Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1431: Nửa Đường Cắt Đứt

Đám người Từ Khuyết, cuối cùng vẫn chọn ở lại hậu viện Cơ gia.
Đây là địa bàn Ám Ảnh Phật, Cơ gia chỉ chiếm một phần trong đó, mà hậu viện này, chính là nơi ở của mấy vị hậu bối ưu tú của Cơ gia.
Sau khi sắp xếp cho mấy người Từ Khuyết ở lại, Cơ gia cũng phái người đến hầu hạ.
Nói là hầu hạ, kì thực là một kiểu giám sát, phòng ngừa bọn họ chạy loạn trong phủ, bị Dược Thần Thần Nông Thị tộc phát hiện.
Hiển nhiên đây là do Cơ Khinh Hàn sắp xếp, nàng cũng không thông báo tin tức về mấy người Từ Khuyết ra ngoài mà trực tiếp một tay đè xuống.
Cơ Vô Vân đối với chuyện này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vì an toàn Cơ gia, y cũng chỉ có thể giả như không biết chuyện, đồng thời vì biểu đạt áy náy, còn chạy tới báo cho Từ Khuyết, không cần trả lại Tiên Khí lúc trước y cho cha Từ Khuyết mượn.
Từ Khuyết cũng không nghĩ tới sẽ trả, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí vài câu, lôi kéo Cơ Vô Vân, nói mấy lời tâm huyết.
- Cơ huynh đệ, chính là có vay có trả, lại mượn không khó, đồ vật cha ta mượn, nhất định phải để hắn trả lại, hơn nữa nhất định phải trả, ngươi không cho cha ta trả, chính là xem thường Từ gia chúng ta.
Từ Khuyết thẳng thắn cương nghị, hùng hồn mạnh mẽ nói.
Cơ Vô Vân bị khí thế này của hắn doạ dẫm, cảm giác nếu như không để cha của Từ Khuyết trả lại Tiên Khí, Từ Khuyết sẽ lập tức đánh y.
Bất đắc dĩ, Cơ Vô Vân chỉ có thể cười khổ gật đầu:
- Nếu Từ huynh nói như vậy, này. . .
"Đùng!"
Nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết đột nhiên vỗ một tay lên vai Cơ Vô Vân, lập tức cho y một cái ôm nhiệt tình.
- Huynh đệ tốt, ngươi không cần phải nói, ta hiểu ngươi, nể ngươi thành tâm thành ý như thế, vậy ta sẽ thay ta cha tiếp thu phần hảo ý này của ngươi, không trả nữa.
Từ Khuyết tỏ vẻ cảm khái, chỉ vào Cơ Vô Vân, lắc đầu nói:
- Thực sự không biết phải nói ngươi thế nào, ta chưa từng thấy người nào hào phóng như ngươi vậy, người huynh đệ như ngươi này, Từ Khuyết nhất định kết giao rồi!
- Hể?
Cơ Vô Vân nhất thời có chút bối rối, choáng váng một lúc lâu mới phản ứng lại được, nhân gia lại tiếp thu phần tâm ý này của mình.
Lúc này y cũng mơ mơ màng màng gật đầu theo, cười khan nói:
- Huynh đệ tốt.
Mãi đến tận khi y rời khỏi cửa phòng của Từ Khuyết, đầu óc vẫn còn có chút mơ màng, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Husky cùng đám người Đoạn Cửu Đức chứng kiến toàn bộ quá trình này, vẻ mặt biểu thị đều không còn gì để nói.
Hết cách rồi, luận về vô sỉ, luận về không biết xấu hổ, luận về dao động người, có ai lợi hại bằng nam nhân này?
- Vô địch!
- Trâu bò!
Husky và Đoạn Cửu Đức đồng thời giơ ngón tay cái với Từ Khuyết.
Mạc Quân Thần lắc đầu cười cười, y đã quen thuộc với tác phong này của tổ hợp Khuyết Đức Cẩu, thực sự là thấy nhiều không trách.
Liễu Tịnh Ngưng bình tĩnh ngồi một bên, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá Tử Hà tiên tử cũng yên tĩnh ngồi ở đó, Tử Hà tiên tử cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Liễu Tịnh Ngưng.
Không khí rất không bình thường, giống như hai con mèo rừng nhỏ đang nhìn chăm chú lẫn nhau, bất cứ lúc nào chuẩn bị xông lên.
- Được rồi được rồi, đều trở về phòng của mình đi, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi hai ngày.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy tình hình không đúng, vội vàng bắt đầu đuổi người.
Mọi người đối với chuyện hắn thay đổi chủ ý, quyết định muốn lưu lại, ngược lại cũng không hỏi nhiều.
Dù sao trong lòng mọi người đều rõ ràng, Thần Nông Thị tộc Dược Thần đối với với bọn họ, căn bản không phải uy hiếp gì, Từ Khuyết đột nhiên nói muốn lưu lại, dựa theo tác phong ngày xưa của gia hỏa này, sợ là lại muốn gây chuyện gì rồi.
Nhưng nếu hắn không nói, Mạc Quân Thần cũng sẽ không hỏi nhiều.
Liễu Tịnh Ngưng cùng Tử Hà tiên tử luôn nhìn chăm chú lẫn nhau, cũng đồng dạng không để ý đến Từ Khuyết muốn làm gì.
Ở trong mắt các nàng, thì kế hoạch của Từ Khuyết, đều không quan trọng bằng trận giao chiến ánh mắt này của các nàng hiện tại.
Cùng ngày, Cơ gia hậu viện vô cùng bình tĩnh.
Trong chính sảnh là một mảnh náo nhiệt, hầu như tất cả thành viên quan trọng của Cơ gia đều có mặt, chuẩn bị nghênh tiếp vị Dược Thần kia của Thần Nông Thị tộc.
Thậm chí mấy vị đại nhân vật khác của Ám Ảnh Phật, cũng tự mình tới nghênh đón Dược Thần.
- Nghe đại danh Dược Thần đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt, đúng là vinh hạnh của lão phu.
Gia chủ Thường gia ở Ám Ảnh Phật, người còn chưa tới, tiếng nói đã truyền đến.
Y vui cười cởi mở, bước đi mạnh mẽ, nhưng ánh mắt của mọi người trong chính sảnh đều nhìn đến trên người một người đàn ông tuổi trung niên bên cạnh y.
- Xảy ra chuyện gì? Dược Thần làm sao lại cùng gia chủ Thường gia đồng thời tới đây?
Trong chính sảnh, sắc mặt Cơ Khinh Hàn thoáng biến đổi.
Vốn dĩ là nàng hẳn nên tự mình nghênh tiếp Dược Thần, nhưng bởi vì mấy người Từ Khuyết, nàng lại chạy về sắp xếp nơi ở cùng che dấu hành tung mấy người Từ Khuyết, nên bỏ qua cơ hội nghênh tiếp Dược Thần, chỉ có thể chờ đợi trong đại sảnh.
Nhưng nàng cũng lưu tâm, phái những người khác của Cơ gia đi nghênh đón Dược Thần, không nghĩ rằng gia chủ Thường gia lại xuất hiện.
Cho tới nay, bên trong Ám Ảnh Phật, Thường gia chính là đối thủ một mất một còn với Cơ gia, bao gồm cả lần này Cơ Vô Phong mất đi vị trí Thần Tử, cũng là bị hậu bối tuổi trẻ của Thường gia cướp đi.
Bây giờ Cơ gia đem hi vọng ký thác trên người Dược Thần, gia chủ Thường gia lại cùng Dược Thần đi cùng một chỗ, điều này khiến sắc mặt người Cơ gia trong chính sảnh đều trở nên khó xem.
Mấy đại nhân vật của gia tộc khác, vốn là đứng về phía Cơ gia, giờ khắc này cũng nhíu mày.
- Ồ, chư vị đều ở đây ư, thực sự là không khéo, lão phu vừa mới chuẩn bị ra ngoài, không nghĩ tới lại gặp được Dược Thần, vừa gặp mà như đã quen, trò chuyện với nhau rất vui.
Lúc này, gia chủ Thường gia đi vào chính sảnh, giả vờ kinh ngạc nhìn về phía người Cơ gia, trong mắt lại tràn đầy cười lạnh và trào phúng.
Dược Thần mặc dù là có gương mặt của một người trung niên, nhưng khí chất siêu phàm, nho nhã phong độ, rất thu hút sự chú ý.
Giờ khắc này mặt y không chút cảm xúc, cùng gia chủ Thường gia đi vào chính sảnh, ánh mắt không hề nhìn tới người Cơ gia.
Điều này khiến trái tim người Cơ gia lập tức chìm đến đáy vực.
Dược Thần trước đây bàn luận điều kiện cùng bọn họ, chuyện trò rất vui vẻ, bây giờ lại tỏ thái độ như vậy, rõ ràng khẳng định có chuyện rồi.
- Dược Thần, làm phiền ngài tự mình đi một chuyến, cực khổ rồi.
Cơ Khinh Hàn không để ý tới suy đoán, vội vàng nở nụ cười tiến lên đón, mời Dược Thần vào chỗ.
Sau đó, không khí trong chính sảnh rơi vào một trạng thái quỷ dị.
Gia chủ Thường gia vẫn nói mấy chuyện không quá quan trọng, tán dương Dược Thần, người Cơ gia có ý định dẫn câu chuyện về việc chữa bệnh, nhưng đều bị gia chủ Thường gia cắt ngang.
Càng khiến người Cơ gia tuyệt vọng chính là, Dược Thần vẫn ngồi nghe gia gia chủ Thường gia tâng bốc, ròng rã kết thúc một ngày, tất cả mọi người đều nói mấy chuyện nhạt nhẽo, không hề đề cập tới chính sự.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống thì chính sảnh mới bình tĩnh.
Dược Thần được sắp xếp đến hậu viện Thường gia, người Cơ gia hầu như cũng đoán được cái gì, sắc mặt đều âm trầm, đặc biệt là gia chủ Cơ gia, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nửa đường cắt đứt chuyện như vậy, cũng không phải là lần thứ nhất thấy, nhưng lần này quan hệ không chỉ là chuyện vị trí Thần Tử của Cơ Vô Phong, dính đến địa vị Cơ gia ở Ám Ảnh Phật, thực sự không thể sai sót.
Cuối cùng, người Cơ gia cũng rời đi chính sảnh, bao gồm cả Cơ Khinh Hàn cùng Cơ Vô Vân, đều chau mày, theo chư vị trưởng bối Cơ gia mà đi, hiển nhiên chuyện này chỉ có thể đợi mở hội tiến hành thảo luận.
Cùng lúc đó, Cơ gia hậu viện vốn bình tĩnh một ngày, giờ khắc này cũng bắt đầu có động tĩnh.
Trong bóng đêm đen nhánh, một con chó cùng một ông lão, lén lén lút lút tìm đến phòng Từ Khuyết.
Hai người một chó bày xuống ẩn dật trận, ngăn cách khí tức cùng âm thanh, mặt đối mặt ngồi xuống, bắt đầu thấp giọng trò chuyện.
Dần dần, âm thanh của bọn họ dần lớn lên, giống như xảy ra tranh chấp, đặc biệt Đoạn Cửu Đức, trên mặt đều nổi gân xanh, dáng vẻ cuồng loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận