Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1344: Người Như Thế

- Yêu, nhanh như vậy đã bắt đầu tranh sủng rồi sao?
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn về phía Liễu Tĩnh Ngưng nói, tỏ vẻ trêu chọc.
- Ta là thật lòng.
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận trừng mắt nhìn Từ Khuyết, lắc lắc đầu.
Từ Khuyết đưa tay ra, xoa xoa đầu Liễu Tĩnh Ngưng, cười nhạt nói:
- Yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán.
Trên thực tế, sau khi trò chuyện một phen với Bạch Thải Linh, Từ Khuyết cũng phát hiện, trong lòng Bạch Thải Linh chỉ có Dao Trì Thánh Địa, mặc kệ nàng làm chuyện gì, đều sẽ xuất phát từ lợi ích của Dao Trì.
Theo lý mà nói, hai phe thế lực Dao Trì giao hảo cùng Thần Nông Thị tộc, Bạch Thải Linh thân là Thánh Nữ, không nên bán đứng bọn họ.
Đương nhiên, bán đứng cũng không sao, dù sao hai phe thế lực này giao hảo lẫn nhau, từ khi mới bắt đầu chính là được xây dựng trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau, vì thế Bạch Thải Linh nói với Từ Khuyết nơi đối phương trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng khi nàng ở di tích cổ chiến trường, liền đã phát hiện chuyện này, nhưng vẫn không nói với Từ Khuyết, hoặc là cũng có ý nghĩ muốn tìm cơ hội đi tìm.
Mãi đến lần này Từ Khuyết trở về, nàng mới nói ra nơi này, sau đó mới thỉnh cầu Từ Khuyết khôi phục Bàn Đào Viên.
Dựa theo tư duy người bình thường, tình huống này hẳn là trước tiên đưa ra yêu cầu, đạt thành điều kiện trao đổi, nhưng Bạch Thải Linh lại ngược lại.
Hiển nhiên nàng hiểu rõ tính cách Từ Khuyết, hiểu rõ "Từ lão" không thích bị áp chế hoặc dùng điều kiện trao đổi, thậm chí còn muốn tiếp tục giao hảo với hắn, sở dĩ sau khi chủ động nói ra chỗ đó rồi mới đề ra thỉnh cầu là vì nàng biết "Từ lão" sẽ không từ chối thỉnh cầu này.
Hai chuyện này nếu tách ra thì không có gì ghê gớm, nhưng kết hợp với nhau, chỉ cần có người tự hỏi một chút, sẽ dễ dàng phát hiện được, lòng dạ Bạch Thánh Nữ cũng không hề nông, dù điểm xuất phát của nàng là vì Dao Trì Thánh Địa, thì làm thế này cũng không sai, nhưng trước sau vẫn khiến Từ Khuyết cảm thấy có chút không thoải mái.
Dù sao từ góc độ những người khác mà nhìn, ví dụ như trong mắt Liễu Tĩnh Ngưng, Từ Khuyết đã thành đối tượng bị lợi dụng.
Nhưng Từ Khuyết chỉ nhìn thấu mà không nói toạc, hai đời làm người, đối với các loại đạo lí đối nhân xử thế cái gì đó, sao hắn có thể không biết đây, chỉ có điều. . . thực sự là không cần bóc trần thôi.
Còn việc động tâm với Bạch Thải Linh thì đúng là không tồn tại.
Ở Tu Tiên Giới lăn lộn lâu như vậy, khi bắt đầu tới đây, đúng là hắn rất dễ động phàm tâm, đương nhiên, vào lúc ấy đại đa số mọi người cũng rất thuần túy.
Nhưng hiện nay, có thể tu luyện tới cảnh giới cỡ này, có kẻ nào là nhân vật đơn giản được?
Từ Khuyết từ lâu đã không phải Từ Khuyết năm đó, sao có thể tùy tùy tiện tiện nhìn thấy một cô nương dung mạo xinh đẹp liền động tâm đây!
- Tiểu Khuyết Khuyết, ngươi thật sự hiểu ta đang nói gì?
Liễu Tĩnh Ngưng có chút ngờ vực nhìn về phía Từ Khuyết.
Dù sao trong mắt nàng thì tiểu tử này vẫn rất hoa tâm.
- Ha ha, lời này hẳn là ta hỏi ngươi mới đúng. Yên tâm đi, chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng ta giống như trước kia sao?
Từ Khuyết lần thứ hai cười nhạt một tiếng.
Có một câu mà hắn không nói ra, đó chính là hắn cảm thấy có Liễu Tĩnh Ngưng và Khương Hồng Nhan cùng với mấy người khác, đã sớm thấy đủ, không cần có thêm những người khác.
Nhưng nói ra câu này, kỳ thực đã rất vô sỉ, dù sao hắn là người hiện đại trải qua chế độ một vợ một chồng, dù trong Tu Tiên giới hiện tượng một phu nhiều thê rất bình thường, nhưng vẫn cảm thấy không tốt lắm, may mà không nói, nhưng hắn cảm thấy Liễu Tĩnh Ngưng có lẽ ít nhiều cũng sẽ hiểu.
- Được rồi, xem ra ngươi lớn rồi.
Liễu Tĩnh Ngưng ngẩn ra, cười mà không phải cười nhìn Từ Khuyết nói.
- Như vậy chẳng phải là tốt sao? Tìm thời gian để ngươi thử kích thước ta một chút.
Từ Khuyết cười hì hì, rồi bước vào trong Bàn Đào Viên, lưu lại Liễu Tĩnh Ngưng mặt đỏ bừng đứng tại chỗ trừng hắn.
Mạc Quân Thần và Đoạn Cửu Đức tự nhiên cũng nghe hiểu ý của Từ Khuyết, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, nhìn xung quanh.
Husky lại ngơ ngác chẳng hiểu gì, đuổi theo Từ Khuyết, một mặt bát quái hỏi:
- Khuyết ca, Khuyết ca, thử kích thước là gì thế? Bản thần tôn cũng muốn thử.
- Cút!
. . .
Rất nhanh, một ngày trôi qua.
Từ Khuyết pha loãng một bình Sinh Linh Thánh Thủy, đổ vào mỗi cây đào, chuyện này cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian, nhưng vì để cho đám người Dao Trì nghĩ chuyện này rất khó, hắn mới ở trong vườn bàn thêm một ngày.
Nhưng ngày thứ hai sắc trời vừa sáng, tất cả cây đào bên trong Bàn Đào Viên không chỉ khôi phục mà còn thả ra tiên nguyên linh khí, bao trùm cả Dao Trì Thánh Địa.
Động tĩnh khổng lồ này, đương nhiên đã kinh động tới toàn bộ các cô nương ở Dao Trì Thánh Địa.
Sáng sớm, bên ngoài Bàn Đào Viên đã đầy người vây quanh, Từ Khuyết cũng làm bộ mới vừa tỉnh ngủ, chống gậy, mở to đôi mắt mông lung buồn ngủ đi ra ngoài.
Bạch Thải Linh cùng mười mấy vị chấp sự cùng trưởng lão dồn dập đi tới, nhìn Bàn Đào Viên rực rỡ hẳn lên, trong lúc nhất thời kích động không thôi.
- Từ lão, đại ân đại đức như vậy, Dao Trì Thánh Địa suốt đời không quên.
Bạch Thải Linh chắp tay nói cám ơn với Từ Khuyết.
- Không có gì, chỉ ngủ một buổi tối cùng bọn chúng mà thôi, được rồi, nếu Bàn Đào Viên đã thức tỉnh, lão phu cũng nên lên đường làm chính sự rồi, thời gian khá gấp gáp, không thể dở dang.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, hờ hững đáp.
- Được, Từ lão, ta sẽ cùng ngài đi một chuyến.
Bạch Thải Linh lập tức nói ra.
- y. . . thế thì không cần, huống hồ Bàn Đào Viên vừa mới khôi phục, ngươi thân là Thánh Nữ, có không ít chuyện phải làm, chắc chắn sẽ bận rộn hơn, chuyến này tự chúng đi là được rồi.
Từ Khuyết ngẩn ra rồi nhanh chóng đáp lại, thật sự không ngờ Bạch Thải Linh lại nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ nàng cũng muốn lấy được Thiên Kim Phục Sinh Đằng?
Bạch Thải Linh hơi mỉm cười nói:
- Từ lão có chỗ không biết, bên trong bí cảnh đó có không ít cấm chế đặc thù, không thể mạnh mẽ loại bỏ, nhưng nhiều năm như vậy, Dao Trì ta có vô số đệ tử đã vào trong đó, kinh nghiệm nhiều thế hệ tích luỹ rất phong phú, tổng kết ra phương pháp xuyên qua những cấm chế kia, nhưng phương pháp kia cực kỳ phức tạp, liên quan đến quá nhiều đồ vật, vì thế ta nghĩ tự mình dẫn đường cho Từ lão, hy vọng có thể vì Từ lão tiết kiệm một ít thời gian cùng khí lực.
Nói đến đây, Bạch Thải Linh giống như nghĩ tới điều gì, lại nói bổ sung:
- Nhưng Từ lão vừa nói không sai, tiếp theo Dao Trì sẽ có rất nhiều chuyện cần tự thân ta làm, vì thế chuyến này ta dẫn đường cho Từ lão, đợi ngài tiến vào rồi ta sẽ trở về.
- Được, vậy làm phiền Bạch Thánh Nữ rồi.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Bạch Thải Linh đến nói lời bổ sung này, hiển nhiên là nói cho Từ Khuyết biết nàng không có ý phân chia một chén canh, không mơ ước những Thiên Kim Phục Sinh Đằng kia, vì thế sau khi mang bọn họ tiến vào, nàng sẽ chạy về trước, đây chính là lựa chọn của người thông minh.
Huống hồ ở trong mắt Bạch Thải Linh, giá trị Bàn Đào Viên Dao Trì cao hơn Thiên Kim Phục Sinh Đằng nhiều, thực tế cũng là như thế, bằng không nàng cũng không bỏ qua bí mật này để đổi lấy cơ hội Từ Khuyết giúp các nàng khôi phục Bàn Đào Viên.
Rất nhanh, đoàn người Từ Khuyết lên đường khởi hành.
Bạch Thải Linh tự mình dẫn đường cho bọn họ, đồng thời lần này cũng không để đệ tử Dao Trì đi theo, càng không có người hộ vệ đi cùng.
Dù sao bí cảnh kia là địa bàn của Thiên Tướng Tiên Vực, hơn nữa việc này cũng không tiện để quá nhiều người biết được, cho nên nàng lựa chọn một thân một mình dẫn đường, điểm này cũng khiến Từ Khuyết lại có nhận thức mới về nàng.
Nữ nhân này, xác thực không đơn giản nha, hữu dũng hữu mưu, tuy có chút tâm kế, nhưng Từ Khuyết thật sự thưởng thức nàng, dù sao chuyện Bạch Thải Linh làm, cũng không khác người, hơn nữa từ một loại góc độ nào đó xem xét thì nàng vẫn tính là người coi trọng chữ tín giảng đạo nghĩa.
Người như vậy, tiền đồ tương lai không thể đo lường. Người như vậy, bình thường cũng không cần nam nhân chăm sóc và bảo vệ. Người như vậy, ở trên địa cầu, có lẽ sẽ là một vị nữ cường nhân cực kỳ thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận