Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1269: Liệu Pháp Tổ Truyền

Ầm! Ầm! Ầm!
Một quyền lại một quyền hạ xuống, Y Trọng đã có chút bị đánh tới bối rối.
Đường đường thiên tài của Thần Nông Thị, lại bị một ông lão Bán Tiên cảnh mà trên người còn mang theo trọng bệnh đè lên mặt đất loạn nện, đây là chuyện gì?
Đông đảo đệ tử Dao Trì ở đây, còn có đám chấp sự đang ngồi, đều há hốc mồm.
Động tĩnh bên trong phòng nghị sự, càng là đưa tới đệ tử Dao Trì ở bên ngoài chú ý, vây đầy lối vào của phòng nghị sự, trợn mắt ngoác mồm nhìn tình cảnh này, thậm chí còn có người không nhịn được lén lút lấy ra thủy tinh ghi chép, ghi chép một màn kinh người này lại.
Dù sao việc này thực sự là quá đáng sợ, bị đánh chính là thiên tài của Thần Nông Thị tộc, Thần Tử trong tương lai, thân phận cao quý biết bao, chuyện này nếu như truyền đi, e rằng sẽ làm kinh hãi một đám lớn người.
- Vô sỉ, đủ rồi!
Rốt cục, Y Trọng không nhịn được nữa, bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng mạnh mẽ đánh về phía Từ Khuyết.
Ầm!
Bên trong tiếng vang trầm to lớn, Từ Khuyết trực tiếp bị đánh bay, máu tươi trong miệng chảy như điên, trên không trung hình thành một đường pa-ra-bôn, cuối cùng cả người đập ầm ầm xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, thoi thóp.
- Từ lão!
Lúc này, bọn Bạch Thải Linh rốt cục mới kịp phản ứng lại, bỗng nhiên đứng lên, kinh ngạc thốt lên chạy lên phía trước.
Các nàng đều biết ông lão này có trọng thương trên người, sao có thể chịu được một chưởng của loại thiên tài Thiên Tiên cảnh như Y Trọng? Vạn nhất liền chết đi như thế, sau này làm sao bàn giao với Từ Khuyết? Thậm chí hi vọng cải tử hồi sinh Bàn Đào Viên cũng sẽ triệt để dập tắt.
Nhưng mà lúc này Y Trọng cũng há hốc mồm rồi.
Tuy rằng một đòn vừa nãy của y là nén giận đánh ra, nhưng y vẫn lưu lực, chỉ là muốn đẩy lui Từ Khuyết mà thôi, hoàn toàn không có ý muốn giết người, dù sao đây là ở Dao Trì, hơn nữa Bàn Đào Viên cũng cần Từ Khuyết xử lý, y làm sao có khả năng ra đòn sát thủ.
Thế nhưng lão nhân này cũng quá ác, một chưởng nhẹ nhàng lại có thể bay xa như vậy? CMN còn nôn ra máu đầy đất, rõ ràng chính là đang giả vờ mà?
- Này, lão già, ngươi đừng giả thần giả quỷ ở chỗ này nữa, vừa rồi ta căn bản không dùng lực, ngươi tốt nhất mau mau đứng lên cho ta!
Y Trọng tỏ vẻ âm trầm đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết nói.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết đã được Bạch Thải Linh cùng với đông đảo đệ tử Dao Trì vây quanh, ôm hắn vào trong ngực, lại cho ăn đan dược, lắng thân thiết thăm hỏi.
Dưới tình huống như thế này, chỉ cần là người đàn ông, làm sao có thể chịu nổi?
- Ai nha ai nha ai nha, lão phu sắp không xong rồi.
Từ Khuyết phát ra tiếng kêu rất không có thành ý, lộ ra vẻ thoi thóp.
Y Trọng đứng ở bên ngoài, càng xem càng căm tức, lúc này quát to:
- Lão gia hoả, thấy được thì thôi, bằng không đừng trách ta không nể mặt mũi!
- Y đạo hữu, xin ngươi yên tĩnh một chút, đây là Dao Trì Thánh Địa của ta.
Bạch Thải Linh lập tức quay đầu lại, lạnh lùng quét Y Trọng một cái, trầm giọng nói.
- Ngươi. . .
Trong nháy mắt Y Trọng bị tức đến nói không ra lời, chỉ có đưa mắt ác độc lườm về phía Từ Khuyết.
Lúc này Từ Khuyết cũng lười tiếp tục ăn vạ tiếp, lúc này vịn vai đẹp của Bạch Thải Linh, "gian nan" chống đỡ lấy thân thể, hữu khí vô lực nói:
- Con dâu, ngươi đừng tức giận, vạn nhất động thai khí liền không tốt. . . ai nha ai nha, không đúng, ngươi nhìn xem, ta đều bị đánh tới hồ đồ rồi, Bạch Thánh Nữ, lão phu không có gì đáng ngại, tu dưỡng một chút là có thể rồi.
- Từ lão, ta đỡ ngài đi về nghỉ trước đã.
Bạch Thải Linh gật đầu nói, đỡ Từ Khuyết lên.
- Được, nhưng việc vừa rồi các ngươi không nên chú ý, ta vừa nhìn thấy nghịch tử kia, liền không nhịn được tức giận đánh hắn, không nghĩ tới lại đánh hắn chạy mất, mới để Y tiểu hữu nổi giận như vậy, các ngươi tuyệt đối không nên trách cứ y, lão phu tu dưỡng mấy ngày liền sẽ rời đi.
Từ Khuyết trước khi đi lại bổ sung thêm một câu.
Hắn nói còn chưa dứt lời, ánh mắt ai oán cùng lãnh đạm của mọi người Dao Trì, lập tức đều quét về phía Y Trọng.
Y Trọng choáng váng, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu, trong lòng một mảnh ảo não, vì sao một chưởng vừa nãy không dùng thêm chút sức, thẳng thắn đập chết lão gia hỏa kia luôn đi!.
- Khụ khụ, nhưng mà. . .
Lúc này, Từ Khuyết lại tiếp tục mở miệng, hữu khí vô lực nói:
- Nhưng mà chư vị yên tâm, Bàn Đào Viên này lão phu vẫn sẽ tận lực cứu sống, còn chuyện hôn thư, Bạch Thánh Nữ, ngày sau chúng ta hãy nói đi.
Tất cả mọi người ở đây vừa nghe thấy thế, trong nháy mắt mừng lớn.
Bạch Thải Linh mừng rỡ không thôi gật gật đầu:
- Đa tạ Từ lão.
Mấy gã chấp sự cũng trở nên nóng bỏng, phân phó nói:
- Người đâu, cùng Thánh Nữ đưa Từ lão về phòng, dốc lòng chăm sóc.
- Haizz, các ngươi thực sự quá tốt rồi, tên nghịch tử Từ Khuyết này nếu có thể đối xử với lão phu được một nửa như các ngươi, lão phu cũng có thể chết nhắm mắt rồi.
Từ Khuyết tỏ vẻ thở dài nói.
Sau đó, dưới sự nâng đỡ của đoàn người, Từ Khuyết run run rẩy rẩy, rốt cục rời khỏi phòng nghị sự.
Phòng nghị sự to lớn, cũng khôi phục yên lặng.
Mấy vị chấp sự quét qua Y Trọng một lát, đạm mạc nói:
- Y đạo hữu, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu như có nhu cầu gì, xin cứ việc dặn dò đệ tử của Dao Trì ta đi làm là được.
Nói xong, mấy vị chấp sự cũng trực tiếp rời khỏi phòng nghị sự.
Dù cho Y Trọng là thiên tài của Thần Nông Thị tộc, Thần Tử tương lai của Thần Nông Thị, nhưng chuyện này cũng không hề mang ý nghĩa Dao Trì cần phải lấy lòng y, huống chi bây giờ Bàn Đào Viên đã có hi vọng khôi phục, như vậy thực lực của Dao Trì sẽ có hi vọng rất lớn trở về đỉnh phong, đến lúc đó, Dao Trì của các nàng cũng sẽ không còn yếu thế hơn so với Thần Nông Thị tộc.
Y Trọng đứng ở tại chỗ, tỏ vẻ tái nhợt.
Mấy hơi thở sau, hắn xoay người, nhìn về phía hộ đạo giả của mình, trầm giọng nói:
- Chuyện hôm nay, tuyệt đối không thể truyền lại trong tộc. Còn nữa, mấy ngày nay các ngươi phải nhìn chằm chằm vào lão gì kia, hắn tuyệt đối không đơn giản, nếu như có cơ hội, liền gọn gàng nhanh chóng giết đi, không nên lưu lại bất cứ dấu vết gì.
- Rõ!
Vài tên hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong đều gật đầu, thấp giọng đáp.
. . .
Cùng ngày, một tên nữ đệ tử ngoại môn của Dao Trì lén lút chạy ra ngoài, gặp gỡ tình lang.
Hai người vừa thấy mặt, liền ôm nhau, ngươi ngươi ta ta một chút, cuối cùng tình lang run cầm cập một trận, nhiệt tình biến mất, đàng hoàng trịnh trọng ngồi xuống.
- Lan Lan, bóng đêm đêm nay đẹp như vậy, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện phiếm đi.
Tình lang nghiêm túc nói với vị nữ đệ tử Dao Trì kia.
Nữ đệ tử ngượng ngùng nở nụ cười, tựa ở trong lồng ngực của tình lang nói:
- Ngươi thật là tốt, không giống nam nhân khác chỉ muốn chiếm tiện nghi của nữ nhân chúng ta, người ta rất thích loại chính nhân quân tử như ngươi. Đúng rồi, ngươi biết không? Ngày hôm nay Dao Trì chúng ta phát sinh một việc lớn đấy.
- Ồ? Việc gì thế, có phải là một vị thiên tài của Thần Nông Thị bên Thái m Tiên Vực kia đến rồi hay không, ha ha, việc này rất nhiều người ở Thiên Tướng Thành đều biết rồi.
- Không phải đâu, là vị thiên tài kia bị đánh ở Dao Trì ngày hôm nay.
- Cái gì? Ai dám đánh vị thiên tài kia thế, Thánh Nữ của các ngươi?
- Không không không, là cha của Từ Khuyết.
- Cha của Từ Khuyết? Từ Khuyết là ai, cha hắn là ai thế?
- Ngươi xem, ta còn có ghi chép thủy tinh ở đây, là những đệ tử khác truyền cho ta xem.
. . .
Ngày hôm sau, sắc trời sáng sủa, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Thiên Tướng Thành đã bị náo động rồi.
Ghi chép thủy tinh ở bên trong Dao Trì bị truyền ra cùng với ngôn luận, bao phủ cả tòa Thiên Tướng Thành, vẻn vẹn không tới nửa ngày, khắp thành đều đang bàn tán sôi nổi chuyện thiên tài Y Trọng của Thần Nông Thị bị đè xuống đất đánh.
- Trời ơi, đây cũng quá mạnh mẽ đi, một ông lão Bán Tiên cảnh bị mắc bệnh, lại đè Y Trọng xuống đất cuồng đánh.
- Việc này quá quỷ dị, theo ta được biết, vị thiên tài kia chính là Thiên Tiên cảnh sơ kỳ đây, rất có hi vọng đoạt được vị trí Thần Tử của Thần Nông Thị tộc.
- Xem ra lai lịch của lão nhân gia kia không nhỏ, đến cùng thì hắn là ai?
- Là cha của Từ Khuyết!
- Cái quỷ gì thế? Từ Khuyết là ai?
- Không biết nữa, chỉ biết ông lão này là cha của Từ Khuyết.
- Lợi hại, cha của Từ Khuyết thật trâu bò.
- Đúng thế! Liền thiên tài đều bị hắn đè xuống đất đánh. . .
Ngươi một lời ta một câu, theo mọi người bên trong Thiên Tướng Thành bàn tán sôi nổi, đại danh "cha của Từ Khuyết" này, xem như là đã nổi lên danh tiếng.
Mà chuyện đã phát sinh bên trong Thiên Tướng Thành, tự nhiên cũng đã truyền vào trong Dao Trì Thánh Địa.
Y Trọng trước tiên đã muốn vọt tới gian phòng của Từ Khuyết, đè Từ Khuyết xuống đất đánh cho một trận, nhưng chuyện này cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, dù sao lấy tu vi Thiên Tiên cảnh của y, nếu thật sự làm ra chuyện như vậy, truyền đi càng sẽ làm trò cười cho người trong thiên hạ.
Bán Tiên cảnh đánh Thiên Tiên cảnh, chuyện này sẽ khiến cho mọi người cảm thấy kinh ngạc, nhưng Thiên Tiên cảnh đánh lại Bán Tiên cảnh để trả thù, vậy thì sẽ biến thành một câu huyện cười rồi.
- Đáng chết, lão già này, ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!
Y Trọng mạnh mẽ bóp nát chén trà trong tay, ngồi ở trong phòng, đằng đằng sát khí.
Cùng lúc đó, Từ Khuyết từ lâu ở dưới sự nâng đỡ của nữ đệ tử Dao Trì, run run rẩy rẩy đi vào Bàn Đào Viên.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, hắn đã "khôi phục", lập tức liền nhiệt tình nói phải giúp Dao Trì chữa trị Bàn Đào Viên, điều này làm cho mọi người của Dao Trì đều cảm động không thôi, trong khoảng thời gian ngắn, thân ảnh của lão nhân này, ở trong ấn tượng của mọi người trở nên càng thêm cao to vĩ đại.
Về phần đệ tử Dao Trì đem ghi chép thủy tinh cùng chuyện Y Trọng bị đánh lan rộng ra ngoài, phía Dao Trì lại không có chút ý tứ muốn điều tra nào.
Dù sao trong lòng các nàng biết rất rõ, tra tới cuối cùng, cũng chỉ có thể tra được tới người của mình, huống hồ những quản lý chấp sự kia cũng có sai lầm, nếu không phải là lúc đó các nàng quên không hạ lệnh cấm chỉ truyền tin tức ra ngoài, cũng sẽ không khiến cho khắp thành đều biết.
Nhưng mà việc Bàn Đào Viên, cũng không có thuận lợi như mọi người nghĩ như vậy.
Từ Khuyết cùng ngày sau khi dời vào trong Bàn Đào Viên, cũng không vận dụng Sinh Linh Thánh Thủy, ở dưới nhiều người Dao Trì vây xem như vậy, làm sao hắn có khả năng lấy ra Sinh Linh Thánh Thủy đây, chuyện này không khỏi liền để bức cách của hắn giảm đi rồi.
Thế là, Từ Khuyết ở trước mặt mọi người, trực tiếp nằm xuống ở bên cạnh một cây Bàn Đào, ở trên mặt hộ trong suốt xanh biếc kia, lấy ra một cái võng, nằm ở phía trên, vừa cắn hạt dưa, vừa tắm nắng, rất là thích ý.
Mọi người nhìn thấy đều có chút ngơ ngác, thậm chí là Thánh Nữ, sau khi đứng ở cửa Bàn Đào Viên ngơ ngác nhìn hơn nửa ngày, rốt cục không nhịn được.
- Từ lão, ngài đây là. . .
Bạch Thải Linh nghi hoặc mở miệng nói, đã nói là phải cứu sống Bàn Đào Thụ rồi, kết quả ngươi lại vào đây nằm, thấy thế nào cũng đều không giống như là đang cứu cây nha.
Từ Khuyết phun một hạt dưa ra, khoát tay áo một cái, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước đi, việc Bàn Đào Viên không cần để ý đến, lão phu cùng bọn chúng ngủ một giấc, bọn nó sẽ tốt lại, đây là phương pháp chữa bệnh chung cực bằng giấc ngủ do gia tổ của lão phu truyền ra, mặc kệ đối với người hay là đối với thực vật hoặc với động vật, đều có hiệu quả. Mười ngày một đợt trị liệu, mười đợt trị liệu là một chu kỳ, chỉ cần mười chu kỳ, vạn vật đều có thể thức tỉnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận