Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 532: Bắt Nạt Người

Cuối cùng, cả khuôn mặt Thượng Võ bị đánh thành đầu heo, ngã trên đất thoi thóp thở, nhưng vẫn chưa tắt thở.
Gã bị đánh đến choáng váng, gã không nghĩ tới ban ngày ban mặt mà Từ Khuyết lại dám lại đây đánh gã như vậy.
Mọi người ở đây cũng đều bị hoảng sợ, không có người nào dám tùy tiện lộn xộn.
- Nào nào nào, ăn viên đan dược này, chờ lát nữa chún ta tiếp tục trận đấu.
Sau đó, Từ Khuyết đột nhiên nở nụ cười ôn hòa đi tới, lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Thượng Võ.
Thượng Võ vừa nghe được nửa câu nói phía trên thì chưa cảm thấy gì.
Nhưng khi nghe được nửa câu cuối, gã lập tức trở nên ngơ ngác, suýt chút nữa đã phun máu.
Mọi người có mặt ở đây cũng vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.
Đã đánh người thành như vậy, còn muốn cho người ta dùng đan dược chữa thương, sau đó lại đánh tiếp?
Mẹ nó, thế này quá tàn nhẫn rồi.
Chưa từng thấy kiểu bắt nạt người như vậy.
- Tiểu tử, mau mau, đến phiên bản thần tôn rồi!
Lúc này, Husky từ lâu đã không nhịn được chạy tới, làm nóng người, dáng vẻ hưng phấn.
Thượng Võ vừa nhìn thấy Husky, lập tức trợn to mắt.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?
Gã khó có thể tin, nếu Từ Khuyết đánh gã, gã cũng không tính là mất mặt, dù sao Nguyên Anh kỳ bị Anh Biến kỳ đánh, chuyện này rất bình thường.
Nhưng nếu bị một con chó đánh, thì đây chính là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời gã.
- Yên tâm đi, không đánh ngươi, bản thần tôn sợ một quyền sẽ đánh chết ngươi, vì thế vẫn theo quy củ!
Husky híp mắt, lộ ra một nụ cười mê người, từng bước một đi tới bên cạnh Thượng Võ.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Quy tắc cũ? Con chó này và Thượng tướng quân chẳng lẽ còn có định ra quy củ gì?
Thượng Võ vẫn còn ngơ ngác, không phản ứng kịp lời Husky nói.
- Husky, mau mau, nửa sau trận đấu liền giao cho ngươi.
Từ Khuyết nói xong, xòe bàn tay ra, đập tay với Husky, xem như bàn giao xong.
Mọi người vừa nhìn thấy, suýt chút nữa đã té xỉu.
Đại ca, đừng bắt nạt người khác như vậy mà, ngươi lại còn vỗ tay bàn giao?
- Hắc hắc hăc!
Husky hưng phấn nở nụ cười, dáng vẻ hèn mọn bước đến trước mặt Thượng Võ.
Sau đó dùng tư thếy sét đánh không kịp bưng tai, đột nhiên há mồm ra:
- Phi!
Bẹp!
Trong nháy mắt, một ngụm nước bọt lớn, giống như bóng nước trực tiếp rơi lên đầu Thượng Võ.
Trong nháy mắt Thượng Võ ngây người như phỗng, đầu bị ướt, ngụm nước bọt chậm rãi chảy xuống mặt.
Mọi người có mặt ở đó đều há hốc mồm, họ cũng không nghĩ tới Husky nói quy tắc cũ, chính là nhổ nước miếng.
Thế này thật sự quá ác, so với đánh người còn tàn nhẫn hơn.
- A...
Đột nhiên, Thượng Võ điên cuồng rống lên.
Gã thật sự tức giận đến phát điên, bị một con chó nhổ nước bọt lên đầu, đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời, nhưng bị một con chó nhổ nước bọt tới hai lần, đây mới thực sự là nỗi nhục đến phát điên!
- Hắc hắc hắc, không sai, tiếp tục kêu đi, ngươi kêu càng lớn tiếng, ta càng hưng phấn.
Husky cực kỳ hưng phấn há miệng cười to, tiếp tục nhổ nước miếng.
Dưới ánh mắt của mọi người, nó nhổ nước miếng với đủ loại tư thế, ví dụ như Đảo Quải Kim Câu Thức nôn, Phiên Sơn Đảo Hải nôn, Song Long Xuất Hải nôn, khiến cho người đứng bên ngoài nhìn hoa cả mắt.
Nhưng Thượng Võ không thể làm gì, gã bị Từ Khuyết đánh bị thương, cho dù đã cho đan dược, nhưng tốc độ khôi phục thương thế của viên đan dược kia quá chậm, gã chỉ có thể nằm trên đất trơ mắt nhìn Husky nhổ nước miếng lên trên đầu gã.
Cuối cùng, khi Thượng Võ khôi phục lại được chút khí lực thì trận ức hiếp khiến người chứng kiến kinh hãi liền kết thúc, Từ Khuyết và Husky đã sớm rời đi.
- Ta muốn bọn họ chết, ta muốn bọn họ chết không có chỗ chôn!
Thượng Võ điên cuồng rống lên, sau đó gã đứng dậy tông cửa xông ra, chạy về một tòa phủ đệ.
Gã muốn tìm cha mình để báo thù cho mình, theo gã thấy thì Từ Khuyết chẳng qua chỉ là Anh Biến kỳ tầng bốn, tuyệt đối không phải đối thủ của phụ thân gã, thừa dịp những người khác của Tạc Thiên Bang không có mặt ở đây, trực tiếp giết Từ Khuyết tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng trong phủ đệ vô cùng yên tĩnh, Thượng Võ tìm nửa ngày, cũng không thấy cha mình.
- Đứng lại, cha ta đâu?
Hắn kéo một tên hạ nhân, vẻ mặt hung thần ác sát quát.
Tên hạ nhân này sợ hết hồn, run giọng đáp:
- Hồi... hồi Thượng tướng quân, lão gia nói từ hôm nay ngài ấy muốn bắt đầu bế quan, bất luận người nào cũng không thể quấy rầy.
- Bế quan? A...
Thượng Võ lần thứ hai gào to.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng của phủ đệ, Thượng Linh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ánh mắt hơi mở.
Nghe được Thượng Võ ở bên ngoài còn có khí lực rống, ông ta đã hoàn toàn yên tâm, trong lòng khẽ thở phào, Gia Cát Tướng quân ra tay quả nhiên vẫn biết nặng nhẹ.
...
Cùng ngày hôm đó, Thượng Võ lại dùng một viên đan dược quý hơn để chữa thương, còn tắm ba lần, mãi đến nửa đêm mới ra ngoài.
Trong lòng gã cực kỳ uất ức và phẫn nộ, muốn tiếp tục đi ra ngoài phát tiết.
- Hả?
Nhưng khi gã vừa đi tới một con hẻm nhỏ, gã đột nhiên nghe thấy ở gần đó truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc.
Thượng Võ nhất thời dừng bước, lúc này mới phát hiện bên cạnh hẻm nhỏ, có một quán trà nhỏ, mà tiếng nói chuyện bên trong chính là Husky và Từ Khuyết.
- Tiểu tử, hôm nay thực sự là sảng khoái, bản thần tôn cuối cùng đã có thể báo thù rửa hận!
- Ài.
- CMN, ngươi thở dài cái gì? Không phải là cảm thấy tự trách chứ, đây không giống tác phong của ngươi.
- Tự trách cái rắm, ta đang phát sầu ngày mai phải tìm cớ gì để bắt nạt gã, cũng không thể nói gã xấu, không mang theo mặt nạ nữa? Cái cớ này quá không có trình độ rồi.
- Thế mà cũng phải sầu não à? Rất đơn giản, ngày mai ngươi để gã đi mua đồ đến cho chúng ta ăn, nếu như gã mua mì, ngươi liền đánh gã, hỏi tại sao không mua cơm, nếu như mua cơm, tiếp tục đánh hắn, hỏi hắn tại sao không mua mì. Nếu như cơm với mì đều mua, liền tiếp tục đánh hắn, hỏi hắn tại sao không mua bánh nướng!
- Ôi ôi ôi, Husky, không được rồi, ngươi ở phương diện chỉnh người sao lại thông minh như vậy?
- Thối lắm, bản thần tôn là do đi theo ngươi nên mưa dầm thấm đất, hiện tại dùng tư duy của ngươi để đưa ra chút ý kiến mà thôi.
- Ngươi mới thối ấy, xưa nay ta chưa từng làm ra chuyện ác như thế.
...
Cuối cùng, một người một chó từ thương lượng sự tình lại biến thành cãi nhau.
Thượng Võ đứng bên ngoài nghe thấy đổ cả mồ hôi lạnh, hai kẻ này quá ác, hôm nay vừa mới bắt nạt ta, hiện tại còn thương lượng ngày mai phải tìm cớ gì bắt nạt tiếp, được, rất tốt, bản tướng quân sẽ chơi cùng các ngươi.
Khóe miệng gã khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thượng Võ đã đi ra ngoài.
Gã vẫn đi tới tửu lâu ngày hôm qua, địa điểm tương tự, người tương tự, gã đã an bài xong hết.
- Vẫn còn... Thượng tướng quân, hôm nay có phải là không quá thích hợp để tới đây không?
Một thiếu niên cực kỳ lo lắng nói.
Thượng Võ cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm, hôm nay bọn họ tuyệt đối không có lý do động thủ với ta.
Tối hôm qua gã đã nghe được Từ Khuyết và Husky thương lượng kế hoạch, giờ khắc này tràn đầy tự tin, bày mưu nghĩ kế, hiển nhiên đã nghĩ đến biện pháp đánh trả, đồng thời muốn ở trước mặt mọi người, cứu vãn mặt mũi ngày hôm qua.
...
Sau một chốc, cửa lớn tửu lâu đột nhiên "Kẹt kẹt" một tiếng, lại bị người đẩy ra.
Từ Khuyết và Husky lại tới nữa, một người một chó cùng nở nụ cười, ung dung bước vào.
- Thượng tướng quân, hôm nay ngươi thật có nhã hứng nha.
Từ Khuyết cười nói, khi hắn nghe nói Thượng Võ lại tới đây, kỳ thực rất kinh ngạc, nhưng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến, chuẩn bị bắt nạt lần thứ hai.
Mà khóe miệng Thượng Võ cũng giương lên, lạnh lùng nói:
- Hôm nay Gia Cát Tướng quân lại tới làm gì?
- Ồ không làm gì, chỉ vừa vặn đi ngang qua, có chút đói bụng, nhưng món ăn ở đây ta không quen, ngươi giúp ta gọi đồ ăn đi.
Từ Khuyết đồng ý kế hoạch Husky đưa ra, chuẩn bị dùng biện pháp này để đánh Thượng Võ.
Nhưng Thượng Võ không hoảng không loạn, thản nhiên ung dung hỏi:
- Không biết Gia Cát Tướng quân thích ăn mì hay cơm?
Hả?
Lúc này, Từ Khuyết và Husky đều ngẩn ra, quay đầu nhìn nhau một chút.
Người này tại sao hôm nay lại cơ trí như thế?
- Ừm, ăn mì đi.
Từ Khuyết không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng.
Thượng Võ lại tiếp tục hỏi:
- Ăn chay hay mặn?
Từ Khuyết hơi nhướng mày, tình tiết này có chút không đúng rồi.
Nhưng hắn vẫn mở miệng đáp:
- Mặn.
- Dùng bát lớn hay chén nhỏ? Cần mấy bát? Có cần thêm món ăn gì ăn kèm không? Có ăn kiêng gì không?
Thượng Võ hỏi mấy vấn đề một lúc, trong mắt tràn ngập trêu tức, tràn đầy tự tin cười lạnh.
Trong nháy mắt, Từ Khuyết và Husky đều ngốc tại chỗ, triệt để không có gì để nói.
Kế hoạch thất bại a.
Thượng Võ càng cười vui vẻ hơn, trong lòng hô to hả giận.
"Vèo!"
Nhưng đúng vào lúc này, Từ Khuyết lại đột nhiên loáng một cái, xông lên xuất hiện trước mặt Thượng Võ.
Thượng Võ lập tức ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng, Từ Khuyết đột nhiên đã giơ lên nắm đấm đột nhiên liên tiếp đánh lên mặt Thượng Võ.
Ầm! Ầm! Ầm!
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
- Cho ngươi không đeo mặt nạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận