Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 722: Ra Đi, Tạc Thiên Bang...

Có tức hay không?
CMN y có thể không tức được sao?
Khóe miệng của mọi người ở đây đều co giật mạnh mẽ, không cần những cường giả ngoại lai kia trả lời, nội tâm mọi người đang vây xem đã đồng loạt hô to: Tức giận a.
Trong lúc vẫy tay tiêu diệt nhiều người như vậy, đã đủ khiến vài tên cường giả ngoại lai này tức giận, kết quả còn mở miệng hỏi bọn họ có tức hay không, đổi lại là ai cũng sẽ tức đến phát điên.
Chuyện này quả thật bỉ ổi đến mức tận cùng rồi.
...
- Súc sinh, ngươi có biết ngươi đã giết ai không? Chính là thủ vệ hoàng thất của Huyền Chân đại lục, ngươi há có thể tùy ý chém giết như vậy?
Lúc này, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ tức giận rít gào, âm thanh vang vọng tứ phương.
- Thủ vệ hoàng thất của Huyền Chân đại lục?
Mọi người ở đây vừa nghe thấy thế đều sợ hãi.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng, thân phận của đám người ngoại lai này rất phi phàm, nhưng chẳng ai có thể nghĩ tới, bọn họ lại là thủ vệ hoàng thất.
- Trời ơi, không ngờ lại là người của hoàng thất!
- Mấu chốt là bọn họ còn xưng Khương Hồng Nhan là Thánh Tôn. Đây chẳng phải là nói...
- Khương Hồng Nhan là đế vương của Huyền Chân đại lục?
- CMN!
Lập tức có rất nhiều người ồ lên, trở nên động dung, đều khiếp sợ nhìn về phía Khương Hồng Nhan.
Thân phận này quả thực rất kinh thế hãi tục.
Nhưng mà Khương Hồng Nhan vẫn lạnh nhạt như cũ, nhã nhặn đoan trang đứng ở nơi đó, rất là bình tĩnh.
Từ Khuyết cảm thấy rất tự hào, rất kiêu ngạo, ưỡn cao lồng ngực, biểu hiện đắc ý trên mặt nhìn rất bỉ ổi, giống như là đang hướng về mọi người khoe khoang hô to: Nhìn thấy chưa? Người phụ nữ của ta là đế vương của Huyền Chân đại lục, sau này Từ Khuyết ta chính là hoàng hậu cao quý... phi, không đúng, là phu quân cao quý của Nữ Đế.
- Vô sỉ, ngươi có đang nghe lão phu nói không đấy?
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ tức phát điên.
Ông ta không tiếc lộ ra thân phận lai lịch của bọn họ, chính là muốn kinh sợ Từ Khuyết, ai ngờ cái tên này một chút sợ sệt cũng không có, ngược lại còn lộ ra thỏa mãn cùng vẻ mặt kiêu ngạo.
Mẹ, con hàng này đang kiêu ngạo cái gì? CMN hắn thật xem Thánh Tôn là người phụ nữ của mình rồi ư?
Một luồng lửa giận không tên dâng lên trong lòng mấy tên cường giả ngoại lai.
Lúc này, Từ Khuyết yếu ớt truyền đến một câu nói:
- Có thể đừng nói nữa hay không, muốn đánh liền đánh đi, còn giả bộ cái gì? Nhanh lên một chút, các ngươi cùng tiến lên, cẩn thận lại xảy ra vấn đề đấy nhé.
Đậu phộng!
Mọi người lập tức ồ lên, con ngươi lấp loé.
Cái gì gọi là tự tin? Cái gì gọi là thực lực?
Đối mặt với nhiều cường giả như vậy, còn dám nói lời ngông cuồng như thế, đây chính là sức mạnh của thực lực chân chính.
Từ Khuyết dùng một quyền giết chết nhiều người như vậy, bây giờ còn tỏ vẻ không kiên nhẫn thả ra loại ngoan thoại này, trong mắt mọi người, quả thực quá mức thô bạo.
Nhưng đối với mấy vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ và Hợp Thể kỳ tối đỉnh khác mà nói, đây chính là một cái sỉ nhục lớn!
- Thứ láo toét, ngươi muốn chết!
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ rống to, bên trong đôi mắt già nua vẩn đục lóe lên vẻ tàn nhẫn, đột nhiên vung bàn tay lên, lấy ra một cái túi làm bằng da.
- Đây là... túi linh thú?
Một tu sĩ ở đây lập tức kinh ngạc thốt lên.
Từ Khuyết cũng ngẩng đầu nhìn lại, trên túi da trong tay ông lão thêu một chữ "Thú" màu vàng.
Hắn từng nghe đã nói tới loại túi linh thú này, tác dụng gần giống như túi trữ vật, nắm giữ không gian cất giữ to lớn, nhưng túi trữ vật không thể giữ vật còn sống, loại túi linh thú này lại có thể cất giữ thai nghén yêu thú.
- Tiểu súc sinh, thật sự cho rằng lão phu không trị được ngươi sao?
Lúc này, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ hét lên một tiếng, một chưởng vỗ ở trên túi linh thú, mở ra một vết nứt.
Hô!
Trong nháy mắt, một trận gió xoáy to lớn từ trong túi linh thú tuôn trào ra.
Bên trong cỗ gió xoáy màu đen này mang theo ánh vàng óng ánh, phát ra tiếng vang ông ông to lớn, chấn động làm cho màng tai những người ở đây đau đớn.
- Không ổn!
Mặt của Khương Hồng Nhan lúc này biến sắc, vội hướng Từ Khuyết hô:
- Tiểu tử, mau lui ra!
- Đây là thứ gì?
Từ Khuyết cả kinh, tuy rằng còn không nhìn thấy rõ cỗ "gió xoáy" này đến cùng là vật gì, nhưng da đầu của mình lại không tự chủ được cảm thấy có chút tê dại.
Mọi người vây xem ở đây đều cau mày, khá là nghi hoặc, tựa hồ không ai biết diện mạo thật của cơn "gió xoáy" kia.
- A!
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong đám người có một tu sĩ sợ hãi rít gào, run giọng rống to:
- Thứ này... đây là Thánh Kim Hoàng Trùng! Nhanh... chạy mau lên!
Nói xong, tu sĩ kia liên tục lăn lộn xông ra ngoài, cắm đầu chạy trốn giống như phát rồ.
- Thánh Kim Hoàng Trùng?
Mọi người ở đây đầu tiên là sững sờ, sau đó sắc mặt kịch biến tại chỗ, trắng xám không còn chút máu, một loại chấn động cùng sợ hãi mãnh liệt bắt đầu xâm lấn tâm trí bọn họ.
- Chuyện này... sao có thể?
- Thế gian này tại sao còn có Thánh Kim Hoàng Trùng? Bọn chúng không phải đã bị tuyệt diệt rồi sao?
- Dựa theo sử sách ghi chép lại, một vạn năm trước, trăm vạn Thánh Kim Hoàng Trùng đột nhiên xuất hiện, nước lửa bất xâm, tàn sát Đông Hoang chúng ta!
- Có người nói lúc đó rất khốc liệt, vô số cường giả Độ Kiếp kỳ trong chớp mắt bị cắn nuốt máu thịt, hóa thành xương cốt, đâu đâu cũng có sinh linh đồ thán, khắp nơi cơ hồ đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Bây giờ nhìn số lượng này, chí ít cũng có năm, sáu vạn con. Hiện tại Đông Hoang chúng ta xuống dốc, 50 ngàn Thánh Kim Hoàng Trùng đừng nói Đông Hoang, cho dù là tứ đại châu đều có thể quét ngang.
Rất nhiều người kinh hãi đến thân thể run rẩy, mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Thánh Kim Hoàng Trùng, chủng loại chỉ tồn tại ở bên trong sử sách này, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện.
Vèo!
Lúc này, Khương Hồng Nhan lướt về phía bên cạnh Từ Khuyết, bắt lấy hắn nhanh chóng lùi lại.
- Tiểu tử, trận chiến này không thể đánh nữa. Thừa dịp y còn chưa huyết tế, chúng ta mau rời đi.
Khương Hồng Nhan trầm giọng nói.
- Sao thế? Thứ kia rất mạnh mẽ sao?
Từ Khuyết ngạc nhiên, tuy rằng hắn không biết Thánh Kim Hoàng Trùng này lợi hại thế nào, nhưng từ trên biểu hiện của Khương Hồng Nhan, hắn đã hoàn toàn có thể cảm giác được.
- Đây chính là thứ là hoàng thất Huyền Chân đại lục ỷ vào, không nghĩ tới bọn họ lại mang đến một phần nhỏ.
Khương Hồng Nhan nói xong, trong tròng mắt xẹt qua một ít kiêng kỵ, lắc đầu nói:
- Trận chiến này ngươi không thể mạo hiểm, thân thể của Thánh Kim Hoàng Trùng rất nhỏ, tốc độ cực nhanh, đồng thời có một thân giáp vàng, có thể nói Kim Thân Bất Hoại thể, nước lửa bất xâm, số lượng càng nhiều thì uy lực càng đáng sợ.
- Ồ, lợi hại như vậy sao?
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, ánh mắt lại quét về phía cỗ "gió xoáy" này.
Mà lúc này, gió xoáy cũng từ từ khuếch tán ra, đã có thể thấy rõ, bên trong chính là một đám Thánh Kim Hoàng Trùng lít nha lít nhít.
Thân thể của mỗi một con Hoàng Trùng giống như do vàng tạo thành, lập loè ánh vàng, hai cánh màu đen giống như quạt hương bồ, trong miệng lộ ra răng nanh sắc bén, tỏa ra từng sợi ánh sáng lạnh lẽo.
Số lượng hàng ngàn hàng vạn tụ tập cùng với nhau, khí thế đó cực kỳ phi phàm, kinh sợ toàn trường.
- Ha ha ha ha!
Không trung truyền đến một tiếng cười to không hề e dè, ánh mắt của ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ lộ ra sự hung tàn, trừng trừng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói:
- Tiểu súc sinh, vốn ta cũng không muốn vận dụng những thứ đồ này, nhưng bây giờ là ngươi ép ta!
Nói đến đây, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ đột nhiên vung tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, bỗng nhiên đánh về phía sơn cốc của Khương gia.
Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa từ trên trời giáng xuống!.
Tất cả kiến trúc của Khương gia trong nháy mắt bị đổ nát, tất cả người của Khương gia đứng ở bên ngoài, bao gồm cả vài tên lão tổ Khương gia kia, không kịp làm ra chút phản ứng nào, trong nháy mắt đều bị nổ tung, bị nổ thành từng đám từng đám sương máu.
"Ong ong ong..."
Mấy vạn Thánh Kim Hoàng Trùng trên không trung lập tức chen chúc mà tới, vọt thẳng tiến vào trong tảng lớn sương máu này, tắm rửa máu tươi, điên cuồng hút lấy.
"Híttt!"
Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng run rẩy.
- Thật... thật là ác độc!
- Lại dùng một chưởng tàn sát người của Khương gia, dùng máu của người Khương gia để hiến tế!
- Một khi Thánh Kim Hoàng Trùng nhiễm máu tươi sẽ triệt để điên cuồng, bắt đầu giết chóc!
- Xong, không ai có thể ngăn cả Đông Hoang bị diệt vong rồi. Chạy mau!
Lập tức, rất nhiều người kinh sợ, không ngừng vội vàng thối lui về phía sau.
- Thánh Kim Hoàng Trùng xuất chinh, thế gian sẽ không còn một ngọn cỏ. Đi đi, cắn nuốt tên tiểu súc sinh này cùng với sinh linh trên mảnh đại lục này đi.
Cùng lúc đó, ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ hô to, hai tay cao cao giơ lên, khống chế đám Thánh Kim Hoàng Trùng kia, mục tiêu đầu tiên liền khóa chặt Từ Khuyết.
- Làm càn, còn không mau dừng tay!
Khương Hồng Nhan lúc này mở miệng quát mắng.
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ lập tức ngẩn ra.
- Thánh Tôn, ngươi... ngươi đây là ý gì?
- Người này không thể giết! Đông Hoang không thể hủy! Ta và các ngươi trở lại, các ngươi thu tay lại trước đi!
Khương Hồng Nhan trầm giọng nói, trong giọng nói lộ ra vẻ bá đạo không thể nghi ngờ/
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ lập tức nhíu mày, im lặng một lúc, cắn răng nói:
- Xin Thánh Tôn thứ tội, người này phải chết! Hơn nữa Thánh Kim Hoàng Trùng đã huyết tế, không cho bọn chúng ăn no thì bọn chúng sẽ không dừng lại,
- Trẫm bảo các ngươi dừng lại, các ngươi muốn cãi lệnh của trẫm sao?
Con ngươi của Khương Hồng Nhan phát lạnh, loại khí thế quân lâm thiên hạ kia triệt để bao phủ ra.
Thân thể của đám ông lão lập tức run rẩy, vội vã chắp tay cúi người, nhưng thấp giọng đáp:
- Thánh Tôn bớt giận, tha thứ chúng thần không thể nghe lệnh, trước khi chúng ta đến tứ đại châu, thánh thượng cũng đã hạ ý chỉ, tất cả người có quan hệ cùng Thánh Tôn, tất cả đều phải chết!
Nói xong, ông lão cắn răng ngồi dậy, bỗng nhiên vung ra một chưởng.
Ầm!
Mấy vạn Thánh Kim Hoàng Trùng bỗng nhiên điên cuồng vỗ hai cánh quạt hương bồ, giống như một luồng gió xoáy tối om om, hướng Từ Khuyết bay tới.
- Tiểu tử, ngươi đi trước đi!
Sắc mặt của Khương Hồng Nhan lạnh như băng, một tay đẩy Từ Khuyết ra, chợt mười ngón đột nhiên hợp lại, triển khai pháp quyết.
- Đi? Không thể nào! Tiểu cô nương, không phải là một đám Hoàng Trùng thôi sao? Dát một tầng vàng liền cho rằng vô địch à, xem ta thu thập bọn chúng như thế nào.
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường cười nói, đồng thời xoay người, trực tiếp lao tới phía đám Thánh Kim Hoàng Trùng lít nha lít nhít kia.
- Chờ đã, không được!
Khương Hồng Nhan lập tức biến sắc.
Mọi người ở đây cũng cả kinh.
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ cùng mấy vị cường giả ngoại lai bên cạnh đều lộ ra ý cười trêu tức.
- Thánh Kim Hoàng Trùng, chỉ có cường giả Đại Thừa kỳ tối đỉnh mới có thể tiêu diệt, ngươi chỉ là một Luyện Hư kỳ, thật sự cho rằng mình có tư cách chiến một trận cùng Thánh Kim Hoàng Trùng sao?
- Thánh Kim Hoàng Trùng xuất chinh, thế gian không còn một ngọn cỏ!
- Ngày hôm nay, ngươi hãy trả giá cho sự ngông cuồng vô tri của mình đi! Chết ở dưới miệng Thánh Kim Hoàng Trùng của hoàng thất Huyền Chân đại lục là vinh hạnh đời này của ngươi!
Mấy người đều cười lạnh nói.
- Ha ha, đám giun dế ngu đần các ngươi, chỉ là một đám Hoàng Trùng còn không cảm thấy ngại khoe khoang ở trước mặt ta.
Lúc này, Từ Khuyết đang hướng tới đám Thánh Kim Hoàng Trùng, đột nhiên dừng lại, cười lạnh một tiếng, xoay tay từ dưới khố móc ra một thứ hình trụ vừa thô vừa to, nhắm ngay đám Thánh Kim Hoàng Trùng điên cuồng dữ tợn trước mặt kia, lớn tiếng quát:
- Đi ra đi! Thuốc trừ sâu sát trùng DDVP phiên bản chung cực gia cường của Tạc Thiên Bang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận