Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1412: Ta Sai Rồi

Sư phụ của Đoạn Cửu Đức?
Tử Hà tiên tử?
- CMN!
Từ Khuyết lúc này kinh hãi kêu thành tiếng, vô cùng kích động!
Tử Hà tiên tử lại xuất hiện, đây chẳng phải là mang ý nghĩa Tiểu Nhu cùng Nhã phu nhân các nàng cũng có tin tức rồi?
Mẹ nó chứ, tính toán thời gian, các nàng đều đã mất tích hai, ba mươi năm rồi, bây giờ rốt cục đã có tin tức.
- Đi, mau đi ra!
Từ Khuyết lập tức vung tay, gia tốc đánh phá vách đá trên đỉnh đầu, không thể chờ đợi được nữa muốn xông đi ra.
- Đậu phộng, tiểu tử, ngươi chờ một chút đã, bên ngoài nghênh tiếp lòng tốt của ngươi lại là một luồng sát khí đáng sợ đó.
Husky thấy thế, vội vàng ngăn cản Từ Khuyết lại.
- Sát khí? Sát khí gì?
Từ Khuyết ngẩn ra.
- Ngươi hỏi bản thần tôn, bản thần tôn đi hỏi ai đây? CMN ai biết ngươi làm gì khiến sư phụ của Đoạn Cửu Đức phát điên, làm chuyện không có đạo đức gì?
Husky trừng mắt nói.
Từ Khuyết lập tức há miệng, nghẹn lời không biết nói gì, cái trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Suýt chút nữa đã quên, giữa Tử Hà tiên tử và hắn xác thực có thể coi là có một bút sổ sách chưa tính.
Năm đó lúc ở Thủy Nguyên Quốc, bất ngờ gặp phải Tử Hà tiên tử dịch dung, chuẩn bị đi phá tan cấm chế ở Ngũ Hành Sơn, mở ra gông xiềng trên Tứ Đại Châu.
Nhưng lúc đó Từ Khuyết cũng không muốn gông xiềng bị phá tan, vì thế cũng vận dụng Ngụy Trang Khôi Lỗi dịch dung tiếp cận Tử Hà tiên tử, dự định trong bóng tối ngăn cản nàng.
Kết quả là tạo hóa trêu người, có khả năng là dây tơ hồng sinh ra tác dụng, trong lúc hai người ngơ ngơ ngác ngác liền trải qua một hồi tình kiếp ảo cảnh rèn luyện, lấy thân thể phàm nhân vượt qua một đời.
Sau khi ảo cảnh kết thúc, ký ức của Tử Hà tiên tử được khôi phục, rơi vào một đoạn thất thần dài dằng dặc, thêm vào bản thân phong ấn mất đi hiệu lực, cũng bị cưỡng chế đưa ra khỏi Ngũ Hành Sơn.
Liền tên siêu minh tinh Từ Khuyết này, giả vờ cho rằng Tử Hà tiên tử nhảy vực, ở chỗ đó kêu trời trách đất, vừa hát vừa yêu cầu được chết, khiến một viên đạo tâm đoạn tình của Tử Hà tiên tử bị vỡ ra.
Sau đó, chính là Tử Hà tiên tử bị cưỡng chế đưa ra khỏi Ngũ Hành Sơn, kết quả chờ lúc Từ Khuyết trở lại Tứ Đại Châu, mới nghe nói Tử Hà tiên tử kể cả Nam Châu bí cảnh đồng thời biến mất rồi, không hề có tin tức.
Bây giờ lại sắp đoàn tụ với Tử Hà tiên tử, thực sự là Từ Khuyết cực kì chột dạ, món nợ này quá rối loạn, lúc trước hắn lấy thân phận giả mạo "Chí Tôn Bảo", nếu để cho Tử Hà tiên tử biết chân tướng, vài phút sẽ tẩu hỏa nhập ma, thuận tiện sẽ đem hắn bầm thây ngàn đao.
Dù sao chuyện này. . . nói dễ nghe một chút chính là chiêu trò cua gái, nói khó nghe chính là chơi đùa cảm tình của người ta, thuộc về loại lừa gạt sắc rồi.
- Haizz, lần này phiền phức rồi, chỉ trách lúc trước ta còn trẻ không hiểu chuyện, còn chưa đủ thành thục.
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, lộ ra vẻ phiền muộn!
Hiên Viên Uyển Dung cau mày nhìn Từ Khuyết:
- Ngươi lại trêu chọc kẻ thù nào tới đây?
- Không phải kẻ thù.
Từ Khuyết cười khổ, cảnh giới trước mắt của mình còn bị phong cấm, vạn nhất sau khi rời khỏi nơi đây bị Tử Hà tiên tử biết được chân tướng, muốn táy máy tay chân đối với mình, e rằng còn phải để Hiên Viên Uyển Dung ra tay giúp đỡ.
- Là oan gia.
Husky nói bổ sung:
- Năm đó Khuyết ca ở bên ngoài thiếu nợ phong lưu.
- Đậu phộng, nợ phong lưu cái gì, CMN ta chưa hề làm cái gì mà?
Trong nháy mắt Từ Khuyết tức giận, chuyện này hắn biết mình đuối lý, nhưng trên thực tế tất cả đều chỉ là phát sinh ở bên trong ảo cảnh, trên thực tế hắn không hề chiếm một chút lợi lộc nào của Tử Hà tiên tử.
- Khuyết ca, có sao nói vậy, ngươi gây ra chuyện, hoàn toàn có thể được gọi là tên lừa đảo tình cảm, bội tình bạc nghĩa, bản thần tôn cảm thấy, sau khi ngươi rời khỏi nơi đây lập tức quỳ gối trước mặt nàng, có lẽ là còn có một con đường sống.
Husky tỏ vẻ cao thâm khó lường nói.
- Quỳ cái rắm, dưới gối nam nhi có hoàng kim!
Từ Khuyết thẳng thắn cương nghị nói.
- Bản thần tôn đúng là rất chờ mong, sau khi Đoạn Cửu Đức biết chân tướng, có thể lấy đao chặt ngươi hay không?
Husky đột nhiên lộ vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
- Y dám?
Từ Khuyết lộ ra vẻ trấn định ngạo nghễ.
Hiên Viên Uyển Dung vẫn đang thờ ơ lạnh nhạt, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, lắc lắc đầu.
Hừ, nam nhân!
. . .
Rất nhanh, vách đá trên đỉnh đầu mấy người cuối cùng đã bị triệt để nứt toác ra, xuất hiện một cái khe rộng có thể cho phép một người đu qua.
Từ Khuyết đã mất đi kích động không thể chờ đợi như lúc trước, phiền phiền muộn muộn, không quá muốn đi ra.
Husky xông lên trước, như chó hoang thoát cương, vội vã không nhịn nổi xông ra ngoài, tỏ vẻ muốn chuẩn bị đi ăn dưa xem trò vui coi quần chúng biểu hiện, đem vẻ cười trên sự đau khổ của người khác biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
- CMN, Husky ngươi đi ra ngoài đừng nói lung tung đấy!
Từ Khuyết chột dạ, vội vàng nhắc nhở.
- Bản thần tôn bị mù, cái gì cũng không nghe thấy!
Husky hưng phấn trả lời một câu, nhằm phía mặt đất nhảy một cái.
Hiên Viên Uyển Dung thì lại duy trì lạnh nhạt như trước, như một toà núi băng không thể tới gần, giống như một người luôn sống ở trong thế giới của mình, tự mình tự hướng về phía trên tung bay đi, đi bộ nhàn nhã, không chút nào để ý Từ Khuyết sẽ đối mặt với cái gì.
- Khụ, Hiên Viên cô nương, hai ta cũng coi như là sinh tử chi giao, một lúc nữa ngươi phải che chở giúp ta đấy.
Từ Khuyết lúng túng cầu viện nói.
- Tự làm bậy, không thể sống.
Hiên Viên Uyển Dung lạnh nhạt đáp lại một tiếng, cũng trực tiếp lướt ra khỏi sơn động.
Trong nháy mắt khóe miệng của Từ Khuyết co giật, sững lại ở tại chỗ.
- Quên đi, nên đến thì cuối cùng cũng phải đến.
Cuối cùng, hắn cắn răng, nhắm mắt, cũng xông lên theo.
Bạch!
Sau khi từ vết nứt trên đỉnh sơn động lao ra, một trận không khí mới mẻ lập tức nhào tới trước mặt, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên sáng ngời.
Từ Khuyết lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác, xoay tròn thân thể 360 độ, ngắm nhìn bốn phía, tìm kiếm vị trí của Tử Hà tiên tử.
Nhưng mà, bên cạnh khe nứt to lớn trên mặt đất kia, chỉ có bọn Đoạn Cửu Đức cùng Mạc Quân Thần, không hề thấy bóng dáng của Tử Hà tiên tử.
Nhưng bốn phía xác thực còn lưu lại khí tức của nàng, chứng minh là nàng đã tới.
- Đậu phộng, không phải chứ, người đã đi rồi? Đừng mà, bản thần tôn còn chưa được chứng kiến tình cảnh kích động lòng người đó đây.
Husky tỏ vẻ oán hận nói.
- Thật sự đi rồi?
Từ Khuyết cũng ngẩn ra, sau khi thần hồn mở rộng, xác thực cũng không phát hiện ta tung tích của Tử Hà tiên tử.
Vào lúc này bọn Đoạn Cửu Đức cũng sững sờ nhìn Từ Khuyết, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn lên trên người Hiên Viên Uyển Dung.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ gò bó cẩn thận, thậm chí là hai người Đoạn Cửu Đức cùng Mạc Quân Thần, vào lúc này cũng không dám thở mạnh.
Rõ ràng, bọn họ đã nhận ra thân phận của Hiên Viên Uyển Dung, dù cho Mạc Quân Thần chưa từng thấy dung mạo của nàng, chỉ dựa vào uy thế vô hình trên người Hiên Viên Uyển Dung, cũng đủ để cho Mạc Quân Thần rõ ràng, nữ nhân này là một nhân vật khủng bố.
Nhưng Hiên Viên Uyển Dung cũng không để ý tới ánh mắt của mọi người, tự mình đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú bốn phía, suy tư.
Điều này làm cho mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó tất cả đều hướng phía Từ Khuyết bên này lao tới.
- Chúc mừng Từ bang chủ, vượt qua một kiếp.
Mạc Quân Thần chắp tay nói, trên mặt mang theo nụ cười, chúc mừng Từ Khuyết thoát khỏi tử kiếp tiên đoán.
Liễu Tịnh Ngưng cũng cười tủm tỉm đi tới, có nhiều thâm ý hỏi:
- Tiểu tử, ngươi sốt sắng như vậy để làm gì? Là sợ nữ nhân nào tới cửa tính sổ sao?
- Đừng đùa, ta trong sạch,
Từ Khuyết tỏ vẻ khổ sở nói.
- Đậu phộng, tiểu tử, đến cùng là ngươi đã làm gì với sư tôn ta?
Đoạn Cửu Đức xông lên, lộ ra vẻ lo lắng hỏi.
- Khụ, không có gì không có gì, chính là một chút hiểu lầm nhỏ, nàng đâu?
Từ Khuyết lúng túng cười nói, rất có ý tứ giấu đầu hở đuôi.
- Hiểu lầm nhỏ?
Trong nháy mắt Đoạn Cửu Đức trừng mắt lên, hét lớn:
- Hiểu lầm nhỏ cái rắm, tại sao sau khi lão đầu ta nói với nàng ngươi chính là Chí Tôn Bảo, nàng lại nổi lên sát ý, lúc đó lão đầu ta đều suýt chút nữa cảm thấy nàng ngay cả ta đều muốn giết.
- Khụ, chuyện này. . . khủng bố như vậy sao?
Từ Khuyết cười khan nói, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, chuyện như vậy thực sự là rất chột dạ nha.
- Nhưng cũng rất kỳ quái, nguyên bản là sát ý của nàng bàng bạc, muốn đánh ra địa phương này, nhưng tay mới vừa giơ lên, lại từ từ thu về, cuối cùng chỉ nói ra một câu liền rời đi.
Đoạn Cửu Đức tỏ vẻ mơ hồ nói.
Tâm của Từ Khuyết lập tức nhấc lên:
- Nàng nói cái gì?
Đoạn Cửu Đức rất khó hiểu, cau mày nói:
- Nàng nói, Chí Tôn Bảo đã chết rồi.
Chết rồi. . .
Từ Khuyết cảm thấy có chút bất an, đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, nội tâm trống rỗng thất lạc, rất không thoải mái, kém xa bây giờ Tử Hà tiên tử cầm kiếm tới chém hắn.
- Tiểu tử, đến cùng là ngươi đã làm gì thế? Ngươi có biết nàng lưu lại một giọt nước mắt, liền rơi vào vị trí bên chân của ngươi kia hay không, CMN đây là lần thứ nhất lão đầu ta nhìn thấy sư phụ như vậy, lại rơi lệ.
Đoạn Cửu Đức bắt đầu phát điên lên, không nghĩ ra đến cùng đã phát sinh chuyện gì, tại sao sư tôn mình lại có biểu hiện kỳ quái như thế.
Từ Khuyết nghe thấy vậy, trong nháy mắt ánh mắt nhìn xuống phía dưới chân, bên cạnh mảnh bùn đất này, từ lâu cái gì đều không nhìn thấy.
Nhưng mà, trái tim hắn lại đột nhiên co rụt lại một hồi.
Năm đó một màn cuối cùng ở bên trong ảo cảnh, giống như lại vừa hiện ra ở trước mắt.
Tử Hà tiên tử tóc trắng xoá, dựa lên trên bả vai hắn, nói lời tâm tình phổ thông, ở bên trong thanh thanh thản thản, nhắm hai con mắt lại.
- Tiên sư nó, ta sai rồi!
Từ Khuyết nắm chặt mười ngón hai tay, mạnh mẽ bóp lấy hai tay của mình, móng tay hầu như muốn cắm vào trong thịt.
Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Tịnh Ngưng:
- Tiểu ma nữ, ta đi một nơi trước đã.
- Đồ đần, nhanh!
Liễu Tịnh Ngưng nở nụ cười, đưa tay chỉ về phương hướng Nam Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận