thiên Nhân bài trong tộc quá ít, nếu như có thể ở bên trong khu vực này nhặt được một khối, đó mới là đại tạo hóa.
- Thôi đi, Thiên Nhân thí luyện mặc dù nhiều năm không hề mở ra, nhưng Thiên Nhân bài cũng không phải tùy tiện có thể tìm được.
- Không sai, vẫn là nên nghĩ làm như thế nào để giết được nhiều người hơn, đoạt được vị trí mười người đứng đầu thí luyện mới thực tế.
Đám Thiên Nhân tộc đàm luận đến đó, đã tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, sát khí trên người trở nên càng đậm.
Cùng lúc đó, Thiên Chiến một mình đứng ở một bên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào Khương Hồng Nhan.
Mãi đến tận lúc nàng yên lặng đi theo bên người Từ Khuyết đi xa, biến mất không còn tăm hơi, Thiên Chiến vẫn còn nhìn chằm chằm tới nơi nàng biến mất, ý cười lạnh lẽo trên mặt càng thêm nồng nặc, lè lưỡi, liếm môi một cái, nhếch miệng cười nói:
- Ha, ngày mai vào lúc này, ngươi sẽ là của ta rồi!
...
Cùng lúc đó, bọn Từ Khuyết đã tiến vào trong rừng rậm.
Chỗ này mọc đầy cổ thụ che trời, cành lá sum xuê, che khuất ánh mặt trời.
Mỗi một cây cổ thụ chí ít cần phải mười mấy người ôm mới có thể hết, trên cành cây thậm chí còn có rất nhiều hốc cây, từng vòng liên kết lại với nhau.
Từ Khuyết cố ý tiến vào trong một cái hốc cây, phát hiện giống hệt như tiến vào một hang núi, lúc từ một đầu khác đi ra, phát hiện chỗ bây giờ đã cách nơi vừa nãy mấy trăm thuớc.
- Ồ, chơi vui như vậy à?
Từ Khuyết lập tức hứng thú.
Hắn dám xác định, vùng rừng rậm này nhất định là một địa phương kỳ lạ, hơn nữa là do thiên nhiên tạo thành, tuyệt đối không phải do người của Thiên Nhân tộc chế tạo ra.
- Gào, tiểu tử, đã nói là nấu ăn dã ngoại rồi mà? Nhanh lên đi, đầu lưỡi của bản thần tôn đã khát khao khó nhịn rồi.
Lúc này, Husky giục, trong miệng cũng bắt đầu chảy ra nước miếng.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, cười híp mắt nói:
- Nấu ăn dã ngoại khẳng định là không thành vấn đề, chỉ là không biết ngươi muốn ăn cái gì đây?
- Ăn cái gì? Bản thần tôn từ trước đến giờ không kén ăn, ăn cái gì cũng được.
Husky trừng mắt nhìn.
Từ Khuyết lập tức vui mừng, có nhiều thâm ý cười nói:
- Có câu nói này của ngươi, vậy thì không thành vấn đề, đến đến, ngươi mang mấy người Đế Cung bọn họ đi kiếm củi lửa lại đây, một bữa tiệc lớn đang đợi ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận